Mạc Doanh Doanh đã có một giấc mơ thật dài. Trong giấc mơ đó, ánh mặt trời chói lọi, cô đang ở trong một ngôi nhà ở vùng lân cận Los Angeles tại Mỹ, cô đang đẩy Sa Luật Đặc đi dạo quanh trong sân phơi nắng.
Người đàn ông có gương mặt tuấn tú xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta không đành lòng làm vấy bẩn kia đã hỏi mơ ước lớn nhất cuộc đời này của cô là gì.
Cô trả lời rất kiên quyết và dứt khoát là muốn chăm sóc anh ta cả đời. Bởi vì anh ta chính là người đàn ông xinh đẹp, lương thiện nhất mà Mạc Doanh Doanh cô từng gặp qua.
Hình ảnh năm đó vẫn luôn cứ hiện ra trong những giấc mơ của cô, bởi vì cô không làm tròn trách nhiệm, cô đã thề sẽ bảo vệ người đàn ông trước mặt mình, để anh ta luôn giữ được nét mặt bình thản giống như thiên sứ này.
Sau đó, một mình cô lại bước tới bên bờ sông Y Seth gần tòa thành Yekaterinburg. Nhìn nước sông chảy xiết, trước mắt lại hiện ra một gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Cô nằm ở trên thảm cỏ, nhớ tới pháo hoa vào tháng ba và mười dặm hai bên bờ sông Tần Hoài. Cô cũng nhớ tới khuôn mặt của người đàn ông lại có thể đẹp như một người con gái, cô che mắt lại, cảm giác như có chất lỏng lành lạnh chảy ra từ hốc mắt của mình.
Cô lại nằm mơ thấy mình đã kết hôn với người đàn ông này. Cô mặc một bộ áo cưới trắng như tuyết, đặt tay mình vào tay anh, cùng anh đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhận lời chúc phúc của mọi người.
Nhưng mà cho đến cùng cũng chỉ là giấc mơ, khi cô tỉnh lại, trước mắt chỉ còn lại một mảnh trắng xóa, mơ hồ không chân thật.
Cô đang ở bệnh viện sao? Cô mơ mơ màng màng suy nghĩ, mới mở mắt ra, đã cảm nhận có người đang tới gần mình. Toàn thân cô đều bị bó thạch cao để cố định. Có bóng người đi lại mơ hồ, Mạc Doanh Doanh nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói nhẹ nhàng của đàn ông như tiếng băng đang từ từ vỡ ra: “Mạc, cô đã tỉnh lại.”
Đây rõ ràng là một câu xác nhận, không phải là câu hỏi.
Mạc Doanh Doanh có cảm giác rùng mình, ớn lạnh từ ngón chân truyền đến tận đầu, da đầu cô cũng bắt đầu tê dại. Bây giờ, cô không có một chút xíu năng lực nào để chống cự, chỉ có thể để mặc cho người khác xử trí, chỉ mong mình sẽ không phải chết quá mức thê thảm mà thôi.
Bất quá, ngay lập tức cô nghĩ đến Tần Hoài còn chưa biết sống chết, trong lòng lại bắt đầu đau đớn khổ sở.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, cũng trải qua nhiều lần, () nhưng khi tận mắt nhìn thấy anh bị rơi từ trên cần trục cao chót vót kia xuống, chỉ suy nghĩ đến đây thì cô đã cảm thấy không khí trong lòng ngực mình bị rút sạch.
Cũng may bình thường cô là một người biết cách kiềm chế bản thân, mặc dù trong lòng đau thương thống khổ, nhưng trên mặt cũng không có một chút thay đổi nào. Dường như, đêm hôm đó, người có đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt tràn đầy nước mắt bên bờ sông Y Seth ở Nga không phải là cô.
Reagon quan sát cô một lúc, thấy cô không chịu mở miệng, cũng không giận, chỉ nói với cô: “Tôi bắn cô bốn viên đạn, nhưng chỉ làm bị thương phần mềm, không ảnh hưởng đến xương cốt, sau này võ nghệ của cô vẫn còn, nhưng mà không thể nào dùng sức được nữa.”
Nghe xong, cô vẫn cuối đầu như cũ, lại cười lạnh trong lòng, nói như vậy thì bản thân cô còn thua xa đám đặc cảnh của Nga hay của Mỹ, có võ nghệ nhưng lại không chịu đi đến sân để huấn luyện tăng thêm sức lực, hay cũng giống như có võ công tuyệt thế nhưng lại không có nội lực, chỉ là quơ tay quơ chân, ngay cả một tên cướp vặt gặp cô cũng không hề sợ hãi. Chỉ cần thành viên CASTA trải qua một chút huấn luyện thì cô đã không thể nào đánh lại rồi.
Reagon cũng bận tâm đến Mạc Doanh Doanh trong tình trạng chật vật, lo lắng có người đến đây hãm hại mình. Bây giờ mọi người đã được điều động hết, chỉ còn lại hai người bọn họ. Ông ta thấy Mạc Doanh Doanh không nói tiếng nào, trong lòng cũng hiểu được nhất định người phụ nữ này đang oán hận mình đến tận xương tủy. Bất quá, ông ta đã quen làm theo ý mình, võ nghệ của cô đã bị phế bỏ, tự nhiên ông ta cũng không cần phải đề phòng cô như trước nữa.
“Cô là phụ nữ, vì loại đàn ông hời hợt như vậy mà động lòng cũng là điều dễ hiểu, nhưng cô cũng chưa từng tiết lộ bí mật gì của CASTA cho hắn ta biết.” Reagon trầm giọng nói: “Tôi sẽ để cho Kỷ Vân Thường thay thế vị trí của cô, chỉnh đốn lại bộ phận bên Châu Á này một lần nữa, cô hãy cố gắng dưỡng thương thật tốt đi.”
Ông ta không nhắc gì về Tần Hoài, mà trong thời điểm này, Mạc Doanh Doanh cũng không muốn chọc giận người đàn ông này, chỉ đơn giản là giữ thái độ trầm mặc. Thấy ông ta đứng dậy muốn rời khỏi, rốt cuộc thì cánh môi khô nứt cũng động đậy, giọng nói khô ráp như những hạt cát trong sa mạc đang cọ xát vào nhau, cô hỏi: “Ông định xử trí tôi như thế nào.”
Giết chết, có lẽ là dùng mọi cách để hành hạ cô cho đến chết. (quynhle2207**lqd) Cô không thể đoán được gì ngoài những thứ này.
Reagon nghĩ rằng những lời ông ta nói đã mang ý nghĩa rất rõ ràng rồi, bỏ qua tội lỗi của cô, ông ta không muốn xử lý người phụ nữ này. Chỉ có điều quy định của CASTA trừng phạt những kẻ phản bội vô cùng hà khắc, mà những quy định này do chính ông ta đã đặt ra lúc trước. Lúc này đây, ông ta lại có tính toán khác cho nên rất khó mở miệng nói ra, chỉ có thể dừng lại một lúc, nói: “Thật sự cô không sợ chết sao?”
Bởi vì câu nói này mà toàn thân của Mạc Doanh Doanh trở nên cứng đờ, thật sự không sợ chết sao? Chẳng lẽ muốn đưa cô đi làm thí nghiệm sống trong một phòng thí nghiêm sinh hóa nào đó ở tổng bộ của CASTA ở Đức sao? Đúng, đúng là như vậy rồi. Làm sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, từ trước tới giờ dùng cơ thể sống để thí nghiệm vẫn luôn là sự lựa chọn tốt nhất.
Reagon làm sao biết được những suy nghĩ trong đầu cô vào lúc này, bây giờ chỉ tùy ý bật TV trước giường bệnh của cô lên: “Thời gian lâu như vậy chắc ánh mắt cũng có thể thích ứng rồi, tôi nghĩ cô rất muốn biết một vài tin tức phải không?”
Nói xong, ông ta xoay người đi ra ngoài. Lúc này, Mạc Doanh Doanh mới ngẩng đầu, xem ra cô đã trở lại thành phố T rồi, bởi vì đài tin tức đang phát trên TV ở trước mắt cô chính là đài truyền hình của thành phố T. Bây giờ đang là giờ phát tin tức buổi trưa. Hai mắt của nữ phát ngôn viên với khuôn mặt xinh đẹp kia đang ửng đỏ, lau nước mắt nói xong tin tức vụ nổ lớn do một nhóm người cho nổ bom ở Nga, sau đó là thông báo thành viên của tư lệnh quân khu tỉnh B, Tần Hoài đã không may bỏ mình trong lúc chấp hành nhiệm vụ.
Cô ngẩn ngơ nhìn người nữ phát ngôn viên trong bộ dáng như sắp khóc, bỗng nhiên cũng cảm giác trên môi mình nóng rát, đau đớn, mới phát hiện mới vừa rồi, cô đã không tự giác mà cắn nát môi mình, từng tia, từng tia máu đang từ từ chảy ra.
Ngực cô không thở nổi, người nữ phát ngôn viên kia còn nói những thông tin đại khái về lễ tang của người anh hùng này sẽ được cử hành sau một tháng nữa, hay là việc vẫn chưa tìm được thi thể anh, vân vân. Cô nghe thấy cũng bắt đầu thấy phiền chán, nhưng toàn thân thể lại cứng ngắc không thể động đậy, chỉ có thể nhắm mắt, giống như làm vậy thì cô không phải đối mặt với sự thật này nữa.
Trước đây không lâu, anh đã trịnh trọng nói với cô là muốn cưới cô. Chóp mũi Mạc Doanh Doanh chua xót, lại cố nén nước mắt vào lòng, nghe được tiếng đẩy cửa ‘két két’, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới. Trong lòng cô biết được người tới là phụ nữ, nhưng vẫn chỉ nằm yên, không nói gì cả.
Người bước vào là G1897, bây giờ cũng là Kỷ Vân Thường. Cô ta vừa vào cửa đã nhìn thấy Mạc Doanh Doanh đang nằm trên giường, cả người đều bị bó thạch cao, vẻ mặt ảm đảm. Mới vừa rồi, Reagon đã nói với cô ta là Mạc Doanh Doanh tỉnh lại rồi, để cô ta vào đó chăm sóc, trong lòng cô ta không thoải mái chút nào.
Hiện giờ vị trí của cô và Mac Doanh Doanh đã tương đương, hay có thể nói cô ta còn cao hơn một chút, dựa vào cái gì lại muốn đích thân cô ta đi chăm sóc một người phụ nữ trên cơ bản đã là đồ bỏ đi này.
Nhưng mà, khi Kỷ Vân Thường nhìn đến giọt lệ vẫn còn vương lại trên hàng lông mi mảnh khảnh của người phụ nữ đó, trong lòng cũng hơi run sợ.
Quả thật, Mạc Doanh Doanh chưa làm gì sai với cô ta, cũng chưa từng để cô ta phải mạo hiểm, càng chưa từng đoạt lấy công lao của cô ta. Còn cô ta, chính là do lòng riêng của mình thôi thúc, mới muốn thay thế cô. Dù sao đi nữa thì con người cũng muốn hướng tới chỗ cao hơn, không ai có thể nói rằng cô ta đã làm sai. (Quỳnh: chị ạ, con người leo lên chỗ cao hơn là không sai, nhưng đạp lên người khác để leo lên chỗ cao hơn mới là sai.)
Cô ta tự an ủi mình như vậy, cuối cùng cũng đi tới gần cô, nói: “Reagon bảo tôi đến chăm sóc cho cô.”
Nhưng mà, cô ta đợi một lúc lâu cũng không thấy người trên giường kia trả lời mình.
Kỷ Vân Thường không biết, sự im lặng này của Mạc Doanh Doanh chính là trọn vẹn một tháng không mở miệng. Không cần biết thân thể đau đớn thế nào, miệng vết thương nhiễm trùng, hay kết vảy ngứa ngáy ra sao, cô cứ như vậy, chưa từng mở miệng nói ra một câu, ngay cả nói mớ cũng không có.
Mãi cho đến một tháng sau, (le/quý/đôn) khi toàn bộ thạch cao trên người cô được tháo xuống hết, khả năng đi lại căn bản nhất cũng không có vấn đề. Một ngày, như thường lệ Kỷ Vân Thường nhìn Mạc Doanh Doanh, giúp cô rửa mặt. Vốn dĩ cô đã im lặng lâu ngày, lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: “Tôi muốn đi dự lễ tang của anh ấy.”
Kỷ Vân Thường kinh ngạc một lúc, sau đó mới kịp hiểu ra là cô muốn đi dự lễ tang của người đàn ông tên là Tần Hoài đã chết kia.
Không nghĩ tới cô có thể thẳng thắng như vậy, Kỷ Vân Thường nhớ tới những lời mà Reagon đã nói với cô ta vài ngày trước đó: “Nếu như cô ấy muốn đi tham dự lễ tang của người đàn ông kia, cứ để cô ấy đi, chỉ cần để ý từ xa là được rồi.”
Vì thế, cô ta đã gật đầu: “Tôi sẽ cho người đi chuẩn bị xe.”
Giọng nói của Mạc Doanh Doanh khàn khàn, vang lên ngắt lời, cô lắc đầu: “Để tôi tự đi là được rồi.”
Cô đã khôi phục năng lực đi lại cơ bản rồi, thêm nữa….Cô không muốn để cho đám người CASTA này sẽ làm vấy bẩn sự yên tĩnh sau cùng của người kia.
Kỷ Vân Thường tỏ vẻ cứ làm theo ý của cô, sau đó đi ra ngoài, kéo cửa lại để cô có thể thay quần áo.
Mạc Doanh Doanh đến trễ, lúc cô tới thì lễ tang đã kết thúc, phần lớn những người kia đang quay về nhà cũ của họ Tần. Tần Thệ với sắc mặt tiều tụy đang đứng đó có thể dễ dàng nhìn thấy. Mạc Doanh Doanh suy nghĩ, sau đó vẫn cắn răng bước tới.
“Anh Tần.” Cô lên tiếng gọi người đàn ông đang có vẻ mặt tiều tụy. Anh ta và Tần Hoài cũng có phần giống nhau, gương mặt tuấn lãng, nhưng chính điều này lại làm cho cô không cách nào chịu đựng nổi.
Hiển nhiên Tần Thệ cũng nhận ra đây chính là người phụ nữ luôn đi bên cạnh Tần Hoài, anh ta cũng biết bọn họ có quan hệ không rõ ràng, nhưng mà bây giờ vẫn phải giữ lễ nghi, chỉ có thể cúi người chào cô: “Cô Mạc.”
Giọng nói khàn khàn, chắc có lẽ là do lao tâm lao lực quá độ rồi. Trong ngực Mạc Doanh Doanh đau xót, cuối cùng nói thật khẽ: “Anh ấy…Tôi, tôi có thể đến nhà của anh ấy nhìn một chút….Giữ lại một chút gì để tưởng niệm cũng tốt?” Muốn nhìn người mà cô luôn luôn đối lập, nhìn anh đã sống như thế nào.
Rất nhiều tiểu thư nhà giàu khóc đến nỗi sưng cả mắt cũng đã từng nhắc tới yêu cầu này, nhưng Tần Thệ đều từ chối tất cả, dù sao thì cha mẹ Tần Hoài đều đang hết sức đau lòng, mới vừa nãy, sau khi tham gia xong lễ tang, đã được những nhân viên bảo vệ sắp xếp đi tới nơi an dưỡng, để tránh bọn họ lại nhìn vật mà nhớ người. Bây giờ, căn nhà kia của Tần Hoài trống rỗng, rất hiển nhiên anh ta không muốn người khác đi vào.
Nhưng mà, có lẽ Mạc Doanh Doanh là ngoại lệ. Tần Thế nhớ lại sự yêu thích của anh họ mình khi nhớ tới người phụ nữ này, sau một hồi trầm mặc, anh ta cũng gật đầu.
Nghĩa trang nằm ở vùng ngoại ô, trở lại nhà của Tần Hoài đã là buổi chiều. Tần Thệ đứng trước cửa, mở cửa, để cho Mạc Doanh Doanh đi vào, còn mình thì lại ngồi ở trước cửa, đưa tay nâng đầu, /d..đ..le.quy.đon/ dường như quá mức đau lòng khi nhìn thấy những cảnh vật cũ này.
Đúng rồi, mấy tháng này, vốn dĩ là anh ta có tình yêu chân thành, lại trở thành Hạ Thất liều lĩnh trả thù, sau đó bỏ anh ta mà đi, rồi lại tới Tần Hoài, người anh em như tay với chân của anh ta lại bị chết trong khi thi hành nhiệm vụ. Mọi thứ của Tần Thị đều đặt trên người anh ta, nặng nề đến nỗi làm cho anh ta không thể thở được.
Mạc Doanh Doanh đưa mắt nhìn bóng lưng suy sụp kia, nhẹ nhàng đi vào căn biệt thự trống không.
Phòng của Tần Hoài rất sạch sẽ, chắc hẳn là do thói quen của người quân nhân, mọi thứ bên trong đều hết sức gọn gàng. Cô đi một vòng, muốn tìm một thứ để làm kỷ niệm, nhưng lại không biết phải lấy cái gì.
Lấy cái gì bây giờ? Mặc kệ là thứ gì, thì từng hành động, từng cử chỉ của người đàn ông này đã khắc vào trong lòng cô từ lâu rồi, không cần phải tìm bất cứ thứ gì để làm vật kỷ niệm. Nếu muốn nhớ lại kỷ niểm, chỉ cần nhắm mắt, tất cả những hình ảnh đều hiện ra.
Vẻ cười cợt vô lại của anh, sự chăm sóc dịu dàng của anh, tình cảm sâu đậm mạnh mẽ của anh. Toàn bộ của anh đã khắc sâu vào trong lòng cô từ sớm rồi.
Mạc Doanh Doanh thở dài, chuẩn bị đi ra ngoài, bỗng nhiên dừng bước lại, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời mà người đàn ông kia đã từng nói với cô.
- - “Toàn bộ tài sản của anh đều để ở trong ngăn tủ thứ hai bên trái của bàn giấy trong phòng sách, em có thể lấy đi toàn bộ.” Khi đó bọn họ vẫn còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, nào ai biết được chỉ qua vài tháng ngắn ngủi mà mọi thứ đều đã thay đổi rồi.
Mạc Doanh Doanh đi vào phòng sách, kéo ngăn tủ kia ra.
Trong ngăn tủ có mùi đàn hương, một hương vị rất sạch sẽ. Ngăn tủ không khóa, dường như rất yên tâm sẽ không có ai đụng tới, bởi vì bên trong có một bức thư đã được dán kín, lòng cô khẽ động một chút.
Cô mở bức thư ra, là nét chữ đầy sức lực của Tần Hoài.
“Thân yêu:
Lúc mà em đang xem bức thư này, chỉ có thể có hai tình huống xảy ra, tình huống thứ nhất chính là anh đã cầu hôn thành công rồi, chỉ còn thiếu là chưa đem bức thư này nhét vào trong tay em mà thôi. Nhưng nếu bây giờ em quay đầu lại, chắc chắn anh đang ở phía sau cánh cửa, đang nhìn lén thử xem em như thế nào.”
Mạc Doanh Doanh đọc đến đây, bỗng dưng quay đầu lại, chỉ bất quá là ngay cửa ra vào trống trơn, không có cái gì hết.
Khi Tần Thệ nghe được tiếng khóc phía sau lưng, anh ta đã giật mình quay đầu lại. Anh ta nhìn người phụ nữ vẫn luôn ăn nói sắc bén với khuôn mặt đầy nước mắt, thất thần đứng sau lưng mình, trong tay cầm một tở giấy mỏng màu trắng, trên đó hình như có chữ viết.
Mạc Doanh Doanh cảm giác được nước mắt mình cứ từng giọt, từng giọt rơi xuống, nhưng cô lại không thể nào khống chế được bản thân.
“Anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn với tôi.” Một tay của Mạc Doanh Doanh che mắt, Tần Thệ mới vừa muốn bước tới an ủi, nghe được câu đó đã giật mình đứng ngay tại chỗ.
“Cả đời này của anh ấy đều thiếu tôi hôn lễ này.”
Tần Thệ nhìn người phụ nữ đang đứng ngược sáng nơi cánh cửa, ngón tay áp út thon dài đang đeo một chiếc nhẫn kim cương màu xanh.
Đó là viên ngọc xanh hy vọng vô giá, đã từng được gắn trên vương miện của Nữ Hoàng Anh. Đây cũng là giao ước của hai anh em bọn họ trong việc cầu hôn người vợ tương lai của mình, /lequydon/quynhle2207/ của anh ta là một viên kim cương màu đỏ thẫm như máu, còn của Tần Hoại lại là viên kim cương màu xanh hy vọng.
Mạc Doanh Doanh mang theo niềm hy vọng mà Tần Hoài đã để lại, đứng ở đó, âm thầm mà rơi lệ. Tần Thệ cảm giác dường như cô đang cách anh ta rất xa, không cách nào chạm đến.
“Tình huống thứ hai chính là anh đã hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Nếu là vậy thì em hãy cất kỹ chiếc nhẫn này, sau đó nói với người đàn ông mà em lựa chọn sau này, đã từng có một người yêu em như vậy, để anh ta có thể tôn trọng em, bảo vệ em, giống như anh yêu em, bời vì em xứng đáng có được hạnh phúc như vậy.