Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh: Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Quyển 4 - Chương 81



Chờ Lăng Hạ nhận thấy trái tim trạch nam của mình đã bắt đầu yy đeo lỗ tai thỏ cho tiểu thiếu niên khả ái trước mắt, hắn vội vàng dời mắt áp chế tà niệm trong lòng. Khụ khụ, tiếp tục như vậy thật sự sẽ trở thành biến thái mất.

[Phát hiện Lăng đại ca luyến đồng nha~]

Hai người dán quá gần, dáng vẻ thiếu niên lo lắng nói: “Buổi tối ta không ảnh hưởng huynh nghỉ ngơi chứ?”

Lăng Hạ cười cười sờ sờ đầu của y bò dậy nói: “Không có việc gì, chúng ta phải nhanh một chút.”

Nhanh chóng rửa mặt ăn bữa sáng đơn giản, Lăng Hạ mang theo Ngự Chi Tuyệt đi về phía sau lĩnh xe thịt tươi, cùng đám người An Huy Yên vội vàng đi về phía sau núi. Kể từ khi Ngự Chi Tuyệt tới, liền điều đi một người.

Bốn người cõng sọt đi xuống cho ưng non ăn, Lăng Hạ sợ Ngự Chi Tuyệt lần đầu tiên tới công tác sẽ mắc lỗi, luôn nhắm mắt theo đuôi theo sát bên cạnh che chở y. Hắn thấy bước chân thiếu niên nhẹ tênh, lúc này mới thoáng yên tâm.

Cho ưng non ăn xong, đám người An Huy Yên vẫn như cũ vội vàng đánh xe đi về. Bọn họ cũng đoán được Lăng Hạ có bí mật, nhưng vì cảm kích ơn cứu mạng của hắn, trở về cũng không lắm chuyện, huống chi Lăng Hạ và con bạch đầu ưng kia càng thân quen, bọn họ làm việc lại càng an toàn.

Lăng Hạ cũng không muốn giấu giếm Lăng Tuyệt, một là hắn rất ưa thích thiếu niên này, hai là dù sao thời gian dài cũng không gạt được.

Hắn thấy Lăng Tuyệt hơi nghi ngờ nhìn mình, liền cười nói: “Giới thiệu cho đệ một bằng hữu của ta.”

Lăng Hạ huýt gió một cái thật dài, không lâu lắm Đại Bạch liền vụt cánh từ trong hang đá bay ra. Nó ở xa xa nhìn thấy Lăng Hạ bên cạnh Ngự Chi Tuyệt, cũng không để ý lắm.

Ở trong mắt ưng, người người dáng dấp không khác nhau lắm, thân hình cùng khí thế của Ngự Chi Tuyệt so với trong ấn tượng của nó kém nhiều lắm, cho nên mặc dù trước đó gặp qua y mấy lần, nó vẫn không nhận ra.

Đại Bạch thu cánh đứng bên cạnh Lăng Hạ, nghiêng đôi mắt nhỏ khinh thường nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt. Lăng Hạ vội vàng lấy thịt chín cho nó, hắn đã dùng đao nhỏ cắt thịt ra, dùng lá sen bao thật tốt. Đại Bạch ngửi thấy vị thịt liền bắt đầu chảy nước miếng, chui đầu vào lòng bàn tay Lăng Hạ ăn.

Lăng Hạ nghiêng đầu cười nói với Ngự Chi Tuyệt: “A Tuyệt, đây là Đại Bạch.”

Ngự Chi Tuyệt đương nhiên biết nó là ma thú Chử Ấn cởi trước kia, liền nhàn nhạt gật đầu một cái nói: “Không ngờ bạch đầu ưng sau khi lớn lên, lông lại ít đi rất nhiều.”

“. . . . . . Không phải, có lẽ là Đại Bạch chịu thương tổn gì thôi.” Lăng Hạ vội vàng vuốt lông cho Đại Bạch, chỉ sợ nó công kích Ngự Chi Tuyệt, mỉm cười nói, “Về sau ta nhất định sẽ chữa cho Đại Bạch.”

Ngự Chi Tuyệt nhìn động tác dịu dàng của Lăng Hạ, hận không thể một chưởng đánh con súc sinh trụi lông khó coi này xuống vách núi.

Đại Bạch rất nhanh ăn uống no đủ, Lăng Hạ không biết nó có chở nỗi hai người không. Hắn lại rất thích đứa nhỏ Lăng Tuyệt này, muốn y cũng có thể cảm nhận cảm giác bay trong mây, liền sờ sờ đầu Đại Bạch hỏi: “Đại Bạch, ngươi có thể chở hai người không?”

Đại Bạch khinh thường kêu một tiếng dài, ba người nó cũng chở được nữa là. Nhưng nó không muốn Ngự Chi Tuyệt cưỡi trên người mình, nó có thể cảm thấy tiểu tử này mơ hồ phát tán ác ý với nó.

Lăng Hạ cho là nó đồng ý, liền nói với Ngự Chi Tuyệt: “A Tuyệt, đệ có sợ độ cao không?”

Ngự Chi Tuyệt đoán được ý của hắn, mắt sáng rực lên rồi cụp xuống, lắc đầu một cái.

Lăng Hạ liền nhảy lên người Đại Bạch, duỗi tay về phía Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, đi lên, ngồi trước mặt ta.”

Ngự Chi Tuyệt ngửa đầu nhìn nụ cười của hắn, rất nhanh tung người nhảy lên, nhưng lại ngồi phía sau hắn, vòng tay bên hông hắn.

Lăng Hạ cũng không để ý lắm, vỗ vỗ cổ Đại Bạch cười nói: “Nắm chặt eo của ta.”

Đại Bạch run hai cái dang cánh chợt bay lên trời, dường như là bay lên thẳng đứng.

Hừm hừ, nó muốn ngã chết tên tiểu tử phía sau này!

[Em này chắc là một nữ vương ưng ò.ó]

“Đại Bạch, bay chậm một chút!” Lăng Hạ bị gió quật mạnh vào mặt sợ hết hồn, vội vàng cố định thân hình. Ngự Chi Tuyệt dường như dán lên người hắn, đầu cũng chôn trên bả vai hắn, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.

Đại Bạch khinh thường liếc mắt nhìn nhìn phía sau, từ từ hãm lại tốc độ, từ từ bay lên tầng mây.

Mặc dù Đại Bạch bay hết sức vững vàng, Lăng Hạ vẫn cảm thấy thiếu niên sau lưng còn dính chặt vào người mình, nơi tiếp xúc một cơn gió cũng không lọt qua được, nóng có chút khó chịu.

Hắn cho rằng Ngự Chi Tuyệt vẫn còn sợ, liền nghiêng đầu an ủi: “A Tuyệt, bị giật mình sao? . . . . . .”

Đôi môi vội vàng không kịp chuẩn bị xượt qua một nơi mềm mại mà ấm áp, cuối cùng rơi vào da thịt bóng loáng trên mặt thiếu niên mặt.

Lăng Hạ sững sờ, vội vàng lui đầu về phía sau một chút.

Trong lòng hắn lúng túng, đang muốn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, lại thấy thiếu niên ngơ ngác sờ sờ đôi môi đỏ thắm của mình, vẻ mặt không dám tin, khuôn mặt đẹp nhỏ nhắn trắng noãn cũng ửng hồng một mảnh.

Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, đây không phải là tình tiết máu chó trong phim tình cảm chứ?

Hắn vội vàng cười cười với Ngự Chi Tuyệt: “Thật xin lỗi A Tuyệt, ta không cẩn thận ha ha. . . . . .”

Chỉ là, càng giải thích, đầu thiếu niên lại càng thấp, lỗ tai cũng đỏ lên. Tay chân Lăng Hạ luống cuống, này không phải là khéo quá thành vụng chứ? Đều là nam nhân chạm một chút cũng không sao mà, có phải là cố ý đâu? Đứa nhỏ này quá xấu hổ. . . . . .

Nhưng mà, hắn lại cảm thấy bộ dáng này của Lăng Tuyệt thật đáng yêu mới chết?

Rốt cuộc thiếu niên cũng ngẩng đầu lên, nghiêng đầu vẻ mặt thành thật nói: “Ca, mới vừa rồi chúng ta có tính là hôn môi không?”

[Phụt!!! Câu nói tơ nhất từ trước đến nay của A Tuyệt, ha ha ha]

“. . . . . .” Lăng Hạ thiếu chút nữa té khỏi người Đại Bạch, đứa nhỏ này sao lại cho ra kết luận như vậy? Nhưng nhìn khuôn mặt thiếu niên đỏ ửng lông mi thật dài đang rũ xuống, trái tim già của hắn không khỏi nảy lên.

Đây là nụ hôn đầu của Lăng Tuyệt sao? Mẹ nó! Nụ hôn đầu của ông đây lại bị một tên biến thái cướp đi rồi!

Lăng Hạ cứng đờ sờ sờ đầu của y: “Dĩ nhiên không tính, chỉ không cẩn thận đụng một cái ——tương lai A Tuyệt có cô nương mình thích, đến lúc đó sẽ biết cái gì gọi là hôn.”

Ngự Chi Tuyệt ừ một tiếng, tròng mắt tối một chút, chẳng lẽ Lăng Hạ cảm thấy hứng thú với những nữ nhân kia, đây chính là một vấn đề đau đầu. . . . . .

Đại Bạch xinh đẹp bay bay lộn lộn chở hai người đi đến cạnh đầm nước nó và Lăng Hạ thường đến, Lăng Hạ như cũ tỉ mỉ chải lông cho nó một hồi.

Ngự Chi Tuyệt ngồi ở trên tảng đá lớn bên bờ lẳng lặng nhìn động tác của Lăng Hạ cùng con bạch đầu ưng kia, đột nhiên nói: “Ca, về sau huynh tính đi nơi nào? Ở đây luôn sao?”

“Dĩ nhiên là không.” Lăng Hạ vén tóc mái che mắt sang một bên, hắn xuyên đến đây cũng gần ba tháng, tóc vẫn không có cắt. Hắn cười cười nói với Ngự Chi Tuyệt, “Ta là người nhà quê, ở chỗ này cũng không quen, chuẩn bị một đoạn thời gian tồn chút tiền, đi ra ngoài xem có nghề gì khác làm không.”

Ngự Chi Tuyệt cúi đầu nói: “Không biết tại sao, vừa thấy huynh đã cảm thấy rất thân thiết. Ta cũng không cha không mẹ, ca, đến lúc đó ta có thể đi theo huynh không?”

Lăng Hạ sững sờ, thiếu niên chỉ cúi đầu, dáng vẻ thấp thỏm, phần lưng còng xuống có vẻ mỏng manh. Hắn không khỏi cười nói: “Tốt, A Tuyệt coi ta như người nhà là được.”

“Vậy thì tốt quá.” Thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt dưới ánh mặt trời quả nhiên là sáng chói như sao, “Ca, vậy chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau, hay quá.”

Lăng Hạ cười gật đầu một cái, dĩ nhiên là đứa bé, chẳng lẽ sau này Lăng Tuyệt cưới nàng dâu, sẽ vẫn đi theo mình sao? Nhắc tới cũng kỳ, hắn và Lăng Tuyệt quen biết không tới hai ngày, lại như đã biết thật lâu, muốn chăm sóc tốt cho y, không để cho y chịu nửa phần uất ức.

Đại Bạch chở hai người về liền rời đi. Lăng Hạ bọn họ bây giờ đang đứng ở chỗ cách phòng ở hơn 10′ đi bộ, đường núi quanh co nhỏ hẹp, Lăng Hạ hết sức tự nhiên nắm tay Ngự Chi Tuyệt đi trước dẫn đường, hắn có thể cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn đi theo sau mình, không nhịn được tăng thêm vài phần trìu mến với Ngự Chi Tuyệt.

Sau khi trở về Lăng Hạ để Ngự Chi Tuyệt về trước, hắn đi tìm đệ tử hậu cần giúp mang vài thứ. Khi hắn đơn độc trở về thì thấy mấy hán tử ngũ đại tam thô đẩy một chiếc lồng sắt khổng lồ đi tới.

Lăng Hạ vội vàng đứng qua một bên chờ bọn họ đi qua. Chờ hắn thấy rõ thứ trong lồng tre, bất giác ngẩn ngơ, bên trong có mấy người đang xụi lơ! Một người trong đó là một cô nương xinh đẹp mặc váy áo hồng đào.

Hắn hơi nghi ngờ, đây đích xác là lồng tre chở ma thú, nhưng sao lại áp tải những người này?

Lúc ánh mắt Lăng Hạ nghi hoặc chống lại tầm mắt của cô nương kia thì nhìn thấy đối phương ngạc nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin. Nhưng không đợi hắn phản ứng kịp, lồng sắt đã bị người đẩy đi, Lăng Hạ loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt tiêu tán trong không trung: “Lăng Hạ. . . . . .”

Cô nương này là ai ? Tại sao lại gọi tên của mình?

Lăng Hạ trái lo phải nghĩ, xác định thật sự mình chưa từng gặp nàng, huống chi hắn cũng chưa từng nói với người ngoài tên thật của mình.

Người đẩy mấy cái lồng tre cũng không phải người chăn nuôi, mà là Tuần Thú Sư. Lăng Hạ không biết bọn họ đi đâu, vội vàng chạy chậm tới hiếu kỳ cười nói với một người trong đó: “Đại ca, người trong lồng tre là ai vậy? Bách thú uyển chúng ta nhốt người làm cái gì?”

Hán tử kia quan sát hắn một cái, nhìn thấy yêu bài trên eo hắn biết hắn chỉ là một người chăn nuôi bình thường, liền không nhịn được phất tay nói: “Đừng ngăn đường, đây là hàng hóa quan trọng!”

Hàng hóa? Lăng Hạ lại nhìn cô nương kia, đã hoàn toàn hôn mê.

Hắn bị buộc dừng bước, nhìn mấy cái lồng tre dần dần đi xa. Không phải ảo giác, đối phương xác thực gọi tên của mình. . . . . .

Lăng Hạ cau mày chợt giương mắt lên, chẳng lẽ, cô nương kia cũng là người xuyên tới, còn người quen biết mình?

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng thu lại hơi thở đi theo phía sau những người đó, nhìn bọn họ đẩy lồng tre tới sâu trong rừng. Nơi đó thủ vệ đều mang vũ khí, Lăng Hạ không dám tới gần thêm nữa, chỉ có thể ở xa ẩn trên tàng cây nhìn lén.

Bên trong viện cũng có thủ vệ, đem từng người trong lồng vào một ngục thất dưới đất, không biết mục đích của bọn họ rốt cuộc là cái gì.

Lăng Hạ cau mày trở về, hắn phải nhanh chóng hỏi thăm. Liên tiếp hỏi mấy người chăn nuôi lâu năm ở đây, rốt cuộc một người gọi là lão Vương tiết lộ một chút tin tức. Lão Vương vỗ vỗ bả vai Lăng Hạ nhỏ giọng nói: “Những người đó a, đoán chừng là người chính phái bị bắt về, đến cuối tháng sẽ chuyển bọn họ đến sân đấu Huyết Sát Môn, để cho bọn họ đọ sức với ma thú.”

Lăng Hạ nghe mà trong lòng phát rét từng trận, hắn kéo lão Vương nói: “Vương thúc, một vị bằng hữu của ta bị bắt tới, ta có thể không thể chuộc nàng ra ngoài không?”

Lão Vương nhỏ giọng nói: “Không thể nào, ngươi biết bọn họ đấu một cuộc bao nhiêu người xem, hạ bao nhiêu tiền không? Tiểu dân chúng như chúng ta, không gây nổi với những người đó, ngươi đừng nói với bọn họ ngươi quen biết người chánh đạo, cẩn thận ngươi cũng bị liên lụy.”

Mặc kệ là ma tu đạo hay chánh đạo, dân chúng đều là lớp người tầng dưới chót.

Lăng Hạ mang tâm sự từ từ đi về, nửa đường nghe thấy có người gọi hắn, lúc này mới phát hiện Lăng Tuyệt đang đi tìm mình.

“Lâu như vậy huynh đã đi đâu?” Ngự Chi Tuyệt quan sát Lăng Hạ nói: “Có chuyện gì không ổn sao?”

Lăng Hạ vội vàng cười cười, vỗ vỗ cánh tay của y nói: “Không có, A Tuyệt, chúng ta trở về thôi.”

Chuyện này khó giải quyết, dù sao cũng không thể nói với một đứa trẻ, hắn rất muốn biết cô gái trẻ tuổi đó rốt cuộc là ai, tại sao lại biết mình. Phải nghĩ biện pháp cứu người ra ngoài!

Nhưng cụ thể làm thế nào để cứu còn cần suy nghĩ cho kỹ càng.

Lăng Hạ nằm trên giường nhìn ánh trăng ở ngoài, mấy hộ vệ kia thực lực ra không hắn thật sự không biết, năng lực của hắn có thể đối kháng với mấy người?

Nhưng mắt thấy sinh mạng một cô nương còn trẻ tuổi biến mất dưới mí mắt mình, vô luận như thế nào cũng không làm được, huống chi cô nương này rất có thể có quan hệ với mình.

Lăng Hạ khe khẽ thở dài, đưa tay cầm tay Lăng Tuyệt. Dù ra sao, hắn cũng không thể bỏ lại thiếu niên này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.