Nhiệt độ trong thành phố năm nay khá bất thường, cuối tháng 11 thế mà lại có tuyết rơi.
Chuông tan học vừa reo lên, cổng trường trung học số 7 mở ra thời khắc nhộn nhịp nhất trong ngày.
Học trò thì ai mà thèm ăn trong căn tin cơ chứ, thích ôm khoai lang nướng thơm phức hơn cơ, tôi với cậu nối đuôi nhau đi tìm đồ ăn bên ngoài trường học, sương trắng phả ra từ miệng.
Mọi người vội vàng đi ngang qua đầu hẻm bên cạnh, vội vàng ăn cơm, vội vàng vào lớp, chẳng ai có thời gian rảnh rỗi ngó vào bên trong, bởi vậy cũng không ai phát hiện ở đó đang xảy ra một vụ bạo lực.
Sau giờ cơm tối, con hẻm ồn ào vắng tanh.
Lục Tiêu Viễn vẫn dựa vào góc tường cuối ngõ, tóc và vai đều dính đầy tuyết không tan đi được.
Ngay khi nhiệt độ trên da của hắn sắp hòa cùng một thể với tuyết, tuyết bỗng nhiên ngừng rơi, một luồng hơi thở ấm áp tràn vào, sau đó, trên đầu truyền đến một tiếng tự giới thiệu: “Xin chào bạn học, tôi là người trực ngày hôm nay, Dung Hạc, xin hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không?”
Lục Tiêu Viễn động đẩy, vẻ mặt u ám ngẩng đầu lên.
Trước mặt hắn là một thiếu niên mặc áo trực ban, thiếu niên đang cười, nụ cười kia rất thân thiện và xán lạn, đến nỗi hắn không thể phân biệt được đây liệu có phải ảo giác do mình đau quá mà tạo thành hay không.
Tuy nhiên, đôi mắt cong cong sau khi nhìn thấy bụng của hắn đang phơi ra: “Bạn học, bạn bị thương rồi!”
*
Vết thương này của Lục Tiêu Viễn không nghiêm trọng, nhưng bác sĩ ở phòng khám gần trường sau khi khám xong, nói cần phải khâu hai mũi.
Khi đang khâu lại vết thương, vẻ mặt Lục Tiêu Viễn vẫn lạnh nhạt như trước, vén vạt áo lên để lộ ra phần bụng săn chắc, mặc cho bác sĩ lau rửa, sát trùng vết thương rướm máu, lông mày vẫn không hề nhăn lại.
Chỉ có Dung Hạc ở bên cạnh căng thẳng muốn chết.
Cậu không dám xúm lại xem, nhưng không nhịn được lại bước đến gần, đang lúc do dự thì không cẩn thận đụng phải tay Lục Tiêu Viễn đặt ở một bên, lập tức rụt trở về, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lục Tiêu Viễn nhìn vết máu đã khô trên tay mình,tránh sang một bên, cố gắng để nó cách xa Dung Hạc càng xa càng tốt.
Chờ Lục Tiêu Viễn xử lý xong vết thương, Dung Hạc đã không còn ở phòng khám nữa.
Lục Tiêu Viễn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Là người trực ban, Dung Hạc không giao hắn cho chủ nhiệm để nhận giáo huấn, mà theo ý hắn dẫn hắn đến phòng khám ngoài trường, cũng coi như là tận nghĩa rồi, dù sao trông hắn cũng như một đống phiền phức lớn, huống hồ thời gian cũng không còn sớm, tiết thứ nhất của buổi tự học đã bắt đầu từ lâu.
Lúc đi ra khỏi phòng khám, Lục Tiêu Viễn va vào người đang đi tới.
“Oái, cậu không sao chứ?”
“Cậu chưa đi à?”
Hai người đồng thanh.
“Tôi xếp hàng mua khoai lang, mà sao tay cậu lạnh thế, muốn ăn một củ khoai lang nướng không?”
Dung Hạc bưng một củ khoai lang nướng đến trước mặt Lục Tiêu Viễn như dâng bảo vật, hai má ửng hồng, nhìn còn mềm mại hơn cả khoai lang nướng.
*
Mặc dù lúc mới gặp, Dung Hạc luôn thể hiện sự thân thiện, tử tế, nhưng Lục Tiêu Viễn biết, bọn họ là người của hai thế giới.
Sau khi mời Dung Hạc đi ăn tối vào ngày hôm sau như một lời cảm ơn, Lục Tiêu Viễn vốn tưởng bọn họ sẽ không còn giao lưu gì nữa, không ngờ ba ngày sau, hắn lại gặp được Dung Hạc trước quầy hàng nướng của mình.
Dung Hạc đến xem vết thương của hắn.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp nói vài câu, quán mì đối diện đã phát sinh ẩu đả, mặt Dung Hạc tái nhợt vì sợ hãi.
Lục Tiêu Viễn có chút khó hiểu, Dung Hạc là một thiếu niên mười lăm tuổi xuất thân từ một gia đình giàu có, chưa trải qua sóng gió gì, rõ ràng sợ bạo lực, ngày đó nhìn thấy hắn bị thương, chẳng những không sợ hắn, ngược lại còn chủ động giúp hắn.
Có lẽ Dung Hạc chỉ đang nổi lên cảm giác chính nghĩa của một học sinh giỏi, cũng không biết tiếp cận hắn vì mục đích gì, cho nên khiến người khác có chút đề phòng.
Tuy nhiên, hắn đã sai.
Trong lúc đám phú nhị đại rác rưởi lại vì tranh giành tình cảm mà tìm hắn gây phiền toái, Dung Hạc xuất hiện, không quan tâm đến gì cả đứng chắn trước người hắn, rõ ràng hai chân đều đang phát run.
Đám người kia bị người cha đại luật sư của cậu và pháp luật hình sự dọa lui, Lục Tiêu Viễn nghiêm túc phê bình hành vi tự khai thân phận của Dung Hạc, cũng bảo Dung Hạc bớt lo chuyện bao đồng, cách hắn xa một chút, ai ngờ lại bị Dung Hạc từ chối.
Lục Tiêu Viễn thực sự không ngờ tới.
Sau khi thấy rõ tình hình của hắn, vẫn dứt khoát cùng “làm phiền” hắn…
Chưa bao giờ có một người như vậy trong cuộc đời cằn cỗi của hắn.
Ngoài từ “ngây thơ” ra, hắn không thể nghĩ ra tính từ nào thích hợp hơn thế.
Một cậu chủ nhỏ ngây thơ.
*
Từ đó về sau, Dung Hạc dường như đã bắt rễ xung quanh hắn ——
Cả trường cùng nhau chạy, mỗi khi hắn chạy được bốn trăm mét thì sau lưng sẽ đột nhiên xuất hiện một cái đuôi nhỏ.
Giờ ăn trưa, Dung Hạc thường lấy lý do mình ăn không hết nhưng không muốn lãng phí, dồn hết mấy món ăn tinh xảo cậu mang theo từ trong nhà đến cho hắn.
Sau giờ học, Dung Hạc sẽ theo hắn đến trạm xe buýt, sau đó lên xe theo hướng ngược lại.
……
Tất cả mọi người đều truyền tai nhau, có một đàn em rất có bản lĩnh, thế mà lại thành công tiếp xúc với giáo thảo của trường, làm bạn với giảo thảo, nhưng mà, đàn em đó cũng vô cùng đẹp trai, hai người đó đi chung với nhau có cảm giác mỹ cảnh nhân gian.
Nhưng thật ra, Lục Tiêu Viễn chưa bao giờ chủ động đuổi người khác đi, sở dĩ mọi người chỉ dám lén lút chú ý tới hắn là bởi vì khí chất mà hắn toát ra quá xa lạ.
Trùng hợp là, trong sự nghiệp trung học nhàm chán của tất cả mọi người cũng cần phải có một người như thế làm tượng đài. Nhất là đám con gái, dường như nam thần bí ẩn và lạnh lùng như vậy nên xuất hiện ở tuổi thanh xuân của bọn họ.
Thế là mọi người đành biến hắn thành tảng băng, mỗi lần đi qua hắn, đều giống như đang đi qua chiếc điều hòa, vừa run rẩy vừa kích thích kéo đồng bọn thì thào cùng nhau, nhưng không bao giờ thực sự muốn tiếp cận hắn. Ngay cả hoa khôi trường công khai theo đuổi hắn, cũng chỉ dám duy trì sự rụt rè như một con thiên nga.
Đối với hành động nhiệt tình lấy lòng của Dung Hạc, tuy Lục Tiêu Viễn lạnh nhạt, nhưng cũng dần ngầm đồng ý để chú chim nhỏ này bay nhảy xung quanh mình.
Hắn muốn xem xem, khi nào Dung Hạc sẽ phát ngấy, lúc nào mới phát hiện ra, loại người như hắn ngoại trừ mặt mũi ra, nhưng phương diện khác đều vô cùng buồn tẻ.
Thế mà nửa tháng trôi qua, Dung Hạc không chỉ không cảm thấy nhàm chán, ngược lại dựa vào sức mình, đem chuyện nhìn như tâm huyết dâng trào nên mới tiếp cận biến tất cả đều thành thói quen hàng ngày, tự nhiên ở cạnh hắn như hình với bóng.
Ấn tượng của Dung Hạc trong lòng Lục Tiêu Viễn dần dần chuyển từ “cậu chủ nhỏ ngây thơ” thành “cậu chủ nhỏ cố chấp”.
*
Chạng vạng tối hôm đó, bầu trời vốn đang trong vắt đột nhiên đổ mưa, tí tách tí tách rơi, đến hết giờ tự học vẫn chưa ngừng.
Lục Tiêu Viễn nói chuyện với giáo viên phụ trách kỷ luật, mười phút sau đã đến tòa nhà dạy học lớp 10 trước đó mười phút.
Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh chen chúc nhau đi về phía cầu thang.
Lục Tiêu Viễn đứng trong bóng tối bên góc tường, từ trong đám người nhúc nhích chính xác tìm được cậu thiếu niên trắng nõn tuấn tú kia.
Quả nhiên, trên tay Dung Hạc không có ô.
Lục Tiêu Viễn cũng không gọi Dung Hạc lại, định chờ Dung Hạc tìm không được người cùng đi chung ô, hắn mới đi qua.
Trận mưa này quá bất ngờ, rất ít người chuẩn bị ô trước, hầu hết học sinh đều trực tiếp cúi đầu lao thẳng vào màn mưa.
Dung Hạc nắm lấy quai ba lô màu đen, gật đầu chào tạm biệt những người xung quanh, ngập ngừng, mãi không chịu hòa mình vào màn mưa.
Chất lượng không khí gần đây rất đáng lo ngại, một cậu chủ nhỏ sạch sẽ như Dung Hạc, sao có thể chịu được nước mưa ô nhiễm dính trên quần áo của mình.
Khóe môi Lục Tiêu Viễn nhếch lên ý cười, đáy mắt lộ ra hàng ngàn ánh sao dịu dàng, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng chưa từng thấy qua.
Khi Dung Hạc quay đầu về phía hắn, hắn thu lại biểu tình, đúng lúc đi ra khỏi bóng tối, bị Dung Hạc nhìn thấy.
Dung Hạc đầu tiên là sững sờ, sau đó ngạc nhiên hét lên “Đàn anh Lục”, sau đó gấp rút chạy về phía hắn.
Lục Tiêu Viễn cố ý hỏi: “Đã tan học được mười lăm phút rồi, sao vẫn chưa về nhà?”
Dung Hạc khó xử nói: “Em không mang theo ô.”
Lục Tiêu Viễn nói: “Tôi cũng không mang theo ô, nhưng áo khoác đồng phục của tôi khá lớn. ”
Lục Tiêu Viễn cao một mét tám, dáng người có da có thịt, mặc đồng phục học sinh trông vô cùng thuận mắt.
Dung Hạc nghe xong, có chút lơ mơ, chớp chớp mắt nhìn Lục Tiêu Viễn, giống như đang hỏi “Anh nói thật đấy hả?”.
Lục Tiêu Viễn không nói hai lời, cởi áo khoác đồng phục học sinh xuống, che kín đỉnh đầu Dung Hạc, để chiếu cố chiều cao của Dung Hạc, cả đoạn đường đi đến trạm xe buýt hắn đều cong người, không để cho Dung Hạc dính một giọt mưa.
Trong đêm mưa lộn xộn đó, thực sự có rất nhiều khoảnh khắc quan trọng có thể nhớ được, ví dụ như bọt nước bị hai chân giẫm lên bắn tung tóe; nhiệt độ cơ thể dưới khuỷu tay hòa vào nhau; khi Dung Hạc nói chuyện trong miệng đều là hương vị ngọt ngào, chắc hẳn đã ăn vụng kẹo trái cây trong lớp…
Nhưng những thứ đó quanh quẩn trong trí nhớ của Lục Tiêu Viễn chẳng được bao lâu, cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt Dung Hạc lúc ban đầu chạy về phía hắn, mang theo sự ngạc nhiên và háo hức, xuất hiện trong đầu hắn hết lần này đến lần khác, làm thế nào cũng không xua đi được, càng đến đêm khuya vắng vẻ, lại càng thêm rõ ràng.
Cuối cùng, Lục Tiêu Viễn cũng chịu thua, một tay gối lên gáy, xoay người, cam tâm tình nguyện đem đôi mắt sáng như ngọc kia chìm vào trong mộng.
*
Chẳng mấy chốc, ngày cuối cùng của năm đã đến, vì ngày hôm sau được nghỉ, nên không có giờ tự học buổi tối.
Lúc chạng vạng tan học, Lục Tiêu Viễn như thường lệ chờ Dung Hạc hoàn thành công việc làm lớp trưởng, sau đó cùng nhau bước ra khỏi trường.
Hai người giẫm lên lớp tuyết mỏng ọp ẹp, đi đến đầu ngõ nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Dung Hạc đột nhiên dừng bước.
Lục Tiêu Viễn đi phía trước quay đầu lại, đối mặt với Dung Hạc, hỏi cậu sao thế.
Dung Hạc thần bí mò vào trong túi của mình một hồi lâu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm có dây ruy băng, đặt vào tay Lục Tiêu Viễn.
“Năm mới vui vẻ.” Cậu nói, “Anh mau mở ra xem đi.”
Lục Tiêu Viễn lần đầu có phản ứng chậm chạp như thế, một lúc lâu sau mới mở hộp ra, bên trong có một chiếc đồng hồ màu đen.
Thấy Lục Tiêu Viễn im lặng không nói một lời, Dung Hạc sợ hắn không nhận, vội vội vàng vàng cầm lấy đồng hồ đeo tay, tự mình làm chủ đem nó đeo trên cổ tay Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn cúi đầu, ngơ ngác nhìn mái tóc mềm mại của Dung Hạc và hàng mi dịu dàng của cậu, trong nháy mắt dường như hắn đã hiểu được mọi người vì sao lại mong chờ năm mới đến như vậy.
Thì ra một năm mới đến, quả thật là một chuyện đáng để chúc mừng.
Đeo đồng hồ xong, Dung Hạc ngẩng đầu hỏi: “Đẹp không?”
Sự căng thẳng tràn ngập trong lời nói.
Lục Tiêu Viễn nghiêm túc: “Đây là món quà năm mới đầu tiên trong đời tôi nhận được, tôi rất thích.”
Dung Hạc bĩu môi nói: “Nói dối, lúc em đến lớp anh, nhìn thấy tủ đồ của anh rõ ràng bị nhét rất nhiều đồ.”
Là một giáo thảo trong trường học, Lục Tiêu Viễn tuyệt đối là người nhận được nhiều quà nhất trong trường.
Lục Tiêu Viễn nói, “Tôi không nhận, nên không được tính là quà.”
Tất cả những món quà được tặng cho hắn vào dịp lễ, đều sẽ bị hắn trả lại. Nhưng mỗi dịp lễ tết, mọi người vẫn vui vẻ tặng cho hắn.
Lục Tiêu Viễn nhớ tới cái gì, nhíu mày nói: “Nhưng tôi chưa chuẩn bị quà cho cậu.”
Hắn sống 17 năm, chưa bao giờ trao đổi quà tặng cho bất cứ ai.
Dung Hạc nháy mắt nói: “Có một món quà, bây giờ anh có thể tặng cho em, nhưng không biết anh có đồng ý hay không thôi.”
Lục Tiêu Viễn nói, “Cậu nói đi.”
Dung Hạc hắng giọng, nói: “Anh đồng ý làm bạn với em không?”
Giọng điệu ngập ngừng, như thể đó là một câu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu.
Lục Tiêu Viễn nghe xong, đỡ trán nở nụ cười, giống như nghe được câu nói vô cùng ngốc nghếch nào đó, trong lòng vui vẻ hơn bao giờ hết.
Dung Hạc đánh giá quá cao ý chí của hắn, hắn làm sao có thể không muốn làm bạn với Dung Hạc chứ?
*
Một trong những mùa đông lạnh nhất trong mười năm qua ở thành phố Hồng Du cứ như vậy mà trôi qua không ai hay biết, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, mọi người nhao nhao cởi bỏ lớp quần áo mùa đông nặng nề.
“Em ghét mùa đông.”
Tháng ba ấm áp, Dung Hạc ngồi trên ghế dài ở vùng ngoại ô, nhìn bầu trời cao xa trên đỉnh đầu, nói với Lục Tiêu Viễn bên cạnh.
Lục Tiêu Viễn “Ừm” một tiếng.
Thật ra, trước kia hắn đối với bồn mùa đều chẳng có cảm giác gì, cuộc sống của hắn giống như một mùa đông giá rét vô tận, bất kể là vào mùa nào.
Nhưng bây giờ, hắn cũng bắt đầu ghét mùa đông.
Quần áo mùa đông quá dày, hai người dù có ở gần nhau như bây giờ cũng không cảm nhận được nhiệt độ từ làn da của nhau.
“Tôi cũng không thích mùa đông.”
Lục Tiêu Viễn nói.
Bất ngờ nhận được sự đồng tính, Dung Hạc tươi cười đứng lên, đặt hai tay cạnh miệng hét to: “Không sao, mùa xuân, đã —— đến —— rồi ——!”
Tiếng hét văng vẳng ra xa, một bầy chim giật mình bay lên.
“Ừm, mùa xuân cuối cùng cũng đến.” Lục Tiêu Viễn nói.
Dung Hạc nhìn cảnh sắc non xanh nước biếc phía trước, Lục Tiêu Viễn nhìn bóng lưng Dung Hạc.
Cổ trắng như tuyết, áo len màu xanh nhạt, giống hệt như mùa xuân.
Giá như cậu bé này là mối tình đầu của hắn nhỉ.
Hắn không kìm được mà nghĩ như vậy.
Sau đó, chuyện này đã khiến hắn nghĩ đến rất nhiều lần.