Lục Tiêu Viễn ngồi trong xe, nhìn Dung Hạc bước nhanh ra khỏi tòa nhà thương mại qua lớp kính cửa sổ trong suốt, không chút phiền muộn nghe điện thoại, giống như một chú chim vượt qua mùa đông lấy lại sức sống.
Dung Hạc đứng trước bậc thềm trong góc nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, hiển nhiên là đang đợi người đến đón.
Một giờ trước, Lục Tiêu Viễn đã gọi điện thoại cho Phó Miêu, bảo Phó Miêu không cần gọi tài xế đón Dung Hạc.
Phó Miêu ở đầu dây bên kia kinh ngạc rất lâu, cô thường liên lạc với quản lý của Lục Tiêu Viễn, Tôn Duệ, đây là lần đầu tiên cô giao tiếp một mình với Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn khác xa với hình tượng lạnh lùng, cao lãnh trong ấn tượng của cô, không chỉ học theo giọng điệu của Dung Hạc gọi cô là “Chị Miêu”, mà còn đề nghị tìm thời gian mời cô đi ăn tối và cảm ơn mấy năm qua đã chăm sóc Tiểu Hạc khiên cô thụ sủng nhược kinh(1), trong đầu nhảy ra một ý niệm kinh thiên động địa —— Hai người này sẽ không kịch giả thành thật đấy chứ?
(1): Thụ sủng nhược kinh là câu hán việt được dịch từ tiếng Trung 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Lục Tiêu Viễn lái xe đến vị trí cách Dung Hạc ba mét, ở trước mặt cậu bấm còi, thành công thu được được biểu cảm hết sức dễ thương từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác của Dung Hạc.
Dung Hạc không ngờ người tới đón lại là Lục Tiêu Viễn, vừa rồi cậu gọi điện thoại, còn tưởng Lục Tiêu Viễn vẫn ở thành phố Sam, phải đến buổi tối mới có thể về.
Lục Tiêu Viễn hỏi: “Hôm nay thuận lợi chứ?”
Dung Hạc gật đầu một chút, một lúc lâu sau, lại lộ ra vẻ khó hiểu nói: “Nhưng cũng khá kì lạ.”
Lục Tiêu Viễn nói: “Sao thế?”
Dung Hạc nói: “Lần thử vai này có một người từ trên trời rơi xuống, là diễn viên cùng tổ với em trong đoàn phim “Côn Sơn Tuyết”. ”
Lục Tiêu Viễn nghe xong liền giả bộ kinh ngạc, nói một câu “Thật trùng hợp”.
“Phải là rất trùng hợp.” Dung Hạc sửa sang lại từ ngữ một chút, tiếp tục nói, “Vốn dĩ ban đầu người được chọn là cậu ta, đạo diễn cũng đang làm công tác tư tưởng cho em, hy vọng em đóng vai nam hai, nhưng sau đó lại nói lần này xảy ra một chút sự cố, bảo em chờ thông báo thử vai lần thứ ba. ”
Khi xe dừng trước đèn giao thông,, Lục Tiêu Viễn thản nhiên hỏi một câu: “Đồng nghiệp cũ kia thì sao?”
Dung Hạc nói, “Hình như cậu ta trực tiếp rời khỏi.”
Thấy Dung Hạc vẫn còn vẻ trầm tư, Lục Tiêu Viễn nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, phải nhận thức rõ ràng về năng lực của mình, không thẹn với lương tâm là được.”
Nói xong dùng bàn tay to lớn xoa xoa tóc Dung Hạc.
Dung Hạc cười “Ừm” một tiếng, lông mi rũ xuống, mặt có chút đỏ.
Cậu thật sự không thể đoán ra, rốt cuộc Mã Thanh Vũ ngay từ đầu đã chắc nịch như thế, đạo diễn rõ ràng cũng để cho cậu diễn nam thứ. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để mất vai diễn này, nhưng kết quả lại quay trở lại.
Nếu nói trong đó không có nội tình không muốn cho ai biết, tuyệt đối không có khả năng. Cũng không thể nói cậu bắt buộc phải biết được nội tình, cậu là đương sự, cảm thấy có chút thắc mắc.
Nhưng cũng may một câu “Không thẹn với lương tâm” của Lục Tiêu Viễn, khiến cậu thả lỏng rất nhiều.
Cậu thỉnh thoảng tự hỏi không biết Lục Tiêu Viễn có phải có pháp thuật gì hay không, luôn có thể xua tan mối bận tâm của mình bằng một vài từ, biến những ý tưởng phức tạp của mình trở nên đơn giản và hiệu quả.
Lúc này, Dung Hạc nhận được một tin nhắn, là thông báo thử vai lần thứ ba từ phía đoàn phim.
Khoảnh khắc màn hình điện thoại sáng lên, độ cong trên khóe môi Dung Hạc vô tư rơi vào tầm nhìn của Lục Tiêu Viễn.
Hắn hỏi, “Có phải có thông báo rồi không? Khi nào thì thử vai?”
“Để em xem.” Dung Hạc lập tức mở tin nhắn, một lúc lâu sau mới mơ hồ nói “Thứ ba tuần sau”.
Trải qua sáu tháng sống chung, cậu và Lục Tiêu Viễn dần dần tìm lại được sự ăn ý năm nào, trên cơ sở này đã bổ sung thêm rất nhiều điều khác nhau.
Đôi khi, bọn họ không cần nói chuyện quá nhiều, đã có thể cảm nhận được tình cảm của đối phương, biết đối phương đang suy nghĩ gì. Nếu ở cùng một chỗ dù không nói lời nào cũng không ai tỏ ra chán nản, mỗi khi ở bên nhau, cả hai giống như tiến vào một khu vực thoải mái nào đó. Mặc dù phần lớn thời gian công việc của bọn họ đều rất bận rộn, khó có thể gặp mặt một lần, cũng sẽ không sinh ra cảm giác xa cách quá lớn.
Đây là một trạng thái khó tả, cũng không quá thân mật, tầng giấy cửa sổ mỏng manh kia vẫn tồn tại như cũ, nhưng xem ra đúng như Lục Tiêu Viễn nói, biến “Quá khứ” thành động từ, nó từng chút từng chút mang đi cảm giác tội lỗi và nhút nhát, tất cả đều đi theo hướng tốt nhất.
Nhưng…
Dung Hạc nhìn lịch sử điện thoại di động, nụ cười vừa rồi đã sớm rút hết, lông mày hiếm khi cau lại, đôi môi đầy đặn bị cắn đến mức hiện ra màu xanh trắng.
Thứ ba tuần sau, ngày 13 tháng 6, là sinh nhật của Lục Tiêu Viễn.
*
Ngày sinh chính xác của Lục Tiêu Viễn luôn là một bí ẩn trong làng giải trí hiện nay, bởi Lục Tiêu Viễn chỉ công bố năm sinh của mình.
Đầu năm nay, phàm là người nổi tiếng có chút tiếng tăm thì người hâm mộ đều sẽ đổ dồn vào các mục chúc mừng sinh nhật khi sắp đến ngày sinh nhật của họ, đảm bảo rằng thần tượng của họ sẽ là chủ đề hot trong ngày sinh nhật của họ.
Tất cả các fan đều vui mừng tổ chức sinh nhật cho thần tượng, chỉ có fan của Lục Tiêu Viễn là chưa từng tham gia. Kết quả khiến cho những đối tác kia ngay cả cơ hội ân cần, cọ nhiệt độ vào ngày sinh nhật của Lục Tiêu Viễn cũng không có cơ hội.
Trước đó, đám fan còn chưa hoàn toàn hết hy vọng, muốn thử tìm ra sinh nhật của Lục Tiêu Viễn, tuy nhiên, họ đã bị những người có động cơ thầm kín lợi dụng và mọi chuyện trở nên xấu đi.
Theo tin đồn không xác định, Lục Tiêu Viễn không khai báo tuổi cụ thể của mình là vì tuổi của hắn là giả. Sau đó lại kéo đến chuyện một sinh viên đại học như hắn sao có thể diễn bộ điện ảnh của đạo diễn Trương khi mới ra mắt, còn nghi ngờ quan hệ giữa hắn và đạo diễn Trương, thậm chí còn đồn hắn là con ngoài giá thú của đạo diễn Trương. Quá đáng hơn, còn có người tỏ thái độ hỗn xược, nói hắn là thái tử gia của một tập đoàn tài chính họ Lục nào đó…
Tất cả những suy đoán đều chỉ có một mục đích, đó là lấy việc giấu giếm ngày sinh của Lục Tiêu Viễn làm điểm khởi đầu, phân tích đúng sai, cố gắng xóa bỏ hết khả năng và tài năng của Lục Tiêu Viễn, ý đồ kéo hắn xuống nước.
Trận chiến hỗn chiến giữa fan và antifan kéo dài rất lâu, Dung Hạc từng vì chuyện này mà trầm cảm.
Khoảng thời gian đó, cả đêm cậu không ngủ được, lúc nào cũng ôm điện thoại lướt Weibo, nhìn những lời nói đầy ác ý kia, so với bản thân bị bôi đen còn khó chịu hơn.
Cậu là người biết sự thật.
Lục Tiêu Viễn đã vĩnh viễn mất mẹ vào ngày sinh nhật thứ 18 của mình, mà nguyên nhân là bởi vì cậu, khiến hắn thậm chí còn không được gặp mặt mẹ lần cuối.
Cho nên, đó không phải là một ngày đáng được chúc mừng, Lục Tiêu Viễn thậm chí còn không nghĩ đến việc tổ chức sinh nhật.
Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ có thể học theo cách của fan hâm mộ bình thường, yếu ớt bác bỏ những tin đồn thất thiệt đó trên mạng xã hội.
Lúc đó, cậu và Lục Tiêu Viễn Thiên mỗi người một phương, cậu không dám tưởng được Lục Tiêu Viễn cảm thấy thế nào.
*
Nhoằng cái đã đến sáng thứ Ba.
Trước đó, Lục Tiêu Viễn đã tham gia roadshow(2) phim mới ở các thành phố khác mấy ngày, bất kể là phát sóng trực tiếp hay ảnh do các trạm tỷ(3) chụp lại, hắn vẫn như thường lệ, liên hệ với Dung Hạc cũng lúc có lúc không.
(2): Roadshow là một hình thức truyền bá sản phẩm của một nhãn hiệu bằng cách đưa sản phẩm giao tiếp với công chúng ở ngoài đường phố.
(3): “Trạm tỷ” hiểu theo nghĩa hẹp chính là fan lớn, chụp ảnh chuyên nghiệp, cầm camera chỉ huy fandom “đu idol”, cung cấp hình chụp idol cho fan “giải khát”, đồng thời dùng tài năng chụp ảnh của mình giúp idol thu hút thêm càng nhiều fan.
Điều này khiến cho Dung Hạc thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay khi Dung Hạc đến địa điểm thử diễn lần thứ ba, cậu nhìn thấy tiểu trợ lý của Lục Tiêu Viễn là Tề Hòa đăng lên vòng bạn bè: [Tháng Sáu bận rộn, thế mà vẫn có một kì nghỉ trọn vẹn vào thứ Ba! Em yêu anh, anh Lục của em!]
Khu bình luận tràn đầy sự hâm mộ và ghen tỷ, còn hỏi ông chủ Lục có thiếu trợ lý không.
Dung Hạc lập tức mở trình duyệt web, tìm kiếm thông tin liên quan, phát hiện hôm nay trong danh sách chạy roadshow hôm nay quả thật không có tên Lục Tiêu Viễn.
Trong các buổi roadshow trước, Lục Tiêu Viễn đều có mặt, duy chỉ có hôm nay vắng mặt…
Dung Hạc suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn cho Tề Hòa: [Tiểu Tề, cậu có biết hôm nay thầy Lục có sắp xếp gì không?]
Tề Hòa nhanh chóng trả lời: [Anh Lục nhờ tôi đặt chuyến bay buổi sáng đến thành phố Hồng Du cho anh ấy, còn lại tôi cũng không biết.]
Mặc dù Dung Hạc đã sớm dự đoán được, nhưng nhìn thấy ba chữ “thành phố Hồng Du”, ngực cậu vẫn thấy có chút tê dại.
Cậu nói với Tề Hòa: [Đừng nói với thầy Lục là tôi đã hỏi cậu nhé, làm phiền rồi.]
Vừa mới gửi tin nhắn xong, cậu đã được đạo diễn gọi vào phòng.
Lần thử vai thứ ba thực ra chỉ là một chút làm màu, chủ yếu bảo Dung Hạc đóng vai nam chính, tiện thể trò chuyện với cậu về việc sắp xếp chuyện quay phim tiếp theo, xác nhận lịch trình của cậu, nếu không có vấn đề gì, có thể tìm người đại diện của cậu để thương lượng hợp đồng.
Sau khi kết thúc, Dung Hạc cùng với tổng đạo diễn Vương Kiệt và nhà sản xuất ăn một bữa cơm.
Trên đường đến nhà hàng, đạo diễn Vương nói bóng nói gió chuyện Mã Thanh Vũ nhảy dù không liên quan đến ông, ông ta cũng chỉ là thân bất do kỷ, khiến Dung Hạc chả hiểu gì.
Nhưng Dung Hạc có chút bất an, cũng không để ý nhiều đến lời đạo diễn Vương nói, chỉ bày tỏ sự vui mừng khi được hợp tác với đạo diễn Vương.
Bộ phim này là bộ phim song nam chủ, hai nhân vật nam chính vừa là kẻ thù vừa là bạn của nhau, họ cùng hội cùng thuyền, ăn miếng trả miếng, cùng nhau bảo vệ tôn nghiêm pháp luật.
Họ vừa đến nhà hàng không bao lâu, một nam diễn viên khác đã sớm được định sẵn là Triệu Kỳ cũng tới.
Trong bữa cơm, đạo diễn Vương Kiệt nhắc tới Lục Tiêu Viễn, nói mình và Lục Tiêu Viễn học cùng trường với nhau, rất tán thưởng tài hoa của Lục Tiêu Viễn.
Triệu Kỳ nghe xong, “Ồ” một tiếng, vẻ mặt bừng tỉnh nói: “Nếu không nhắc tới, tôi cũng quên mất cậu và thầy Lục đang yêu nhau đấy.”
Dung Hạc sửng sốt một chút.
Triệu Kỳ nhận ra rằng mình uống quá nhiều, nhanh chóng nói: “Ấy, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ cảm thấy hai người rất xứng đôi, có rất nhiều chuyện đã chứng minh, show ân ái thì chóng chia tay, phải giống như cậu với thầy Lục thì mới hạnh phúc dài lâu được.”
Vậy là hai bọn họ đang khiêm tốn à?
Dung Hạc bày ra vẻ mặt tươi cười, tỏ vẻ không ngại lời nói của Triệu Kỳ.
Nhưng theo lý mà nói, mục đích ban đầu của Lục Tiêu Viễn, không nên khiêm tốn.
Mục đích Lục Tiêu Viễn hợp tác với cậu là tạo dựng hình ảnh ổn định trong tình yêu và sự nghiệp, để xóa tan những lời đồn thổi, vu khống đó. Nhưng internet là nơi rất dễ bị lãng quên, thỉnh thoảng phải nhắc đến, cho thấy họ “rất ổn định”, để tăng cường trí nhớ cho công chúng.
Nhưng trong ấn tượng của Dung Hạc, hình như ngoại trừ hot search “Thông báo chính thức” của tuần đầu tiên ra, hành vi thực sự công khai mối quan hệ của Lục Tiêu Viễn chỉ có một vài tương tác trên Weibo để giúp cậu quảng bá phim truyền hình.
Về sau, ngay cả tương tác cũng không có, thậm chí còn có cảm giác cố ý né tránh.
Hiện tại, cậu mới nhận ra, Lục Tiêu Viễn có thể là sợ hào quang của mình quá lớn, ảnh hưởng đến cậu.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mới tám giờ tối.
Thành phố Lăng Bắc bước vào thời điểm nhộn nhịp nhất trong ngày, và muôn vàn ánh đèn neon rải rác trên bầu trời là cám dỗ tốt nhất đối với người đi đường.
Dung Hạc đã lâu không nhìn thấy cảnh đêm của thành phố này, đúng lúc cậu cũng chưa muốn về, tâm trạng xám xịt của cậu đang háo hức được chiếu sáng.
Vì thế, cậu đeo khẩu trang, một mình lang thang trên phố rất lâu, điện thoại di động hết pin, cũng không tìm sạc di động, mặc cho bản thân trong thời khắc ngắn ngủi không ai tìm thấy.
Lúc ngồi xe về nhà, Dung Hạc từ chỗ tài xế biết được, lúc này đã hơn mười một giờ.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Lăng Bắc vào đầu tháng sáu là lớn, sương mù dính vào làn da trần trụi, nổi lên từng đợt ẩm ướt lạnh lẽo.
Trong thời gian roadshow, Lục Tiêu Viễn tạm thời đi thành phố Hồng Du lại về nhà, giờ phút này đang cầm chìa khóa, khoác áo khoác lên khuỷu tay, vội vàng như thể đang chuẩn bị ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy cậu thì dừng lại.
Không khí im lặng trong chớp mắt.
Dung Hạc đột nhiên mở miệng: “Thầy Lục, anh về rồi…”
Lục Tiêu Viễn không nói gì, chỉ ở phía đối diện nhìn cậu, sắc mặt không tốt lắm.
Dung Hạc như bị thứ gì đó đâm vào, gian nan cười cười, cúi đầu, đi nhanh qua Lục Tiêu Viễn.
Nhưng cậu chưa kịp lên cầu thang, đã cảm thấy thắt lưng thắt lại, toàn bộ phần lưng lạnh lẽo lập tức rơi vào một lồng ngực rộng rãi ấm áp.
Lục Tiêu Viễn từ phía sau ôm lấy cậu.
Sức mạnh như thế, thật giống như sợ cậu rời đi, cho nên mới phải dùng khí lực lớn như vậy để ôm cậu.