“Toàn bộ chuyện này thật điên,” tôi nói khi Susan đọc xong e-mail của Nick. Tôi đã in ra và nhờ chị đọc qua nó trong buổi trị liệu tâm lý của chúng tôi ngày thứ Bảy. “Anh ta đảo lộn ý nghĩa của mọi chuyện. Lộn ngược từ trên xuống dưới. Giống như trong chuyện Alice ở xứ sở Thần tiên ấy.”
Đó là mười trang dài dằng dặc đầy những lời buộc tội dối trá. Tôi cảm thấy bẩn thỉu và nhơ nhuốc sau khi đọc nó, nhưng trên hết, là thấy bị xúc phạm. Nick đã biên tập lại hoàn toàn cuộc sống hôn nhân của chúng tôi, với anh ta trong vai trò một nạn nhân và tôi là như một kẻ hung bạo. Theo Nick, tôi là một kẻ điên rồ, đạo đức giả, và một người vợ không trung thực, và anh ta cố gắng vô ích để làm nguôi cơn giận dữ và thái độ cư xử thô bạo của tôi. Và cuối cùng, khi anh ta đã mất bình tĩnh với tôi, đó là do tôi đã dồn anh ta vào đường cùng, bằng cách cự tuyệt những cố gắng thật lòng của anh ta để níu giữ mối quan hệ của chúng tôi.
“Điều làm em bực mình nhất,” tôi nóng nẩy nói tiếp, “là làm sao anh ta có thể kể chi tiết và thuyết phục…như thể Nick rất thật lòng tin vào câu chuyện thối hoắc đó của anh ta. Nhưng anh ta có tin thật không nhỉ? Và tại sao anh ta lại viết bức thư này cho em? Chẳng lẽ anh ta thật sự nghĩ rằng em sẽ trả bất cứ giá nào sao?”
Lông mày Susan cau lại. “Bệnh nói dối là phương pháp ứng xử quen thuộc của một kẻ tự sùng bái bản thân… họ không quan tâm đến sự thật, chỉ quan tâm đến việc làm cho họ đạt được điều họ muốn. Đó là sự chú ý. Sự bổ khuyết. Vậy về cơ bản Nick đang cố gây ra một phản ứng từ em. Bất cứ loại phản ứng nào.”
“Kiểu như, em căm ghét anh ta cũng chính là một sự bổ khuyết giống như em yêu anh ta à?”
“Chính xác. Chú ý là chú ý. Điều duy nhất Nick không thể tha thứ được chính là sự thờ ơ. Việc đó tạo nên cái gọi là ‘gây tổn thương tới lòng ích kỷ’… và không may bức email này chỉ ra những dấu hiệu rõ rệt theo hướng đó.”
Tôi không thích bàn luận rông dài về việc đó. “Vậy cái gì sẽ xảy ra khi Nick bị tổn thương tới lòng ích kỷ?”
“Anh ta có thể làm em hoảng sợ theo nhiều cách, tuỳ theo anh ta coi cách nào là một kiểu để bổ khuyết. Và nếu em từ chối phản ứng lại, nó có thể làm anh ta tăng thêm những hành động quyết liệt hơn.”
‘Ồ, tuyệt. Nó có nghĩa là còn nhiều cuộc điện thoại nữa à? Nhiều vụ viếng thăm bất chợt nữa chứ?”
“Chị hy vọng là không. Nhưng đúng, có thể lắm. Và nếu anh ta đủ tức giận, anh ta có thể muốn trừng phạt em.”
Văn phòng nhỏ của Susan đắm chìm trong im lặng khi tôi cố tiêu hoá thông tin đó. Nó thật bất công. Tôi đã nghĩ rằng ly dị Nick là đủ rồi. Tại sao anh ta phải bắt tôi kéo theo cái đống thối hoắc đó cùng tôi. Tại sao anh ta lại mong đợi tôi tiếp tục đóng vai phụ trong bộ phim cuộc đời anh ta cơ chứ?
“Làm sao em thoát khỏi anh ta được?”
“Đó không phải là câu hỏi dễ trả lời. Nhưng nếu chị là em, chị sẽ lưu cái email và giữ các tài liệu để chứng minh ngược lại lời anh ta. Và cố gắng không liên hệ, dù cho anh ta có làm gì. Từ chối quà tặng, đừng trả lời email hay thư từ, đừng thảo luận về anh ta với bất cứ ai có thể tiếp cận em vì lợi ích của anh ta.” Susan nhìn xuống bức email, cau mày. “Nếu một kẻ tự đề cao bản thân được chứng tỏ rằng thấp kém hơn so với cái gì đó hoặc ai đó, sự thật đó sẽ ruỗng mòn dần trong anh ta cho đến khi bị tiêu trừ hoàn toàn. Cho tới khi anh ta cảm thấy có thể đi tiếp như một người chiến thắng.”
“Nhưng em và anh ta đã ly hôn rồi mà,” tôi phản đối. “Còn gì để thắng nữa!”
“Có chứ. Anh ta đang chiến đấu để giữ lại hình ảnh con người anh ta. Vì nếu thiếu hình ảnh áp đảo, ra lệnh….Nick chẳng là cái gì hết.”
Buổi nói chuyện với Susan không làm tâm trạng của tôi cải thiện hơn. Tôi cảm thấy lo âu và tức giận, và tôi muốn được an ủi. Và vì Hardy vẫn không trả lời điện thoại khi tôi gọi số cầm tay của anh, anh đã chuyển lên gần đứng hàng đầu trong danh sách thù vặt của tôi.
Khi điện thoại của tôi cuối cùng cũng reo lên vào thứ Bảy, tôi nhìn tên người gọi. Tất cả hy vọng của tôi xẹp xuống khi nhìn thấy tên bố tôi. Thở dài, tôi đưa máy lên nghe và trả lời rầu rĩ. “Bố ạ?”
“Haven.” Bố có vẻ cộc cằn và tự mãn theo cách mà tôi chả thích tẹo nào. “Bố cần con tới đây. Có chuyện cần bàn.”
“Được rồi. Khi nào ạ?”
“Bây giờ.”
Tôi chỉ muốn nói với ông là tôi đang bận việc khác, nhưng không có lời thoái thác hợp lý nào hiện ra trong óc. Và bởi vì tôi đã quá buồn chán và ủ rũ, tôi đoán tôi tốt nhất nên tới gặp ông.
“Vâng ạ.” Tôi nói. “Con sẽ đến ngay đây.”
Tôi lái tới River Oaks, và tìm thấy Bố trong phòng ngủ của ông, căn phòng có kích thước như một căn hộ nhỏ. Ông đang thư giãn trên cái ghế mát xa, bấm bấm mấy cái nút trên bảng điều khiển.
“Có muốn thử không?” Bố mời, vỗ vào thành ghế. “Mười lăm kiểu mát xa đấy. Nó sẽ phân tích các cơ lưng của con và đưa ra khuyến cáo. Nó cũng bóp và kéo giãn cơ đùi và lưng nữa.”
“Không ạ, cảm ơn Bố. Con muốn đồ đạc của con để tay chúng đúng chỗ cơ.” Tôi mỉm cười với ông và ngồi xuống bên cạnh, trên một cái ghế bình thường. “Có chuyện gì xảy ra thế Bố? Bố muốn nói với con về việc gì?”
Ông nhênh nhang chưa trả lời ngay, rề rà một lúc để cài chương trình mát xa trên ghế. Nó bắt đầu rù rù và điều chỉnh tư thế ngồi. “Hardy Cates,” ông nói.
Tôi lắc đầu. “Ngõ cụt rồi bố. Con sẽ không nói chuyện với bố về anh ấy. Bất cứ điều gì Bố muốn biết, con đều không__”
“Bố không hỏi thông tin, Haven. Bố biết vài điều về anh ta. Vài điều con cần nghe.”
Mọi bản năng thúc giục tôi bỏ đi ngay lúc đó. Tôi biết bố tôi theo dõi tất cả mọi người và sẽ không có chút hối hận nào trong việc bới móc những điều bẩn thỉu từ quá khứ của Hardy. Tôi không cần hay muốn nghe bất điều gì mà Hardy không sẵn sàng chia sẻ. Thêm nữa, tôi khá chắc chắn tôi biết Bố sẽ nói với tôi chuyện gì: về bố của Hardy, thời gian ở trong tù của ông ấy, và vụ bắt giam vì lái xe trong lúc say. Vậy nên tôi quyết định ở lại và nghe Bố phanh phui sự thật để rồi đặt lại ông vào đúng chỗ.
Căn phòng yên lặng ngoại trừ tiếng rù rù của động cơ và các ống lăn. Tôi nhếch miệng cười nhạt nhẽo. “Được rồi, bố nói đi.”
“Bố đã cảnh báo con về anh ta rồi,” Bố nói. “Và bố đã đúng. Anh ta đã bán đứng con, con gái ạ. Vậy nên tốt nhất con nên dứt bỏ nó khỏi tâm trí con và tìm ai đó khác đi. Ai đó sẽ phù hợp với con ấy.”
“Bán đứng con?” tôi nhìn chằm chằm vào ông bối rối. “Bố đang nói về chuyện gì vậy?”
“T.J.Bolt đã gọi bố ngay sau khi ông ấy nhìn thấy con đi với Cates tối thứ sáu. Ông ấy hỏi bố nghĩ gì, về việc con cặp kè với một thằng bất lương như Cates. Và bố đã kể hết với ông ấy.”
“Đúng là một bộ đôi lắm chuyện,” tôi nói bực mình. “Trời ơi, với tất cả thời gian và tiền bạc mà hai ông già lắm chuyện này có, tại sao bố không thể nghĩ ra cái gì hay ho hơn để bàn luận mà lại phải thọc mũi vào chuyện yêu đương của con nhỉ?”
“T.J. có một ý tưởng để bóc trần con người thật của Cates…để cho con thấy con đang hẹn hò với loại người nào. Và sau khi ông ấy nói với bố về kế hoạch đó, bố đã đồng ý. Nên hôm qua T.J đã gọi Cates__”
“Ôi, quỷ thật,” tôi thì thầm.
“__và mời chào nó một thương vụ. Ông ấy nói ông ấy sẽ ký vào hợp đồng cho thuê mà Cates đã săn đón ông ấy một thời gian trước đây, và hoàn toàn không đòi khoản lại qủa. Nếu Cates hứa sẽ bỏ rơi con. Không hẹn hò, không tiếp xúc trong tất cả các hoạt động xã giao.”
“Và Hardy bảo T.J. đi chết đi,” tôi nói.
Bố tôi trao cho tôi một cái nhìn thương hại. “Không. Cates vồ luôn thương vụ đó.” Ông dựa ngửa người vào chiếc ghế mát xa, trong lúc tôi tiêu hoá thông tin đó.
Da tôi ngứa ngáy như có kiến bò. Tâm trí tôi bác bỏ thông tin đó__Hardy sẽ không bao giờ chấp nhận thương vụ đó. Không sau cái đêm chúng tôi đã ở cùng nhau. Tôi biết anh có tình cảm với tôi. Tôi biết anh cần tôi. Tôi không có cảm giác rằng Hardy sẽ ném bỏ tất cả đi. Không phải vì vài cái hợp đồng mà đằng nào anh cũng sẽ dễ dàng có được khi tới thời điểm.
Cái quái gì đang diễn ra trong đầu Hardy vậy? Tôi phải tìm ra. Nhưng trước tiên…
“Anh già đẹp lão,” tôi nói. “Tại sao bố phải làm những trò vô bổ để can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con thế?”
“Vì bố yêu con.”
“Yêu có nghĩa là tôn trọng quyền tự do và giới hạn của người đó! Con có phải trẻ con đâu. Con…không, bố thậm chí không coi con là một đứa trẻ nữa, bố coi con chỉ như một con chó buộc ở đầu sợi xích để bố dẫn đi loanh quanh và điều khiển theo ý bố__”
“Bố không nghĩ con là một con chó,” bố ngắt lời. cau mày, “Nào, giờ thì hãy bình tĩnh lại và__”
“Con không bình tĩnh được! Con có quyền tức giận. Cho con biết, bố có nhét cái chuyện tào lao này vào Gage hay Jack hay Joe không?”
“Chúng nó là con trai bố. Chúng nó là đàn ông. Con là một đứa con gái đã qua một lần chìm đò rồi và có vẻ như lại đang đâm đầu vào một lần nữa.”
“Cho tới khi nào bố đối xử với con như một con người, còn không thì mối quan hệ giữa chúng ta chấm dứt. Con chịu đựng thế là đủ rồi.” Tôi đứng lên và khoác túi lên vai.
“Bố đã khai sáng cho con đấy chứ,” Bố nói cáu kỉnh. “Bố vừa chỉ cho con thấy Hardy không xứng đáng với con. Mọi người đều biết thế. Nó cũng biết. Và nếu con không quá cứng đầu như vậy, con cũng sẽ công nhận điều đó.”
“Nếu anh ấy đồng ý với T.J trong thương vụ đó,” tôi nói, “thì anh ấy không xứng đáng với con. Nhưng bố cũng không, vì là người ra tay trước tiên làm cái hành động quá thối hoắc đó.”
“Con định giết sứ giả mang tin xấu à?”
“Vâng ạ, thưa Bố, nếu sứ giả không học được cách bỏ cái mông phiền nhiễu của ông ta khỏi công việc của con.” Tôi bước thẳng ra cửa.
“Được rồi,” tôi nghe tiếng bố tôi lẩm bẩm, “ít nhất thì con cũng rũ bỏ được thằng nhóc Hardy Cates.”
Tôi quay lại quắc mắt với ông qua vai tôi. “Con chưa rũ bỏ anh ấy đâu. Con sẽ không dễ dàng từ bỏ mà không tìm hiểu nguyên nhân đâu. Một nguyên nhân thật sự ấy, không phải là vụ kinh doanh nửa vời mà bố và T.J. vừa làm.”
Chẳng có ai để tôi có thể kể lể tâm sự cùng. Tôi đã được tất cả mọi người cảnh báo trước, kể cả Todd, rằng đó chính xác là điều mà tôi nên mong đợi ở Hardy Cates. Thậm chí tôi cũng không thể gọi cho Liberty, vì anh đã một lần từng làm chuyện tương tự như vậy với chị và chị không thể nói đó không phải là tính cách của anh. Và tôi cảm thấy thật ngu xuẩn, vì rằng tôi vẫn yêu anh.
Một phần con người tôi muốn cuộn tròn lại như quả bóng và khóc lóc. Một phần khác lại đang điên tiết. Và một phần khác nữa đang bận rộn phân tích tình huống và cố tìm ra cách tốt nhất để xử lý nó. Tôi quyết định bình tĩnh lại trước khi nói chuyện với Hardy. Tôi sẽ gọi anh ngày mai sau giờ làm việc, và chúng tôi sẽ nói chuyện cho rõ ràng. Nếu anh muốn phá vỡ mọi thứ giữa chúng tôi, tôi sẽ chấp nhận chuyện đó. Nhưng ít nhất nó sẽ không bị kết thúc bởi nhân tố thứ ba, hai ông già mũi dài lắm chuyện.
Văn phòng yên lặng bất bình thường khi tôi tới vào tám giờ sáng thứ Hai. Tất cả nhân viên đều lặng lẽ và bận rộn. Không ai có vẻ muốn chia xẻ chuyện vui buồn trong mấy ngày cuối tuần như thường lệ. Không nói xấu ác ý, không bàn tán thân thiện.
Khi tới giờ ăn trưa, tôi tới cabin làm việc của Samantha hỏi cô có muốn đi ăn sandwich cùng tôi không.
Samantha bình thường rất hoạt bát, hôm nay nhìn có vẻ rúm ró và thất vọng khi ngồi sau bàn làm việc. Bố cô đã mất khoảng hai tuần trước, và tôi hiểu phải mất một thời gian cô mới có thể trở lại về con người cũ của cô trước đây.
“Cậu muốn ra ngoài ăn trưa không?” tôi hỏi khẽ. “Mình mời.” Cô mỉm cười ảo não với tôi và nhún vai. “Mình không đói. Cảm ơn cậu.’
“Vậy ít nhất cũng để mình mang cho cậu một hộp sữa chua hay một__” tôi ngừng bặt khi nhìn thấy vệt nước mắt trên má cô. “Ôi, Samantha…” Tôi bước vòng qua bàn tới bên cạnh và ôm cô. “Mình xin lỗi. Một ngày buồn phải không? Cậu nhớ bố à?”
Cô gật đầu và lục tìm một tờ khăn giấy trong ngăn kéo bàn.
“Một phần là thế.” Cô hỉ mũi. “Và một phần…” Bàn tay mảnh khảnh của cô với qua bàn và nhét vào tay tôi một tờ giấy.
“Cái gì thế? Hoá đơn à?” Tôi cau mặt tò mò. “Có vấn đề gì vậy?”
“Lương hàng tuần của mình được trả trực tiếp vào tài khoản, mỗi thứ sáu. Vậy nên mình đã kiểm tra số dư tài khoản của mình tuần vừa rồi, nó ít hơn rất nhiều so với mình nghĩ. Hôm nay mình đăng nhập vào hệ thống máy tính của công ty mới biết lý do tại sao.” Cô cười méo xẹo. Mắt cô lại dâng đầy nước. “Bạn có nhớ vòng hoa khổng lồ mà công ty gửi tới lễ tang của bố mình không? Vòng hoa có gắn tấm card ghi tên tất cả mọi người gửi viếng ấy?”
“Ồ” Tôi gần như không muốn nghe tiếp cố sẽ nói gì.
“Ừ, nó có giá hai trăm đô. Và Vanessa đã trừ vào lương của mình.”
“Trời đất.”
“Mình không biết tại sao chị ta lại làm một việc như thế,” Samantha tiếp tục. “Nhưng vì sao đó mình đã làm chị ta nổi điên. Mình nghĩ là do những ngày mình nghỉ sau khi Bố mất… chị ta bắt đầu đối xử khó hiểu và lạnh lùng với mình từ lúc đó.”
“Bạn nghỉ là để làm đám tang cho bố, Sam. Không một người bình thường nào lại phản đối việc đó hết.”
“Mình biết.” Cô thở dài run rẩy. “Vanessa chắc phải chịu nhiều áp lực. Chị ta nói với mình đó có thể là khoảng thời gian bận rộn nhất mà mình lại vắng mặt. Chị ta có vẻ thất vọng với mình.”
Cơn thịnh nộ trong lòng tôi như núi lửa chỉ chực phun trào. Tôi muốn lao sầm sập qua phòng như Godzilla và dẫm nát bàn làm việc của Vanessa dưới chân. Nếu Vanessa muốn tấn công và xem thường tôi, tôi có thể luận giải được. Nhưng nghiền nát Samantha đáng thương ngay sau cái chết của người cha thương yêu…thì thật là quá thể.
“Đừng nói với chị ta là mình kêu ca,” Samantha thì thầm. “Vào lúc này mình không thể xử lý thêm phiền phức nữa.’
“Bạn sẽ không bị phiền phức. Và Samantha, việc trừ hai trăm đô là một sai sót. Nó sẽ phải được chuyển trả về tài khoản của bạn.”
Cô nhìn tôi ngờ vực.
“Đó là một sai sót,” tôi nhắc lại. Lấy ra một tờ khăn giấy, tôi chấm nước mắt cho cô. “Văn phòng sẽ trả tiền cho vòng hoa đó, không phải bạn. Mình sẽ giải quyết việc này.”
“Được rồi.” Cô cố nặn ra một cụ cười. “Cảm ơn, Haven.”
Máy đàm thoại nội bộ trên bàn tôi kêu bíp. Từ khi văn phòng được thiết kế lại và sử dụng các cabin làm việc mở, bất kỳ lời nói nào của Vanessa trên máy đàm thoại nội bộ đều được mọi người nghe thấy hết.
“Haven, làm ơn tới văn phòng tôi.”
“Không vấn đề,” tôi lẩm bẩm, rời khỏi cabin của Samantha và tới văn phòng của Vanessa. Tôi cố tình rề rà, cố kiềm chế bản thân trước khi đối mắt với bà sếp của tôi. Tôi biết tôi có thể sẽ bị sa thải vì điều tôi sắp nói, và sau đó tôi sẽ có thể là nạn nhân của một chiến dịch bôi nhọ hiệu quả mạnh. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Tôi có thể tìm một công việc khác, và sự thiệt hại mà Vanessa có thể gây ra cho danh tiếng của tôi gần như không quan trọng bằng việc đứng lên chống lại chị ta.
Vào đúng lúc tôi sắp bước vào căn phòng của Vanessa, chị ta lại ấn nút máy đàm thoại nội bộ một lần nữa. “Haven, tới__”
“Tôi đây,” tôi nói, tiến thẳng tới bàn chị ta. Tôi không ngồi, chỉ đứng đó và nhìn thẳng vào chị ta.
Vanessa nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một con kiến đang bò ngược lên tường. “Làm ơn chờ ở ngoài cửa,” chị ta nói với giọng lạnh nhạt. “cho tới khi chị mời em vào. Chúng mình đã phải nhắc nhở nhau thêm bao nhiêu lần nữa thì mới đủ cho em nhớ được, Haven?”
“Tôi đang bỏ qua quy tắc. Tôi có việc quan trọng cần nói. Đã có sai sót xảy ra trong việc thanh toán hoá đơn và cần phải được sửa lại ngay.”
Vanessa không quen với việc ai đó bảo chị ta phải làm gì. “Chị không có thời gian cho việc đó, Haven. Chị không gọi em vào văn phòng để nói về việc thanh toán hoá đơn.”
“Chị không muốn biết nó là gì sao?” Tôi chờ đợi. Khi hiển nhiên rằng chị ta sẽ không trả lời, tôi chậm rãi lắc đầu. “Không, vì chị đã biết rồi. Đó không phải là sai sót, đúng không?”
Một nụ cười lạnh lẽo, hiếu kỳ nở trên môi chị ta. “Được rồi, Haven. Chuyện là thế nào?”
“Samantha bị trừ tiền cho vòng hoa văn phòng đã gửi viếng trong đám tang bố cô ấy.” Tôi chờ bất cứ phản ứng nào của chị ta, một cái chớp mắt nhẹ, một nét mặt xấu hổ, một cái cau mày. Chẳng có gì. Bất cứ cái gì. Trên nét mặt của Vanessa chỉ biểu hiện cảm xúc của một con ma nơ canh ngoài cửa hàng mà thôi. “Chúng ta sẽ sửa lại việc đó phải không?”
Một sự im lặng khắc nghiệt. Im lặng là một trong những vũ khí hiệu quả của Vanessa… chị ta sẽ nhìn chằm chằm vào tôi cho tới khi tôi cảm thấy tự mình sụp xuống như một đống gạch đổ, và tôi sẽ nói gì đó, bất cứ điều gì, để lấp đi sự trống rỗng không lời đó. Nhưng lần này tôi đáp trả lại cái nhìn của chị ta. Sự im lặng kéo dài cho tới khi thực sự chỉ còn là một trò cười. Nhưng tôi vẫn chờ phản ứng của chị ta.
“Em vô kỷ luật rồi đấy,” chị ta bảo tôi. “Chị chọn cách quản lý những người làm công như thế nào không phải việc của em, Haven.”
“Vậy rút tiền từ tài khoản lương của Samantha là một kiểu kỹ năng quản lý à?”
“Chị nghĩ em nên ra khỏi văn phòng chị bây giờ đi. Trên thực tế, hãy nghỉ luôn đi. Chị chịu đựng em và thái độ hỗn xược của em thế là quá đủ rồi.”
“Nếu chị không đồng ý trả lại khoản tiền đó vào tài khoản của Samantha,” tôi nói. “Tôi sẽ nói với Jack.”
Có phản ứng ngay tức thì. Mặt chị ta tối lại, và mắt lóe lên. “Con đĩ hư hỏng,” chị ta nói, giọng chị ta rít lên the thé.
“Nick kể tất cả với tao về mày rồi…Mày lợi dụng mọi người như thế nào, mày ích kỷ ra sao. Cách mày dối trá và thao túng mọi việc theo cách của mày. Kẻ ăn bám lười lĩnh, lừa lọc, bèo nhèo__”
“Đúng, đó là là lý lịch của tôi dưới lời Nick.” Tôi tự hỏi không biết chị ta có thực sự hẹn hò với ông chồng cũ của tôi không. Lạy Trời, không biết hai kẻ hay bắt nạt hẹn hò nhau thì ra thế nào nhỉ? “Nhưng đấy không phải là điều chúng ta đang nói đến, phải không nhỉ? Chị sẽ trả lại tiền cho Samantha, hay tôi sẽ phải nói với Jack?”
“Nếu mày dám nói một lời nào với anh ấy, tao sẽ thoát nợ. Khi tao kể xong với anh ấy rằng mày thực sự là người thế nào, anh ấy cũng sẽ chán ghét mày giống như tao vậy. Anh ấy sẽ nói với mày đi xuống__”
“Vanessa,” tôi lặng lẽ nói. “anh ấy là anh trai tôi. Chị thực sự kiêu ngạo tới mức nghĩ rằng sẽ làm cho anh ấy đối nghịch với tôi à? Chị nghĩ anh ấy sẽ đứng về phía chị chống lại tôi ư? Jack là người có tình có nghĩa lắm. Chị có thể đối xử tệ bạc với tôi, và nó sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp cho chị với anh ấy đâu.”
Mặt chị ta bắt đầu nhìn sạm đi, cơn thịnh nộ làm những vệt đỏ hiện lên mặt chị ta giống như những vệt dầu bẩn nổi trên mặt nước. Nhưng chị ta vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Cút ra khỏi phòng tôi, Haven. Và đừng có trở lại nữa. Cô vừa bị sa thải.”
Trên mặt tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh ngay cả khi tim tôi kích động tới nỗi đập nhanh như trống trận. “Đó là điều mà tôi nghĩ chị sẽ nói. Tạm biệt, Vanessa.”
Tôi trở về bàn mình để lấy túi. Khi tôi đến cabin làm việc của mình, tôi kinh ngạc thấy Samantha, Rob và Kimmie đều đang đứng đó, mang nét mặt trống rỗng giống hệt nhau. Nếu tôi không phải đang quá phẫn nộ, tôi có thể đã nghĩ trông họ thật khôi hài. “Có việc gì xảy ra vậy?” Tôi hỏi, bước vào cabin của mình. Tôi khựng lại khi thấy Jack đứng bên cạnh bàn của tôi. Anh đang nhìn chằm chằm vào máy đàm thoại nội bộ, sắc mặt anh đỏ tía và miệng anh mím chặt.
“Chào, Jack,” tôi nói hoang mang. “Anh đang làm gì ở đây thế?”
Anh trả lời chậm chạp. “Anh tới đưa em đi ăn trưa.”
Kimmie nhích lại gần tôi hơn và chạm vào cánh tay tôi. “Máy đàm thoại đang bật,” cô thì thầm.
Vanessa chắc đã quên tắt nó khi tôi xông vào phòng chị ta. Và Jack cùng những người khác đã nghe rõ từng từ.
Jack nhặt túi của tôi lên và đưa cho tôi. “Đi thôi,” anh nói cộc cằn.
Tôi đi cùng anh, tái nhợt đi khi tôi nhận ra chúng tôi đang hướng tới phòng của Vanessa.
Mở cánh cửa đang đóng chặt mà không thèm gõ, Jack đứng trên ngưỡng cửa và nhìn chị ta gay gắt.
Mặt bà sếp lớn của tôi trở nên trống rỗng. “Jack,” chị ta nói vẻ ngạc nhiên. Và rồi chị ta mỉm cười thật nồng hậu với anh tôi, và chị ta nhìn có vẻ quá đĩnh đạc và dễ thương tới mức tôi hoàn toàn bị kinh ngạc vì sự thay đổi ở chị ta. “Thật vui được thấy anh. Anh vào đi.”
Anh trai tôi lắc đầu, cặp mắt sẫm của anh lạnh lẽo. Và anh nói ba từ với một giọng kiên quyết, không cho ai có thể cãi lại. “Dọn đi ngay.”
Cả buổi chiều còn lại tôi ngồi cùng với Jack, giải thích Vanessa đã cố bắt nạt và đàn áp tôi, và rằng chị ta bây giờ lại có vẻ đang làm những việc giống như vậy với Samantha. Khi tôi nói xong, Jack thôi không lúc lắc đầu và chửi thề nữa, và đơn giản là nhìn có vẻ phát ốm.
“Chúa nhân từ, Haven…tại sao em không nói gì với anh trước đây?”
“Em không muốn là một người hay kèo nhèo. Em muốn điều tốt nhất cho công ty, và em cũng biết hồi trước chị ta đã làm việc khá tốt cho anh.”
“Đếch vào công ty ấy,” anh nói. “Con người quan trọng hơn công việc. Anh không quan tâm người quản lý giỏi đến mức nào nếu cô ta cư xử giống như một kẻ khủng bố khốn kiếp sau lưng anh.”
“Đầu tiên em đã hy vọng thời gian trôi đi Vanessa sẽ cư xử khá hơn, hay bọn em sẽ thu xếp được một cung cách làm việc mà cả hai cùng chấp nhận. Nhưng rồi em nhận thức được mọi việc sẽ không bao giờ được cải thiện. Mọi cố gắng đều vô nghĩa. Chị ta giống như Nick ấy. Một kẻ thích bắt nạt hiểm ác. Chị ta không cảm thấy hối hận vì gây tổn thương cho người khác nhiều hơn anh hay em có thể cảm thấy khi dẫm lên một con kiến.”
Miệng Jack mím lại thành một đường thẳng khắc nghiệt. “Em sẽ gặp rất nhiều loại người trong thế giới kinh doanh. Và mặc dù anh ghét phải nói ra, vài cung cách cư xử… trở nên tham lam, nhẫn tâm và ích kỷ…có thể bị lạm dụng trong vài công ty. Nhưng không phải công ty anh.”
“Anh thật sự sẽ tống khứ chị ta à?”
Anh gật đầu ngay tức thì. “Cô ta đi rồi. Bây giờ anh phải làm thay cô ta.” Anh ngừng lời đầy ẩn ý. “Có ý tưởng gì không?”
“Em có thể làm được,” tôi nói sẵn lòng. “Em không nói em sẽ làm hoàn hảo ngay. Em sẽ phạm vài sai lầm. Nhưng em biết em đang giữ trách nhiệm.”
Một nụ cười nở rộng trên khuôn mặt anh trai tôi. “Mày đang hót giọng khác với hồi đầu đấy nhỉ.”
Nụ cười đáp lễ của tôi cũng thật nhăn nhở. “Em vừa gặp một khúc cua gấp mà.”
Chúng tôi thảo luận về tình hình văn phòng thêm một lúc nữa, và rồi cuộc nói chuyện quay sang những vấn đề riêng tư. Tôi không thể không kể cho Jack về vụ cãi nhau với Bố. Về T.J và Hardy, và bản hợp đồng thuê đất.
Jack nổi giận về mọi việc đó làm tôi hài lòng, anh nói tất cả bọn họ như cái đít lừa. Anh cũng đồng ý với tôi rằng tôi cần hỏi cho ra lẽ cách cư xử của Hardy, vì nó có vẻ không bình thường. “T.J sở hữu vài mảnh đất tốt,” anh nói, “Nhưng ông ấy không phải mục tiêu ngon ăn duy nhất trong vùng. Và cậu chàng Hardy của mày có thể lượn lờ mua bán ở bất cứ nơi nào hắn muốn. Hắn có thể muốn thuê những nơi đó, nhưng chưa hẳn hắn nhất thiết phải có chúng. Vậy nên anh nói đó là cách của Hardy để chia tay với mày. Thằng cha đã làm điều mà hắn biết sẽ ép mày phải buông tay.”
“Anh chàng hung hăng yếm thế,” tôi nói. “Nếu anh ấy muốn chia tay với em, anh ấy sẽ phải làm điều đó thẳng thắn trước mặt em.”
Jack mỉm cười. “Anh gần như thấy thương hại thằng cha ấy rồi đấy. OK__mày xử lý Cates, còn anh sẽ làm bố phải suy nghĩ đúng đắn trong vài vấn đề.”
“Không,” tôi nói ngay không suy nghĩ. “Đừng nói gì với Bố hết. Anh không thể thu xếp vấn đề quan hệ giữa bố và em đâu.”
“Anh có thể ngăn cản hay can thiệp vào mà.”
“Cảm ơn anh, Jack, nhưng em không cần anh ngăn cản, và em thật sự không cần thêm một sự can thiệp nào nữa.”
Anh nhìn tôi bực bội. “Tốt, vậy tại sao mày lại phí thời gian kể lể với anh nếu mày không muốn anh làm gì trong chuyện đó?”
“Em không muốn anh giải quyết vấn đề của em. Em chỉ muốn anh lắng nghe em thôi.”
“Nghe đây, Haven, kể lể với một người bạn gái nếu tất cả những gì mày cần là một đôi tai biết lắng nghe. Đàn ông ghét nghe lắm khi mày đưa ra cho bọn anh một vấn đề rồi lại không để cho bọn anh làm gì với nó. Nó làm bọn anh cảm thấy tồi tệ. Và rồi cách duy nhất để làm bọn anh cảm thấy khá hơn là xé một quyển danh bạ điện thoại làm đôi hay phá tung thứ gì đó. Vậy nên chúng ta hãy nói rõ ràng với nhau__anh không phải là người biết lắng nghe. Anh là đàn ông.”
“Thì đúng thế.” Tôi đứng lên mỉm cười. “Anh có muốn mời em một ly ở quán bar sau giờ làm không?”
“Là mày nói đấy nhé,” anh trai tôi nói, và chúng tôi rời văn phòng.
Hãy còn sớm khi tôi trở về căn hộ của mình. Tôi cảm thấy khá hơn sau một ly và đôi giờ bên cạnh sự hiện diện dễ chịu của Jack. Điều làm tôi ngạc nhiên là không thấy anh chỉ trích gì Hardy, nhất là sau khi đã nghe quan điểm trước đây của anh về chủ đề này.
“Anh không ủng hộ hay chống lại anh ta,” Jack thông báo với tôi, nghiêng chai bia đầy. “Đây là cái nhìn của anh về vụ thương lượng với T.J: Hardy đã không làm việc sai lầm vì một lý do sai lầm…” Một ngụm lớn nữa. “Hay làm việc sai lầm vì lý do đúng đắn.”
“Làm sao có thể xảy ra khả năng có một lý do đúng đắn cho việc mà anh ấy đã làm cơ chứ?”
“Trời ạ, anh không biết. Cho anh ta một cơ hội để tự mình giải thích, đó là tất cả những gì anh muốn nói.”
“Todd nghĩ Hardy quỷ quyệt và quanh co,” tôi ủ ê nói.
Vì vài lý do nào đó đã làm Jack cười phá lên. “Tốt, em có thể đã phải quen với việc đó rồi chứ, em xuất thân từ họ Travis mà. Chẳng có một ai trong số bọn mình__dĩ nhiên là trừ Gage__mà lại không quanh co như một cái cổ vịt. Và Todd cũng cùng một giuộc cả thôi.”
“Anh đang làm em sợ đấy,” tôi nói, nhưng không thể kìm lại được một nụ cười thảm não.
Tôi vẫn đang tiếp tục cười khi tôi bước vào trong căn hộ của tôi, trong lúc tôi vẫn đang bị kích động với ý nghĩ về việc gặp Hardy. Khi tôi nhìn thấy đèn trên máy trả lời tự động nháy liên tục , tim tôi nảy lên. Tôi bước tới bên chiếc máy và ấn vào nút để nghe tin nhắn.
Giọng Hardy. “Anh cần gặp em. Làm ơn hãy gọi cho anh đêm nay khi em về nhà.”
“Được thôi,” tôi thì thầm, nhắm mắt lại một lúc. Nhưng tôi mở chúng ra ngay lập tức, vì một cái gì đó thu hút sự chú ý của tôi. Một cái gì đó lấp lánh bên cạnh. Bối rối, tôi đưa tay chạm vào vật đó, và tôi kinh ngạc nhận ra đó là cái vòng cầu may. Của bác Gretchen. Nhưng làm thế nào nó ở đây được? Nó thuộc sở hữu của Nick mà. Nick__
Trước khi tôi có thể nói lên lời, ai đó tới đằng sau tôi, một bàn tay kẹp chặt cổ tôi. Nòng của một khẩu súng ngắn lạnh và cứng ấn vào bên cạnh màng tang tôi. Tôi biết là ai ngay cả trước khi tôi nghe được giọng nói hả hê của anh ta.