Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 2



Dọc theo bờ sông, vùng phía Tây của thị trấn, cỗ xe chở Ngài Anthony Malory dừng chân trước một trong những ngôi nhà tân thời nhất ở Picadilly. Đó là nơi Ngài đã ở khi còn độc thân, nhưng giờ sẽ là nơi Ngài sống với người vợ mới cưới, Quý bà Roslynn (xem “Tender Rebel”).

Từ trong nhà, anh trai của Anthony, James Malory, người đang nghỉ tạm ở đây khi Anthony còn ở London, uể oải tiến vào sảnh khi nghe tin em trai mình vừa về đến, đúng lúc nhìn thấy Anthony bồng cô gái qua ngưỡng cửa. Không biết chuyện em mình đã kết hôn, anh hỏi nhẹ nhàng.

“Anh không tin rằng mình lại chứng kiến cảnh này.”

“Em hy vọng rằng anh đừng chứng kiến.” Anthony nói khi tiến đến cầu thang, vẫn bế vợ. “Nhưng vì anh thấy rồi nên xin thông báo với anh rằng, em đã kết hôn.”

“Chú đang nói quái quỷ gì thế!”

“ Anh ấy nói thật đấy.” Cô dâu cười lên thích thú. “Anh không nghĩ rằng, em sẽ để bất kì ai, không phải chồng mình, bế mình qua ngưỡng cửa đó chứ ?”

Anthony dừng lại một lúc vì nhìn thấy điệu bộ hoài nghi của anh mình.

“ Chúa lòng lành, James, em đã chờ cả đời để chỉ được thấy anh há hốc không nói được lời nào như lúc này đấy. Nhưng anh phải hiểu rằng, em không thể đợi cho đến lúc anh bình tĩnh lại được.”

Nói xong, chàng biến nhanh lên cầu thang.

James cuối cùng cũng đã ngậm miệng lại được, nhưng sau đó lại há ra để nốc cạn ly brandy mà chàng vẫn còn đang cầm trên tay. Thật kinh ngạc! Anthony giờ bị cùm chân rồi! Kẻ chơi bời, phóng đãng khét tiếng nhất London, à, khét tiếng nhất chỉ bởi James đã tự khước từ “danh hiệu” này khi rời khỏi nước Anh mười năm trước. Nhưng Anthony? Tại sao chú ấy có thể làm một việc kinh khủng quá như thế nhỉ?

Tất nhiên, cô dâu xinh đẹp đến không thể diễn tả nổi bằng lời, nhưng mà làm như Anthony không thể có được cô ta theo một cách khác không bằng. James tình cờ biết rằng Anthony vừa dụ dỗ được cô ta, thực ra chỉ mới tối hôm qua. Thế nên có lý do chính đáng nào khiến chú ta phải lấy cô nàng kia chứ? Cô gái không còn ai thân thích nên không ai có thể ép chú ấy làm thế cả, không ai có thể bảo chú ấy phải làm gì – ngoại trừ người anh cả, Jason, hầu tước vùng Haverton và là người đứng đầu trong đại gia đình. Nhưng không thể nào Jason nài Anthony lấy vợ được. Chẳng phải Jason đã cố làm chuyện đó trong biết bao nhiêu năm nay mà vẫn không thành công đấy sao?

Bởi thế, chẳng ai có thể thúc Anthony, hay bắt buộc chú ta, dù bằng mọi cách, làm một chuyện phi lý như vậy. Hơn nữa, Anthony không giống Nicholas Eden, tử tước vùng Montieth, trong việc phải đầu hàng trước áp lực từ những trưởng bối trong gia đình. Nicholas Eden đã bị buộc phải lấy cháu gái của họ Regan, hay Reggie, như cả nhà vẫn thường gọi (xem “Love only once”).

Anthony chính là người đã bắt buộc Nicholas phải lấy Regan, với một ít giúp đỡ từ anh trai Edward của họ cùng gia đình Nicholas. Vì Chúa, James vẫn còn ước được góp thêm một vài lời đe dọa của riêng chàng, nhưng gia đình lúc đó vẫn chưa biết chàng đã trở về nước Anh, và chàng đã rình rập cơ hội để cho tên tử tước này một vố thua bẽ mặt mà James thấy rằng mình đáng được có. Chàng đã thành công, hầu như làm cho thằng ranh con vô lại này phải nhớ đến cuộc hôn nhân với Regan, cháu gái yêu quý của James.

Lắc đầu, James quay trở lại phòng khách tìm chai rượu brandy, tin rằng thêm một chút rượu sẽ giúp chàng có được câu trả lời. Chàng không đếm xỉa đến tình yêu. Nếu Anthony chống lại được loại cảm xúc đó trong mười bảy năm hưởng thụ tình dục, thì cậu ấy cũng sẽ trở nên miễn nhiễm với tình yêu như James. Và chàng cũng loại trừ việc Anthony muốn có người nối dõi, bởi vì số tước hiệu của gia đình cũng đã có chủ hết rồi. Jason, người anh cả, có một con trai duy nhất là Derek, đã trưởng thành. Edward, người anh thứ hai, có đến năm người con, tất cả đều đã đến tuổi kết hôn, ngoại trừ Amy, đứa nhỏ nhất. Và ngay cả James cũng có một đứa con trai, Jeremy, mặc dù đây là đứa con ngoài giá thú mà chàng mới chỉ phát hiện cách đây sáu năm.

Chàng thậm chí còn không biết việc cậu nhóc được người mẹ nuôi lớn trong quán rượu, và bà tiếp tục làm việc ở đó cho đến khi qua đời. Nhưng Jeremy giờ đã được mười bảy tuổi và đang hết sức mình để theo gót những tay chơi phóng đãng như cha mình – và thành công ngoài sức tưởng tượng. Vì thế, Anthony, đứa em thứ tư, sẽ không cần phải quan tâm về việc duy trì nòi giống dòng họ Malory. Ba người anh đầu đã làm việc đó rồi.

James nằm dài trên chiếc trường kỷ với chai rượu thon cổ brandy trong tay. Cao ít nhất là sáu feet (đơn vị đo lường Anh, 6 feet = 1,83m), thân thể to lớn của chàng nằm vừa khít chiếc ghế. Chàng nghĩ mông lung về việc mà đôi vợ chồng mới cưới đang làm ở trên lầu ngay lúc này. Bờ môi đẹp và gợi cảm nở một nụ cười nhăn nhở. Câu trả lời không chỉ đơn giản đến với chàng là tại sao Anthony có thể làm một việc kinh khủng như kết hôn – điều mà James sẽ không bao giờ vướng phải. Nhưng chàng phải thừa nhận rằng, nếu Anthony quyết đâm đầu làm liều thì người mà cậu ta cưới nên là một món hàng thật ưu tú, một ai đó như Roslynn Chadwick – không, cô ta giờ mang họ Malory rồi – nhưng vẫn là một cô gái ưu tú.

James đã từng nghĩ đến việc theo đuổi cô ta, tuy nhiên Anthony đã xí phần trước rồi. Khi họ còn là những tay chơi trẻ tuổi nhiều năm trước, họ thường theo đuổi cùng một cô nàng như một trò tiêu khiển, và người thắng cuộc thường là người được cô nàng để mắt trước tiên, vì Anthony là một tên quỷ đẹp trai, phụ nữ thường không thể kháng cự nổi, và James cũng được mọi nguời gọi với cái tên tương tự.

Tuy vậy, hai anh em trông khác nhau hoàn toàn. Anthony cao và gầy hơn, với vẻ ngoài thừa hưởng từ người bà của họ, tóc đen, mắt xanh thẫm màu côban, loại màu tương tự của mắt Regan, Amy. Và ngay cả Jeremy, con trai James, lại giống Anthony hơn bố mình, cũng có màu mắt ấy. James thật khác lạ nếu đem so với bề ngoài chung của những người họ Malory. Chàng tóc vàng, đôi mắt với gam màu xanh lá vừa phải, thân hình to lớn. To cao, tóc vàng, và đẹp trai là những gì Regan thường nói về chàng.

James cười thầm, nghĩ đến cô cháu gái yêu quý. Người chị duy nhất của chàng, Melissa, đã qua đời khi Regan chỉ mới hai tuổi, vì vậy, chàng và các anh em trai đã nuôi dưỡng Regan. Cô giống như con gái họ. Nhưng giờ cô đã lấy anh chàng lóc chóc Eden, và James không thể làm gì khác hơn là phải chịu đựng gã này. Nhưng giờ đây, Nicholas Eden đã tỏ ra là một người chồng mẫu mực.

Lại chuyện vợ chồng… Ít ra thì Eden cũng có được một lý do để lấy vợ. Cậu ta tôn thờ Regan. Nhưng Anthony thì lại tôn thờ hết thảy phụ nữ. Về mặt đó thì Anthony và James giống nhau. Và có thể James vừa bước qua tuổi ba mươi sáu, nhưng sẽ không có một người phụ nữ nào có thể ràng buộc chàng vào hôn nhân được. Yêu họ rồi rời xa họ là cách duy nhất để tồn tại được với họ, một đức tin đã sống cùng chàng ngần ấy năm trước đây, và cũng là điều chàng tiếp tục thực hiện cho sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.