Nếu như việc đạo diễn Trương mang theo vợ con đẩy không khí bữa tiệc lên cao, thì việc Lục Tiêu Viễn đến, chính thức làm bữa tiệc bùng nổ.
Lục Tiêu Viễn chính là nhờ vào phim của đạo diễn Trương thành danh, nghe nói, năm đó khi đạo diễn Trương đến học viện điện ảnh chọn người, liếc mắt một cái đã chọn trúng Lục Tiêu Viễn đang là sinh viên năm nhất. Trong hoạt động tuyên truyền phim, đạo diễn Trương khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Lục Tiêu Viễn không ngớt, hai người cũng lần đầu tiên trước mặt truyền thông xưng thầy – trò, tạo ra một giai thoại thầy nghiêm khắc, trò mới giỏi.
Sau khi hai đại lão rời đi, vị trí xung quanh Dung Hạc cũng vắng lạnh, chỉ còn lại mấy người.
Bữa tiệc này không có sự hiện diện của giới truyền thông, mỗi người ở đây đều vô cùng thoải mái, hoặc là ôn chuyện cũ, hoặc là nói về tác phẩm mới, hạng mục mới. Thật hiếm khi một nhóm người xuất sắc trong nghề tụ tập cùng một chỗ, nói chuyện vui vẻ với nhau, nói không chừng một tác phẩm tầm cỡ nào đó trong tương lai sẽ ra đời ở đây.
Dung Hạc sững sờ một lúc, cầm ly rượu chưa uống được mấy quay đầu, không ngờ lại thực sự gặp được người quen đầu tiên – Phùng Tử Dực.
Phùng Tử Dực là cựu thành viên của một nhóm nhạc nam nổi tiếng ở Trung Quốc, sau khi rời nhóm thì tự mình solo, chuyển sang làm diễn viên, đầu năm nay anh chàng cũng nổi nhất nhì trong giới nhờ một bộ phim thần tượng. Có vài tin đồn, nói vợ đạo diễn Trương rất thích cậu ta, còn định nhận cậu ta làm con nuôi.
Dung Hạc từng đóng phim chung với Phùng Tử Dực, đóng vai thị vệ thân cận của cậu ta, hai người khá thân thiết trong đoàn làm phim, quan điểm sống cũng khá tương đồng, phát triển từ đồng nghiệp thành bạn bè. Dung Hạc duỗi tay, chủ động bắt chuyện: “Anh Phùng.”
Phùng Tử Dực nhìn thấy Dung Hạc, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, những vẫn tươi cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Hạc Nhi gần đây bận rộn gì thế?”
Dung Hạc nói, “Đang chuẩn bị cho buổi thử vai sắp tới.”
“Được đó.” Phùng Tử Dực vén mái tóc xoăn lên, thở dài, “Dạo này bận quá, thời gian để lựa kịch bản hay cũng chẳng có, lại còn sắp tiến tổ…”
Phùng Tử Dực là một người hay nói, có lẽ rất lâu chưa gặp được ai để giãi bày tâm sự, bắt đầu lôi kéo Dung Hạc phàn nàn, nói công việc với lịch trình gần đây bị người đại diện sắp xếp kín mín, anh ta đã không được ngủ ngon nửa tháng nay rồi.
Dung Hạc cũng không phải là người không biết lắng nghe, ngược lại còn rất giỏi trong khoảng đó, có thể đưa ra lời khuyên phù hợp khi đối phương cần, vì vậy bạn bè của cậu thường coi cậu như cái hốc cây để trút bầu tâm sự.
Nhưng lần này cậu có chút phân tâm, ánh mắt rơi vào người Lục Tiêu Viễn mấy lần liền.
Người kia thật sự vô cùng chói mắt, không cần tìm kiếm, ánh mắt vẫn có thể bị hấp dẫn.
Trong giới giải trí, ngoại hình như hắn có rất nhiều, nhìn những mỹ nam mỹ nữ ở đây là biết, nhưng Lục Tiêu Viễn đứng giữa đám người đó vẫn vô cùng nổi bật, lúc này cậu mới nhận ra, Lục Tiêu Viễn sinh ra là để làm minh tinh.
“Cứ quyết như thế nhé, cậu nghĩ thế nào, Tiểu Hạc Nhi?”
“Này, Tiểu Hạc Nhi?”
Một bàn tay lớn đeo nhẫn quơ quơ trước mặt cậu.
Dung Hạc bị chắn mất tầm nhìn, đột nhiên tỉnh táo lại, “Hả” một tiếng.
Phùng Tử Dực kiên nhẫn nói lại một lần nữa: “Tôi nói bao giờ cậu có thời gian rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm nhé, đến nhà hàng của em gái tôi mở, cho nó một ít sự cổ vũ.”
Phùng Tử Dực không tin, nương theo ánh mắt Dung Hạc nhìn sang, thì thấy Lục Tiêu Viễn.
“Cậu không phải đang nhìn Lục Tiêu Viễn chứ?” Phùng Tử Dực hỏi.
“Không phải.” Dung Hạc lập tức phủ nhận.
Phùng Tử Dực nói: “Vậy thì cậu nhìn người đang nói chuyện với hắn rồi.”
Dung Hạc không lên tiếng.
Phùng Tử Dực cho rằng mình đoán đúng rồi, nói tiếp: “Tôi từng làm việc với Thời Đạo vài lần, cũng coi như là quen biết. Anh ấy rất tốt.”
Dung Hạc ngạc nhiên: “Hóa ra người đó là Thời Đạo.”
Thời Đạo là chỉ đạo võ thuật nổi tiếng trong ngành, có một đội võ thuật vô cùng nổi danh, hướng dẫn rất nhiều bộ phim nổi tiếng. Dung Hạc nghĩ anh ta hẳn phải rất già, không ngờ nhìn chỉ mới ngoài ba mươi tuổi.
Và người đàn ông đẹp trai đang nhìn chằm chằm vào anh ta cách đó ba mét có lẽ là người bạn đời trong truyền thuyết của anh ta, Quý Tĩnh Nhàn, người đứng đầu tập đoàn Tân Diệp.
Phùng Tử Dực cười cười: “Không ngờ Thời Đạo lại là một anh chàng đẹp trai!” Anh đưa tay lên che miệng, nhỏ giọng nói: “Thời Đạo có rất nhiều giai thoại ít ái biết đến, khi nào chúng ta ăn cơm với nhau, tôi kể cậu nghe.”
Dung Hạc không có hứng thú với mấy chuyện bát quái, cùng Phùng Tử Dực nói chuyện một lúc, đến tận khi Phùng Tử Dực bị nhà sản xuất phim gọi đi.
Đối với sinh nhật đạo diễn Trương, tất cả những người nổi tiếng trên sân khấu hay trong hậu trường đều có mặt ở đây. Đương nhiên, Dung Hạc cũng không nhàn rỗi, cố gắng tận dụng cơ hội từ trên trời rơi xuống này, cậu cầm ly rượu đi một vòng, cũng biết chút tin tức nội bộ, có thể nói là thu hoạch rất dồi dào.
Nhưng không biết có phải là trùng hợp hay không, cậu vẫn chưa nói chuyện với nhân vật chính của bữa tiệc, đạo diễn Trương, giống như có một thế lực siêu nhiên nào đó cản trở cậu, đến tận khi bữa tiệc kết thúc, cậu cũng không biết vì sao đạo diễn Trương lại mời cậu.
Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu vô thức lướt qua Lục Tiêu Viễn, đối phương vẫn luôn nhướn mày, thần sắc nhạt nhẽo, được mọi người ân cần bao vây ——
Rõ ràng cậu và hắn cùng ở trong một sảnh tiệc nhỏ, thế mà ở giữa có vạn thủy thiên sơn không thể vượt qua.
Tiệc rượu diễn ra trong hai giờ, sắp đi đến hồi kết.
Lục Tiêu Viễn lấy áo khoác từ trong tay phục vụ mặc vào, nói vào tai đạo diễn Trương vài câu, có vẻ đến lúc phải đi rồi.
Dung Hạc thu lại ánh mắt có chút lơ đễnh, nghĩ xem mình có thể rời đi chưa, dù sao mục đích ngày hôm nay cũng đã đạt được.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: “Xin chào.”
Dung Hạc quay đầu, phát hiện là Thời Đạo, lập tức thẳng lưng: “Xin chào ngài, Thời Đạo!”
Thời Đạo dịu dàng cười: “Cậu biết Lục Tiêu Viễn không, cậu ấy để quên đồ, hiện tại tôi đang có việc gấp, cậu có thể giúp tôi đưa đồ cho cậu ấy được chứ?”
Dung Hạc cảm thấy mình đang nghe nhầm, còn chưa kịp xác nhận lại, trên tay đã bị nhét một đồ vật lạnh lẽo.
Thời Đại chỉ về phía cửa, nói: “Cậu ấy mới vừa đi, chắc chưa đi xa đâu.”
Chờ Dung Hạc đặt đồ tráng miệng trong tay xuống, chậm rãi rời đi, Quý Tĩnh Nhàn đến bên cạnh hỏi, “Tiểu Thời, người vừa nãy là ai vậy?”
Thời Đạo nhún vai nói: “Em cũng có biết đâu, trước khi Lục Tiêu Viễn rời đi, cậu ấy bảo em đưa đồng hồ cho người đó, bảo là cậu ta làm rơi.”
Dung Hạc thở hổn hển hét về phía bóng dáng cao lớn trước mặt: “Tiêu…Thầy Lục, anh làm rơi đồ.”
Lục Tiêu Viễn không nhanh không chậm dừng lại, quay đầu.
Dung Hạc lập tức tiến lên nói: “Đồng hồ của anh.”
Lục Tiêu Viễn không nói gì, từ từ nâng cổ tay lên trước mặt Dung Hạc.
Từ trong ống tay áo rộng lớn của Lục Tiêu Viễn, Dung Hạc rốt cục cũng nhìn rõ hoa văn trên khuy măng sét màu hồng ngọc, đó là một con hạc đang tung cánh.
Dung Hạc ngơ ngác, chưa kịp suy nghĩ, hai tay đã theo bản năng mà đeo đồng hồ lên cổ tay Lục Tiêu Viễn.
Do chênh lệch chiều cao, Lục Tiêu Viễn rũ mắt xuông, vừa vặn có thể nhìn thấy hàng mi đen dàu của Dung Hạc, đôi mắt ấm áp, có chút sốt ruột ẩn dưới hàng lông mi ấy.
Đồng hồ cũng không khó đeo, nhưng Dung Hạc lại tốn hơn một phút đồng hồ.
“Hình như có cái gì đó trên mặt của cậu, hạt vừng thì phải.”
Trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói từ tính, mang theo sự diu dàng.