Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

Chương 53



CHƯƠNG 53

Lăng Hạ ôm ngực chợt mở mắt ra, hồi hộp há to miệng thở hổn hển, mới vừa rồi đau đớn nơi ngực đột nhiên xuất hiện như nghiền nát hắn đã biến mất không còn.

Hắn nhìn chằm chằm trần nhà màu vàng nhạt quen thuộc, chẳng lẽ mình lại xuyên trở về? Bởi vì mất máu quá nhiều nên chết sao? . . . . . . Như vậy, Ngự Chi Tuyệt đâu? !

Ngay cả dép hắn cũng không kịp mang, từ trên giường nhảy xuống chân không xông về phía máy vi tính, mười mấy giây đợi máy khởi động hắn xoay quanh, đập mạnh bàn máy tính mấy cái —— Sá, sao tới lúc mấu chốt lại xuyên trở về? Ngự Chi Tuyệt mà chết chắn chắn hắn sẽ chui qua màn hình bò đến nhà tác giả giả ma hù chết y a!

Nhanh chóng mở web, Lăng Hạ mở trang lưu trữ, nhưng lại hiện lên —— websites không có!

Lăng Hạ mắng một tiếng, chẳng lẽ chuyển trang rồi? Hắn tìm cái tiêu đề khác, nhưng không có cái nào phải.

Khi hắn tìm đến khu tác giả, lúc này mới phát hiện tác giả đã ngừng bút, chuyên mục chỉ để lại tám chữ to ——

Mệt, đã hết hứng, bái bai giang hồ!

Phía dưới là một hàng tiểu thuyết quen thuộc, nhưng lại không có câu chuyện lừa bịp quen thuộc kia a a a a!

Lăng Hạ phun ra một búng máu, đây là chơi người ta sao?

Hắn khổ não vuốt vuốt tóc, chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ tác giả bị thủ tiêu rồi?

Hắn đột nhiên nghĩ đến diễn đàn trang web, nhanh chóng xem, muốn xem một chút có dấu vết gì không, nơi đó có lẽ sẽ lưu lại bình luận của độc giả. Quả nhiên, trang hot đầu tiên, có một topic hot bắt mắt có hơn chục trang, tên là —— bàn về nhiều điểm jj trong truyện của tác giả rau chân vịt canh trứng, mẹ nó, cặn bã đó viết chính là truyện đam mỹ máu chó ngược tâm ngược thân được chứ? !

Đúng, Rau Chân Vịt Canh Trứng chính là bút danh của tên tác giả vô lương. Khóe miệng Lăng Hạ giật giật, rốt cuộc kịch tình biến thành dạng gì, tác giả vậy mà cũng bị bóp méo rồi?

Hắn nhanh chóng mở topic, bên trong một hàng căn bản đều là chửi rủa,

—— ừ, rau chân vịt canh trứng mày gấu đấy! Ông đây sau này gặp mày một lần đánh một lần!

—— cút nhanh chút đi, jj đam mỹ hoan nghênh mày! Mày chính là thằng Gay đúng không?

—— Tất cả em gái đều chết, mày được! Cẩn thận bị cường bạo (.) cúc hoa!

. . . . . . Cho nên nói, rốt cuộc trong truyện đã xảy ra chuyện gì? !

Lăng Hạ nhanh chóng kéo xuống phía dưới xem, dường như đều là nguyền rủa nhục mạ, thỉnh thoảng cũng vài tiếng hô yếu ớt của các em gái lưu lại,

—— ô ô, các người bóp chết tác giả rồi, lỡ phiên ngoại còn có chuyển biến thì sao?

—— tác giả đại nhân mau trở lại, mong phiên ngoại rất rất nhiều!

—— hix hix hix, tiểu Ngự và tiểu Hổ thật không thể HE sao? Tại sao cuối cùng thế giới chỉ còn sót lại tiểu Hổ? Tại sao tiểu Ngự lại nhớ mãi không quên vật hy sinh không còn có tồn tại đó? Chỉ cần hắn quay đầu lại, liền có thể thấy tiểu Hổ đang ở nguyên chỗ chờ hắn a! Ghét tên tiểu tam bạch liên hoa đó!

“. . . . . . Mẹ nó!” Lúc Lăng Hạ nhìn thấy câu bình luận này rốt cuộc cũng mắng thành tiếng.

Cho nên nói, bây giờ kịch tình còn bi kịch hơn, toàn thế giới chỉ còn sót lại mình Tống Tiểu Hổ sao?

Rốt cuộc là tại sao? !

Hắn vô lực gục xuống bàn không nhúc nhích, cho đến khi điện thoại vang lên mới bị thức tỉnh.

Bấm nút nghe, bên trong vang lên tiếng anh Lý đồng nghiệp cố đè thấp giọng: “Cậu đang ở đâu hả? Sắp họp rồi đó! Hôm nay có lãnh đạo mới nhậm chức không nên đến trễ.”

Lăng Hạ tâm phiền ý loạn, cố gắng lên tinh thần nói: “Ừ, trên đường xảy ra chút chuyện, tôi đến ngay.”

Hắn rê chuột tới góc phải phía dưới màn hình, không ngoài dự đoán, thời gian vẫn là ngày hôm sau trong trí nhớ—— lần này vẫn rời đi cả đêm.

Chờ Lăng Hạ bụng rỗng chạy tới công ty, hội nghị đã tiến hành hơn nửa tiếng rồi, tới nơi trưởng bộ phận đang mở máy chiếu nói chuyện.

Lăng Hạ áy náy cười một tiếng, âm thầm ngồi ở vị trí quy định mình của mình, vẫn tâm thần bất định, lúc lãnh đạo mới nhìn hắn vài lần cũng không phát hiện.

Hoảng hoảng hốt hốt cả ngày Lăng Hạ cũng không biết làm sao qua được, đợi đến lúc tan làm lãnh đạo mới vậy mà lại chặn đường đi hắn: “Hì, bạn học, cậu còn nhớ tôi không?”

Lăng Hạ có chút kinh ngạc, hắn nhìn kỹ đối phương một chút, áo mũ chỉnh tề rõ ràng là tinh anh, nhưng hắn chẳng có chút ấn tượng. Hắn xin lỗi nói: “Ngại quá, tôi chẳng nhớ gì cả.”

Đối phương cũng không bất mãn, trịnh trọng nói tên của mình, hơn nữa còn nói chuyên ngành học, cuối cùng Lăng Hạ cũng có một chút ấn tượng. Lãnh đạo mới tên Phùng Mẫn Xương, cao hơn hắn hai khóa, coi như là đàn anh, lúc hắn mới vào đại học còn được đối phương đưa tới ký túc xá. Nhưng hắn ở đại học hết sức khiêm tốn, tham gia hoạt động cũng không nhiều, cho nên không quen những đại nhân vật này lắm.

Đối phương muốn mời hắn ăn cơm, dĩ nhiên bây giờ Lăng Hạ không có ý định này, cố gắng nở nụ cười: “Hôm nào đi Phùng quản lý. . . . . . Ngại quá, bây giờ thân thể tôi có chút không thoải mái, muốn về nhà sớm.”

Phùng Mẫn Xương hoàn toàn không kiêu ngạo, lập tức nói: “Khó trách tôi thấy cậu không có chút tinh thần, tôi lái xe đưa cậu về nhà —— đừng gọi tôi là quản lý, bí mật gọi tôi là anh thì được.”

Lăng Hạ cảm thấy có chút囧, nhanh chóng khoát tay từ chối. Hắn hơi mỉm cười nói: “Tôi ngồi tàu điện ngầm về thôi, đường rất thuận .”

Phùng Mẫn Xương có chút thất vọng, cũng không miễn cưỡng, chỉ cười nói: “Vậy cũng tốt, hôm nào tôi mời cậu ăn cơm.”

Ngây ngô dại dột qua hơn nửa tháng, Lăng Hạ càng ngày càng phiền não. Vốn công việc của hắn hết sức khô khan đơn giản, nhưng lại cả đống bù đầu. Bây giờ thì tốt rồi, đàn anh này của hắn đoán chừng muốn chăm sóc đàn em, lượng công việc của hắn chợt giảm bớt không ít, hơn nữa Phùng Mẫn Xương rất tự nhiên quen thuộc, mỗi lần ăn cơm đều dành trả tiền, làm hắn cứ cảm thấy không được tự nhiên.

(A Tuyệt! Có người muốn cua Lăng Hạ của huynh kìa ~ ~ ~ )

Mỗi ngày đến buổi tối, Lăng Hạ nằm trên giường đều mất ngủ.

Khác với loại cảm giác hư không lần đầu tiên xuyên trở lại, lần này trí nhớ hết sức chân thật rõ ràng, thậm chí chân thật như thế giới này. . . . . . Ban ngày bận rộn làm việc cũng hay, chỉ cần trời vừa tối, hắn liền nhớ Ngự Chi Tuyệt, nghĩ về Tống Tiểu Hổ, A Ly, sư phụ mang mặt nạ. . . . . .

Dĩ nhiên, nghĩ nhiều nhất vẫn là Ngự Chi Tuyệt.

Lần cuối lúc chia tay, lời Ngự Chi Tuyệt nói, loại ánh mắt đau thương mà quật cường đó làm hắn vừa nghĩ tới ngực liền buồn bực cực kỳ. . . . . . Rõ ràng đã đồng ý vĩnh viễn sẽ không rời khỏi y. . . . . .

Lăng Hạ phiền não dùng chăn đắp lên đầu.

Lần đầu tiên hắn vì mình xuyên trở lại mà thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cầu nguyện đừng xuyên lại nữa. Nhưng lần này, hắn lại xuyên về lúc không nên xuyên về nhất! Ngự Chi Tuyệt đứa bé chết tiệt đó sau này còn diệt cả thế giới cả bản thân. . . . . . Sá, bệnh cố chấp này thật khó trị a!

Mỗi tối nhắm mắt lại hắn đều hi vọng mình có thể xuyên trở lại, nhưng mỗi lần đều thất vọng.

Không tới hai tháng, Lăng Hạ liền gầy đi trông thấy, bởi vì ăn uống không quy luật sắc mặt cũng rất tái nhợt, làm việc cũng liên tiếp phạm sai lầm.

Quyển truyện kia đã không còn. . . . . . Có phải mình không thể nào xuyên không lần nữa?

Ý thức được sự thực này, lòng Lăng Hạ buồn bực khó chịu.

Vậy sau này mình phải làm thế nào đây? Vẫn chán chường như vậy mà sống?

Hắn quyết định xin nghỉ ngơi một đoạn thời gian, đi ra ngoài dạo chơi điều chỉnh lại cảm xúc một chút. Phùng Mẫn Xương rất quan tâm hắn, lập tức đồng ý, bảo hắn về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Lăng Hạ một mình cõng balo leo núi, vòng vo vài ngọn núi nổi danh cả nước. Gặp phải miếu thờ nào hắn cũng học các du khách khác, thành kính dập đầu dâng hương, cầu nguyện thần Phật có thể phù hộ hắn xuyên trở lại, nhưng kỳ tích thủy chung không xuất hiện.

Chỉ là, dầu gì cũng điều chỉnh cảm xúc xong, Lăng Hạ liều mạng niêm phong đoạn ký ức kia ở trong đầu, cố không chạm vào, từ từ rốt cuộc cũng khôi phục cuộc sống đơn điệu bình tĩnh lần nữa.

Một buổi chiều nọ, Phùng Mẫn Xương mời hắn tới một nhà hàng Tây hết sức u tĩnh, Lăng Hạ biết, cơm chỗ đó đắt lắm. Hắn đồng ý rất nhanh, nhìn thẳng ánh mắt của Phùng Mẫn Xương nghiêm túc nói: “Anh, vậy lần này dù thế nào cũng phải để em trả.”

Tròng mắt sáng lên Phùng Mẫn Xương cười nói: “Tốt.”

Ở trong phòng ăn, Lăng Hạ mời Phùng Mẫn Xương gọi trước, Phùng Mẫn Xương gọi rượu đỏ, lại gọi mấy món ăn nổi danh ở nhà hàng.

Hai người tùy ý tán gẫu chút đề tài, cũng coi như vui vẻ. Đợi đến lúc ăn được một nửa, Phùng Mẫn Xương đột nhiên kéo tay Lăng Hạ tỉ mỉ quan sát: “Lăng Hạ, anh phát hiện tay của em thật đẹp.”

Lăng Hạ hàng năm làm lập trình viên, khi còn bé cũng luyện qua Piano, đốt ngón tay thon dài đều đều, xác thực đẹp hơn tay đàn ông bình thường chút. Hắn không được tự nhiên rút tay về, mờ mờ ảo ảo cảm thấy động tác này của Phùng Mẫn Xương có chút kỳ lạ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Em thật hâm mộ những người có thể một cái tay bắt bóng rỗ, em thì chẳng bắt nổi.”

Phùng Mẫn Xương liền cười: “Anh có thể bắt, Lăng Hạ thích chơi bóng? Vậy hôm nào chúng ta đi so một lần.”

Đợi đến khi ăn cơm xong, Phùng Mẫn Xương cố ý muốn đưa Lăng Hạ về nhà, Lăng Hạ không cưỡng được đành phải ngồi lên xe của y.

Chỉ là, lúc đến cửa chung cư, Lăng Hạ muốn xuống xe, Phùng Mẫn Xương đột nhiên đè vai của hắn, làm bộ muốn hôn xuống !

Lăng Hạ giật mình một cái, ghê tởm đẩy y ra, sá, không phải là Gay chứ? Hắn vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, nén giận nói: “Phùng quản lý, xin lỗi, tôi không thích đàn ông.”

Phùng Mẫn Xương thong thả ung dung hạ cửa kính khoát khoát tay với hắn cười nói: “Đó là do em chưa phát giác, ngày mai gặp.”

Nhìn Audi nghênh ngang rời đi, Lăng Hạ ghê tởm không nhịn được nói tục, phát giác mẹ mày á! Ông đây là thẳng nam được chứ? (0.o thật hem?)

Hắn buồn buồn lên lầu, rửa mặt liền nằm lên giường, sau này làm sao đi làm nữa a…?

—— bởi vì chuyện Phùng Mẫn Xương, hắn không nhịn được nghĩ tới Ngự Chi Tuyệt.

Nụ hôn ban đêm nóng bỏng của thiếu niên, mùi đó. . . . . .mặt Lăng Hạ nóng lên.

Loại cảm giác đó quả thật vừa nhắm mắt là có thể nhớ lại. . . . . .

Dừng lại dừng lại! Dù đói khát cũng không thể ảo tưởng đệ đệ của mình chứ?

Hắn có chút vô lực bò dậy, mở máy tính ra tìm đoạn phim mà mọi người xưng tán rất kích tình rất nóng bỏng mãnh liệt. Đợi đến lúc ngồi xuống, tắt đèn mở nhạc nhẹ, đặt một cuộn giấy vệ sinh lên bàn, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ là lúc mở lên, Lăng Hạ giật mình, thiếu chút nữa lật bàn —— màn hình có hai người trắng trợn quấn lấy nhay, rõ ràng là hai người đàn ông được chứ?

Tay hắn vội muốn đóng video, màn ảnh lại phóng đại tiếng kêu làm người ta ửng hồng đỏ mặt: “Chồng à ~ dùng sức chút ~ ừ ~ thật thoải mái ~~~”

Tay Lăng Hạ run một cái, trực tiếp tắt máy tính—— sá, kêu như vậy còn là đàn ông sao?

Hắn ghê tởm cực kỳ, chẳng còn cảm giác gì được chứ?

Haiz, xem phim cũng xui xẻo như vậy! Lăng Hạ phờ phạc lên giường ngủ, quay quắt nửa ngày cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau hắn bị đông cứng mà tỉnh.

Hơi lạnh thấu xương rót vào xương tủy, Lăng Hạ không nhịn được run run. Hắn ép mình mở mắt, tràn vào mắt chính là một thế giới băng tuyết. Hắn ngơ ngác cúi đầu, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một cái quan tài bằng thủy tinh, y phục trên người thật chỉnh tề hiển nhiên là thuộc về Dị Giới.

Lần trước xuyên tới là xác chết trôi lần này là thi thể. . . . . .

Lăng Hạ rơi lệ đầy mặt, chẳng lẽ đánh súng lục không cũng có thể xúc tiến xuyên không sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.