“Lại ba hoa về tên bức tường nữa rồi? Bộ tên ấy đánh con đau lắm à? Lẽ ra con nên để ta làm –”
“Ý con là thuyền trưởng,” Georgina rít lên khi nàng tìm ra một chỗ riêng tư để hai người có thể nói chuyện.
“Ông ta chính là con bò mộng nặng hai tấn đã kéo con ra khỏi quán rượu, vào cái buổi tối mà con hy vọng có thể quên đi ấy.”
Mac đột ngột dừng lại. “Con không thể nói đến cái tên tóc vàng ấy? Hắn ta là bức tường của con à?”
“Ông ta là thuyền trưởng của chúng ta.”
“Chà, tin này không hay chút nào.”
Nàng chớp mắt trước vẻ bình tĩnh đó. “Bộ bác không nghe con nói gì hết sao? Thuyền trưởng Malory chính là – ”
“Ừ, nghe rồi. Nhưng con có bị bắt giam đâu, hay là hắn chưa gặp con?”
“Ông ta không nhận ra.”
Cặp lông mày của Mac nhướng lên, ngạc nhiên không phải vì câu trả lời, mà vì cái cách mà Georgina giận dỗi. “Con có chắc là hắn đã nhìn thấy con không?”
“Từ đầu đến chân,” nàng khăng khăng. “Ông ta chỉ không nhận ra con mà thôi. "
“Ừ, đừng nghĩ nhiều quá, cô bé. Hai người họ tối hôm đó đã quan tâm đến một chuyện gì khác đó mà, và họ cũng đã uống rượu nữa. Có những người đàn ông có thể quên cả tên của mình trong những đêm tồi tệ như vậy.”
“Con đã nghĩ về chuyện ông ta không nhớ ra con. Và con không thấy bị tổn thương.” Nàng hít vào, căm phẫn với ý nghĩ đó. “Con chỉ thở phào nhẹ nhõm ... sau cú sốc khi thấy hắn ở đây. Nhưng trí nhớ của hắn có thể bị khơi gợi lắm chứ, nếu nhìn thấy bác.”
“Ừ, con nói đúng đấy,” Mac trầm ngâm. Ông ngoái nhìn về phía nước Anh, nơi mà giờ chỉ còn là một đốm mờ ở chân trời.
“Quá trễ rồi,” nàng đáp, đọc được chính xác suy nghĩ của ông.
“Đúng thế,” Ông đồng tình, “Lại đây. Có nhiều tai mắt ở xung quanh lắm.”
Ông không dẫn nàng đến phần mũi tàu mà đến nơi của người neo buồm, giờ là của ông, một căn phòng chất nhiều dây neo dự trữ. Georgina thả mình xuống một cuộn dây lớn, trong khi Mac đi qua đi lại, suy nghĩ: một vài bước chân, một vài tiếng thở dài, và chặc lưỡi.
Georgina cố hết sức nhẫn nại, cả năm phút, trước khi nàng hỏi, “Sao? Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Bác sẽ tránh mặt tên này, bất cứ lúc nào có thể tránh được.”
“Và khi không còn có thể được nữa, thì sao?”
“Bác hy vọng khi đó bác sẽ nuôi được ít râu trên mặt,” Ông đáp, và nở một nụ cười.
“Một ít chùm râu đỏ sẽ có thể giúp bác cải trang, bác nghĩ vậy.”
“Sẽ có hiệu quả đấy.” Nàng vui sướng, nhưng chỉ được một chốc. “Nhưng nó chỉ giúp ta giải quyết được một vấn đề.”
“Bác tưởng chúng ta chỉ có một thôi chứ.”
Nàng lắc đầu, tựa mình vào vách ngăn phòng. “Chúng ta còn cần tìm ra cách để con tránh mặt thuyền trưởng nữa.”
“Con biết là không được mà, cô bé ... trừ khi con ngã bệnh.” Ông nháy mắt, nghĩ rằng mình đã tìm ra giải pháp. “Con không cảm thấy sức khoẻ có vấn đề chứ, phải không?”
“Vô ích thôi, Mac.”
“Được chứ.”
Nàng lại lắc đầu. “Chỉ có ích nếu con ngủ ngoài hành lang, nơi ban đầu chúng ta dự định, nhưng con lại không được ngủ nơi đó.” Và nàng mỉa mai, “Thuyền trưởng đã hào hiệp mời con ở chung phòng.”
“Cái gì!?”
“Con muốn ngủ ngoài hành lang, nhưng tên quái ác đó cứ khăng khăng ý hắn. Hắn muốn con ở sát bên để khi hắn cần gì đó vào nửa đêm là có con ngay, cái đồ lười nhác đó. Nhưng ta có thể chờ đợi gì hơn ở một tên quý tộc người Anh được ưu đãi chứ?”
“Con nên nghĩ thế.” Mac gật đầu, cương quyết. “Con không thể ngủ chung phòng với một người đàn ông không phải là bạn hay không đối xử tử tế với con.”
“Nhưng tại ông ta tưởng con là một thằng con trai.”
“Thì sao nào, Các anh con-”
“… sẽ không bao giờ được biết,” Nàng cắt ngang, giận dữ. “Vì chúa, nếu bác nói với Malory, cuối cùng con cũng sẽ phải ngủ chung phòng với ông ta, nhưng theo một cách mà con không thích chút nào. Bác đã nghĩ tới việc đó chưa?”
“Hắn sẽ không dám!” Mac càu nhàu.
“Ồ, ông ta không dám sao?” Nàng hỏi vặn. “Bác quên rằng, ai là thuyền trưởng ở đây ư? Ông ta có thể làm bất cứ chuyện quái nào để thấy vừa lòng, và nếu bác kháng cự thỉ chỉ có nước bị bắt giam.”
“Chỉ có những tên xấu xa vô lại nhất mới lợi dụng những chuyện đó.”
“Đúng thế. Nhưng điều gì làm bác nghĩ ông ta không phải loại người như thế? Bác sẵn sàng mạo hiểm đời con gái của con, chỉ để biết là ông ta có một chút danh dự nào không à? Con thì không dám đâu”
“Nhưng mà – ”
“Con muốn thế, Mac.” Nàng nhấn mạnh. “Không một lời nào thú thật với ông ta. Nếu con tìm ra được cách nào khác, thì đó là xem tên người Anh này có một chút tử tế nào không, nhưng con nói thật, con nghi lắm. Và việc ngủ trong cabin của ông ta lại làm con ít lo nhất. Điều này giúp con thử thách sự chịu đựng của mình. Bác sẽ không tin là ông ta khinh người, hay khoái chí khi hạ nhục người khác như thế nào đâu. Hắn thực ra còn bảo con là một trong những trò tiêu khiển ít ỏi mà hắn có được đấy.”
“Đó là?”
“Làm cho người khác phải chống cự, rồi làm họ trở nên lúng túng. Ông ta đối xử với người khác như cách chơi bươm bướm, ghim họ lại bằng thái độ khắc nghiệt "
“Con không thổi phồng lên quá đấy chứ, con gái, con không thích gã như ta tưởng ư?”
Nàng có thích ông ta, nhưng nàng nhất định không thừa nhận. Nếu nàng thực sự là một cậu bé như thuyền trưởng tưởng, nàng sẽ không xấu hổ khi bị một người đàn ông lới tuổi hơn chế nhạo về sự non nớt của mình. Và chủ đề giới tính là chuyện tự nhiên giữa những người đàn ông, khi không có mặt phụ nữ. Chẳng phải là nàng đã luôn nghe trộm các anh mình trò chuyện như vậy đấy hay sao?
May mắn thay, cánh cửa bật mở trước khi nàng kịp trả lời Mac. Một thủy thủ trẻ bước vào và thở phào nhẹ nhõm khi đã tìm thấy người neo buồm.
“Dây neo buồm trên đang sắp tuột ra vì gió, thưa ông. Ông Sharpe bảo tôi tìm dây để thay, vì ông ấy không tìm ra ông.”
“Để ta lo việc đó,” Mac nói ngắn gọn, và quay sang tìm cuộn dây. Cậu thủy thủ thiếu kinh nghiệm bỏ đi với thái độ biết ơn. Georgina thở phào, biết rằng Mac không còn thì giờ rảnh cho nàng nữa. Nhưng nàng không thể để cuộc nói chuyện giữa họ chấm dứt kiểu này, hay để ông vẫn phải lo lắng cho nàng.
Cách duy nhất là đồng ý với ông, “Bác đúng đấy, Mac. Con đã bị ảnh hưởng bởi sự phản cảm đối với ông ta, nên cứ cho là ông ta xấu xa hơn là con người thực của ông ta. Ông ta vừa nói rằng sẽ không để ý đến con trong vài ngày sắp tới, để thử thách dũng khí của con và bây giờ thì không còn quấy rầy con nữa.”
“Và con đã làm mọi cách để hắn không chú ý đến mình nữa chứ?”
“Con thậm chí đã không nhổ nước bọt vào tô súp, trước khi dọn lên cho cái con bò thiến khổng lồ đó.”
Nàng nhoẻn miệng cười để Mac biết nàng chỉ đùa thôi. Ông nhìn nàng với vẻ kinh hãi. Và cả hai người đều phá ra cười trước khi Mac đi ra phiá cửa.
“Con đi theo ta không?”
“Không ạ,” Nàng đáp, vò hai tai bị giấu dưới cái mũ. “Con thấy rằng boong tàu độc hại hơn là con tưởng.”
“Ầy, đấy không phải là một ý kiến hay đâu, nhóc,” Ông nói vẻ ân hận, ngầm nhắc đến chuyện họ còn phải làm việc suốt chặng đường trở về nhà. Dù sao, đây cũng là ý tưởng của ông. Nếu có chuyện gì xảy ra thì . . .
Nàng mỉm cười, không trách ông một lời, mặc dù mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như hiện tại. Thật là vô cùng rủi ro, vì thuyền trưởng tàu này chẳng những là một tên người Anh, lại còn đúng ngay cái tên ấy nữa.
“Giờ thì, không sao cả. Chúng ta đang trên đường trở về nhà, và đó mới là vấn đề. Không có việc gì khác để làm ngoài việc mỉm cười và chịu đựng trong vòng một tháng. Con làm được mà, Mac, con hứa. Con đang luyện tập tính nhẫn nại mà, nhớ không?
“Ừ, nhưng nhớ luyện tập khi có mặt hắn ta đấy,” Ông nhắc nhở.
“Đặc biệt là khi có mặt ông ta. Giờ thì bác đi đi, trước khi có ai lại xuống đây tìm dây neo buồm một lần nữa. Con nghĩ con chỉ ở đây một lát thôi, cho đến khi có việc phải làm.”
Ông gật đầu và bước ra. Georgina ngồi lách mình vào giữa hai cuộn dây thừng to lớn và tựa đầu vào vách tường. Nàng thở dài, ngày hôm nay không thể tệ hơn thế này nữa. Malory. Không, ông ta có một cái tên. James Malory. Nàng không thích cái tên cũng như không thích người sở hữu cái tên ấy. Thành thực đi, Georgina, mày không thể chịu đựng được khi nhìn thấy ông ta. Ơn Chúa, sự đụng chạm của ông ta thậm chí còn làm nàng muốn bệnh. Thôi được, vậy là nàng ghét ông ta rất nhiều, ghét vô cùng, không chỉ vì ông ta là người Anh mà thôi. Dù sao cũng không cần phải ghét người Anh đến thế. Thực ra, nàng đã phải giả vờ làm điều trái ngược, hay ít ra là cũng giả vờ làm khác đi một chút.
Nàng ngáp dài và chà tay vào làn da phía trên miếng vải bó ngực. Nàng ước gì có thể tháo thứ này ra một vài giờ, nhưng nàng biết là nàng không dám. Bị phát hiện ra lúc này sẽ tệ hơn nữa, vì hắn là người quyết định hình phạt. Nhưng khi nàng gà gật ngủ, cũng là lúc môi nàng nhoẻn một nụ cười. Gã đàn ông vừa ngốc vừa khó chịu. Ông ta thật dễ bị gạt, chỉ nhìn thấy những gì nàng muốn ông ta nhìn thấy, và điều đó thật đáng để nàng hả hê.