Những ngày sau đó, Dung Hạc đều đeo đai bảo vệ thắt lưng Lục Tiêu Viễn đưa cho quay phim, không còn xuất hiện tình huống đau thắt lưng nữa.
Cũng không biết Lục Tiêu Viễn chọn nó như thế nào, rất vừa người, giống như được thiết kế riêng vậy.
Quay xong mấy cảnh ở học đường nghe phu tử(1) giảng bài, Dung Hạc vén lên bộ đồng phục trang nghiêm lên, ngơ ngác ngồi trước bàn nghịch điện thoại di động.
(10): Thầy dạy học ngày xưa.
Yến Cảnh dẫn theo mấy nam diễn viên diễn vai sư đệ tiến lại gần, thần bí hỏi: “Anh Hạc xem gì mà vui thế, chia sẻ cho bọn em xem cùng với.”
Dung Hạc tỉnh táo lại, sờ sờ mặt: “Hửm, anh đang cười hả?”
Một nam diễn viên gật đầu nói: “Cười rất hạnh phúc đó ạ.”
Dung Hạc cúi đầu nhìn điện thoại di động, màn hình đã tối đen.
Cậu cũng không thấy cái gì thú vị, chỉ đang nghĩ tới Lục Tiêu Viễn.
Sau khi Lục Tiêu vào đoàn làm phim, cả hai rất ít khi liên lạc với nhau.
Mới đầu, Dung Hạc còn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai người thay đổi quá đột ngột, nên có cơ hội hòa hoãn để tiêu hóa cũng tốt, ít nhất có thể khiến cậu chuyên tâm quay xong phim, ai ngờ chưa được mấy ngày, cậu đã vô vọng rơi vào nỗi nhớ nhung, thậm chí còn cười khúc khích bất kể khi nào.
Trước kia cậu cũng nghĩ đến Lục Tiêu Viễn, nhưng cảm giác không giống nhau.
Đối với cậu mà nói, Lục Tiêu Viễn ngày xưa giống như một con diều bay càng ngày càng cao sau khi rời khỏi tay cậu, làm thế nào cũng không thể với được đến, nên cậu không có bất kỳ ý niệm nào khác trong đầu.
Nhưng bây giờ, con diều được gió thổi bay trở lại một cách thần kỳ, mang đến cho cậu những niềm hi vọng khác thường.
Nhưng hy vọng luôn là thứ kiêu ngạo và đáng sợ nhất, con người chưa bao giờ kiểm soát được sự phát triển man rợ của nó.
Dung Hạc ngồi trong trường cùng nhóm Yến Cảnh nói chuyện trong chốc lát, đã bị gọi đi trang điểm.
Trợ lý trang điểm đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh cầm điện thoại di động, đột nhiên kêu lên: “Oa, thầy Tiểu Dung lại lên hot search rồi.”
Dung Hạc nghe xong, lập tức mở Weibo ra, chỉ thấy trên bảng hot search sáng sủa treo bốn chữ #Dung Hạc thông tấn xã(2)#
(2): Hãng thông tấn, hãng tin hay thông tấn xã, là một tổ chức báo chí trong ngành truyền thông, có thể đại diện cho một chính phủ, một đất nước (ví dụ như Thông tấn xã Việt Nam) hay mang tính trung lập nhưng với mục tiêu kinh doanh mang lại lợi ích của cổ đông.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu lên hot search,hầu kết cậu run lên, giả vờ bình tĩnh mở đề tài, nhưng vẫn không giấu được sự hồi hộp.
Trên hotsearch là một bức ảnh của thông tấn xã.
Trong ảnh, cậu mặc một bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, tay trái ôm ngực, tay phải cầm kiếm, máu chảy ra từ kẽ ngón tay, vẻ mặt điên cuồng lại vô cùng dứt khoát.
Trợ lý trang điểm hóng drama thần tốc, rất nhanh đã tìm được người chụp ảnh, là một fan hâm mộ của Yến Cảnh.
Fan hâm mộ đó đầu tiên là đến chụp Yến Cảnh, ngồi yên một chỗ nhìn Yến Cảnh, nhưng tiện tay thế nào lại chụp được một tấm ảnh của Dung Hạc, sau khi về thì cảm thấy cũng được, bèn chỉnh sửa qua loa rồi đăng lên Weibo, ai mà ngờ lại bị chuyển tiếp hơn hai vạn lần, còn xông thẳng hot search, còn thu về một đống bình luận khen không dứt miệng ——
[Má ơi, ánh mắt này đã khiến con tim tôi hoàn toàn vỡ vụn rồi!]
[Huhu, Dụ Không Tỳ trong tim tôi sống lại rồi.]
[Người qua đường cảm thấy rất ngạc nhiên, bắt đầu mong chờ ngày phim ra rồi đó!]
[Lúc trước ai nói Dung Hạc quá dịu dàng, không diễn được vai ác vậy?]
[Nhìn hình thôi đã thấy hay rồi, nhưng phim còn chưa ra mắt, fan đừng vội nâng đỡ nhá.]
[Thật mong chờ Hạc Hạc ở trong phim!]
[Diễn xuất của Hạc Hạc vẫn ổn định, fan cứ im lặng chờ đợi là được!]
Dung Hạc chưa đọc xong bình luận, chị Miêu đã gửi tin nhắn đến, bảo Dung Hạc nhân lúc còn nóng thì phải rèn sắt, đăng một weibo hàng ngày liên quan đến việc quay phim.
Gánh vác nhiệm vụ đăng Weibo, Dung Hạc nhất thời không biết nên đăng cái gì, liền lật xem album trên điện thoại.
Cậu chọn mấy tấm ảnh sinh hoạt trong đoàn làm phim, rối rắm nửa ngày, không kìm được đống ảnh tồn của mình, bèn thêm bánh ngọt Destiny và đai bảo vệ thắt lưng Lục Tiêu Viễn đưa cho.
Vừa đăng xong, đã nhận được rất nhiều bình luận.
Trong đó, một ID weibo là một bình luận là của fan do hệ thống đặt tên ban đầu: “Bánh ngọt rất ngon, đai bảo vệ eo rất tốt.”
Dung Hạc tình cờ nhìn thấy nó khi lướt qua phần bình luận trên Weibo của mình.
Vì hình đại diện của cư dân mạng này là bó hoa baby lần trước cậu đăng, ánh mắt của cậu trong tiềm thức nhìn lâu hơn một chút, sau đó tiện tay ấn vào trang cá nhân của tài khoản có hình “Hoa baby tím” này, kết quả phát hiện ra đây là một tài khoản mới đăng ký vài ngày trước, số lượng bài đăng trên Weibo không chỉ bằng không, mà danh sách theo dõi cũng chỉ có một mình cậu.
Nhớ lại tuần trước, Phó Miêu nói trên điện thoại rằng công ty sẽ giúp cậu tuyên truyền, nên nghĩ đây chắc là fan zombie mà công ty đã mua cho mình.
Nhìn cũng khá thông minh.
*
Bởi vì trận hot search bất thình lình này, độ nổi tiếng của Dung Hạc lại tăng lên không ít, và áp lực đi kèm với nó cũng tăng lên, khiến cậu rơi vào trạng thái thiếu tự tin khi diễn xuất, cho dù Tưởng Thậm giúp cậu phân tích, nói diễn xuất của cậu không có vấn đề gì cả.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Thậm bị người khác không tin tưởng như vậy, anh ta vuốt cằm trêu ghẹo nói: “Nếu cậu thật sự muốn bị người khác châm chọc, vậy đi tìm thầy Lục của cậu ấy, miệng của cậu ta thâm độc hơn rất nhiều.”
Lời nói của Tưởng Thậm phá vỡ nội tâm đang rục rịch của cậu, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, không đi quấy rầy Lục Tiêu Viễn.
Dù sao Lục Tiêu Viễn cũng đang quay phim trong đoàn, lại phải quay cảnh ở nhiều nước, nên so với cậu còn mệt hơn nhiều.
Mùa đông khắc nghiệt, hai người đều đang bận rộn với công việc của mình, chỉ vội vã gặp mặt một lần vào ngày 30 Tết, ba tiếng đồng hồ ăn một bữa cơm tất niên thuộc về hai người.
Hôm đó, đoàn phim nghỉ xuân ba ngày như đã thống nhất trước đó, Dung Hạc đã chuẩn bị đón Tết một mình như thường lệ, nhưng khi kéo rèm, tắt đèn, bắt đầu một bộ phim văn học siêu dài, bất ngờ gặp Lục Tiêu Viễn.
Dường như điều kỳ diệu trong đêm tuyết rơi được khởi động, kéo dài trong trận tuyết dày vào đêm giao thừa.
Cậu không nói với Lục Tiêu Viễn, đây là năm đầu tiên cậu có người bầu bạn.
Dù sao những lời nói không hợp thời này, nói ra sẽ gây mất hứng.
Đoàn làm phim của Lục Tiêu Viễn không được nghỉ, hắn xin nghỉ nửa ngày, phải trở về trong đêm.
Cơm nước xong, khi đang tiễn Lục Tiêu lên máy bay, không biết tại sao, Dung Hạc đột nhiên nhớ tới mười một năm trước —— khi cậu biết tin Lục Tiêu Viễn đi xa, điên cuồng đuổi theo từ phố ăn vặt đến bến xe buýt thành phố Hồng Du, lại từ đó đuổi theo đến tận sân bay ở thành phố Phong bên cạnh.
Lúc đó cũng là ngày tuyết rơi dày đặc, nhưng ngày đó, ngay cả bóng lưng Lục Tiêu Viễn cậu cũng không thấy được.
Nhìn Lục Tiêu Viễn sắp vào cửa an ninh, mũi Dung Hạc bỗng dưng chua xót, nhịn không được thì thào mở miệng, kêu một tiếng: “Thầy Lục.”
Thanh âm không lớn, nhưng Lục Tiêu Viễn quay đầu lại.
Lục Tiêu Viễn nói gì đó với Tề Hòa bên người, sau đó làm bộ muốn đi về phía Dung Hạc.
Dung Hạc vội vàng lắc đầu, làm động tác “không cần”, lại chỉ chỉ phía trước, ý bảo Lục Tiêu Viễn mau lên máy bay, cả người có chút vội vàng.
Cũng may Lục Tiêu Viễn không đi về phía cậu nữa, mà là liếc mắt nhìn cậu một cái, liền xoay người đi về phía cửa lên máy bay.
*
Sau một thời gian nghỉ tết Nguyên đán, đoàn làm phim lại bắt đầu công việc, hăng hái chào đón sự xuất hiện của ngày xuân.
“Côn Sơn Tuyết” là một bộ phim truyền hình quy mô lớn với nhiều nhân vật, quá trình quay suôn sẻ đến không ngờ, về cơ bản không gặp phải khó khăn gì lớn, ngay cả thời tiết cũng rất ủng hộ, để họ có được nhiều cảnh tuyết rơi như thật.
Tất cả các cảnh quay cá nhân của Dung Hạc mất bốn tháng thì quay xong, trong lúc đó cậu đi đến năm thành phố, từ nơi có băng tuyết cho đến nơi tràn ngập những bông hoa mùa xuân.
Ngày Dung Hạc chính thức đóng máy, có một bó hoa baby màu tím nhạt được gửi đến đoàn làm phim.
Những bông hoa vốn chỉ được dùng làm vai phụ, nay được gói ghém tinh xảo tạo thành một bó hoa mĩ miều, trở thành nhân vật chính duy nhất trong lòng Dung Hạc.
Có một tấm thiệp nhỏ màu xanh đậm được giấu ở trung tâm bó hoa, chỉ có một câu “Sát thanh vui vẻ”, và một dòng chữ đầy sức sống ——
Lục Tiêu Viễn.
Đây cũng là lần đầu tiên Dung Hạc nhận được quà sát thanh từ bên ngoài đoàn làm phim.
Cậu không thể tưởng tượng được một người lạnh lùng, cao ngạo như Lục Tiêu Viễn lại tặng cậu bó hoa này.
Có người tinh mắt, cao giọng nói: “Oa, tôi thấy rồi nhé, đây là hoa thầy Lục tặng!”
Mọi người nghe vậy, nhao nhao vây quanh, tranh nhau muốn xem Lục Tiêu Viễn đến tột cùng là show ân ái kiểu gì.
Mặc dù có rất nhiều người ồn ào, nhưng từ đầu đến cuối, Dung Hạc đều bảo vệ bó hoa này rất tốt, không giống như hộp dâu tây lần trước.
Có rất nhiều diễn viên và nhân viên đã đến chúc mừng Dung Hạc sát thanh.
Mặc dù chỉ có bốn tháng ngắn ngủi, nhưng cậu vẫn có một tình cảm sâu sắc với tất cả mọi người.
Hiện tại sắp chia tay, cậu thật sự có chút không nỡ, lúc được mọi người ôm ở giữa chụp ảnh chung, nhịn không được mà đỏ mắt.
Đêm cuối cùng trong đoàn làm phim, Dung Hạc nằm trên giường, trong đầu giống như một cuộn phim, cuộc sống trong đoàn là phim, còn có cả những cảnh quay cậu nhập vai Dụ Không Tỳ diễn.
Cậu giống như một người ngoài cuộc, nhìn mình khó khăn thoát khỏi Dụ Không Tỳ, dưới ánh mắt mang theo ý cười của Dụ Không Tỳ, từng bước từng bước, đi tới quãng đường tiếp theo.
Trong bảy năm gắn bó với nghề, mỗi một lần chia tay nhân vật, cậu đều thấy không nỡ, nhưng không có nhân vật nào giống như Dụ Không Tỳ, khiến cậu rất khó thoát vai.
Hoặc có lẽ là bởi vì từ lúc ban đầu chọn nhân vật, Lục Tiêu Viễn đã giúp cậu một tay, thậm chí có thể nói, nhân vật này là cậu và Lục Tiêu Viễn cùng nhau hoàn thành.
Trằn trọc trở mình, mãi mà không ngủ được, Dung Hạc đơn giản rời giường khoác áo khoác, ngồi bên cửa sổ cầm tập kịch bản hóng gió, thỉnh thoảng ngửi thấy hương hoa đặt trên bàn.
Mặc dù hoa baby không có mùi thơm gì, nhưng dường như cậu có thể ngửi thấy một mùi hương gỗ nhàn nhạt và lạnh lẽo, giống như mùi hương trên làn da của Lục Tiêu Viễn Mùi vào đêm họ ôm nhau của hơn trăm ngày trước.
*
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng nữa trôi qua, bước vào cuối xuân, bộ phim của Lục Tiêu Viễn đã hoàn thành.
Hai thùng hành lý mùa đông đã được đưa về nhà một tuần trước đó.
Sáng sớm hôm đó, Dung Hạc nhận được một chiếc kẹp cà vạt đặt làm từ trước.
Cậu kiểm tra kỹ nó dưới ánh nắng mặt trời,, sau khi xác nhận không có sai sót, hài lòng đặt nó vào một chiếc hộp bằng vải nhung màu đen.
Đây là quà sát thanh cậu chuẩn bị cho Lục Tiêu Viễn.
Nhưng cậu không biết thời gian chính xác Lục Tiêu Viễn quay về.
Ngồi trên sô pha, cậu mở điện thoại di động ra, do dự có nên gọi hỏi một chút hay không,nhưng chưa kịp tìm ra câu trả lời, ngón tay đã nhanh hơn não một bước, ấn nút gọi trên điện thoại.
Vài giây sau, giọng nói lạnh lùng thường ngày của Lục Tiêu Viễn truyền đến từ đầu dây bên kia..
Đã lâu không nghe thấy giọng nói của Lục Tiêu Viễn trong điện thoại, tim Dung Hạc nhịn không được đập trễ một nhịp, thoáng nắm chặt điện thoại di động, lắp bắp nói: “Thầy Lục, em chỉ muốn hỏi một chút, bộ phim của anh đã đóng máy chưa ạ?”
Lục Tiêu Viễn “Ừm” một tiếng, hỏi: “Em đang ở đâu?”
Dung Hạc nghĩ tới Lục Tiêu Viễn có chuyện quan trọng muốn nói, liền vội vàng nói: “Ở nhà anh ạ.”
Ai ngờ Lục Tiêu Viễn lại nói: “À, vậy không nói nữa, cúp máy đi.”
Dung Hạc hoàn toàn không kịp phản ứng lại, há miệng, ngẩn người một lát, trong lòng có chút mất mát.
Cậu nghĩ thầm, Lục Tiêu Viễn chắc đang rất bận rộn, việc đóng máy một tác phẩm điện ảnh và truyền hình không có nghĩa là kết thúc.
Huống chi bộ điện ảnh này là do Lục Tiêu Viễn đầu tư, đối với Lục Tiêu Viễn, công việc cậu cần làm chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Dung Hạc nhìn thời gian nói chuyện nhảy nhót trên màn hình di động,yên lặng chờ Lục Tiêu Viễn ngắt kết nối, tuy nhiên cuộc gọi vẫn được kết nối.
Chắc là Lục Tiêu Viễn bận bịu mà quên mất.
Dung Hạc đang định chủ động cắt đứt cuộc gọi thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Trong điện thoại di động, cũng vang lên tiếng chuông cửa giống hệt.
Dung Hạc ngây người trong chớp mắt, lập tức từ trên sô pha đứng lên, sải bước đi tới, mở cửa.
Người đàn ông ở cửa tay trái cầm một chậu hoa nhài, tay phải cầm hành lý, nghiêng đầu, kẹp điện thoại bên tai.