Kẻ Lừa Đảo Lịch Thiệp (Gentle Rogue)

Chương 48



“James, chúng ta nên xuống dưới nhà thôi. Những cỗ xe đã đến hơn cả tiếng đồng hồ rồi đấy."

"Đó là người nhà anh, họ đến vì sự kiện long trọng này. Hy vọng người nhà em sẽ không tìm được chỗ này."

Nàng xoắn một lọn tóc vàng của anh trong tay và giật nhẹ. "Anh còn làm khó em sao?"

"Anh chưa bao giờ làm khó em cả, em yêu. Em còn chưa thuyết phục anh nên tha thứ cho các anh của em kìa ."

Mắt nàng sáng rực lên, rồi sáng rực hơn nữa khi anh lăn người qua, nằm trên người nàng một lần nữa. Sự giận dỗi của nàng bùng cháy, nhưng khi James nằm giữa hai đùi nàng thì sự giận dữ không còn trong đầu nàng nữa .

Nhưng nàng vẫn nhắc nhở anh, "Anh đã mời họ đến đấy."

"Anh đã mời họ, nhưng đây là nhà của Tony. Chú ấy có thể đá bọn họ ra khỏi nhà ."

"James !"

"Vậy hãy thuyết phục anh đi ."

Gã đàn ông quá đáng này nhe răng cười với nàng, và nàng không thể nhịn cười. "Anh đúng là quá quắt. Em không nên hứa hẹn là anh sẽ rất thích chuyện này."

"Nhưng em đã hứa .. và anh cũng thích vậy ."

Nàng cười khúc khích khi môi anh vờn xuống cổ nàng, rồi đến núm vú nàng. Nhưng rồi nàng thở hổn hển khi sự khao khát của nàng bùng cháy, thiêu rụi nàng với mỗi cái hôn của anh ở nơi đó. Nàng ôm choàng lưng anh, vuốt ve, cảm nhận được thân thể nóng bừng của anh ở mọi nơi.

"James .. James, nói với em nữa đi."

"Anh yêu em, em yêu của anh."

"Hồi nào vậy?"

"Hồi nào gì ?"

"Anh biết được từ hồi nào vậy?"

Môi anh di chuyển lên miệng nàng, thêm một nụ hôn dài trước khi anh trả lời. "Anh luôn biết đấy, em yêu. Em nghĩ xem, sao anh lại kết hôn với em chứ ?"

Một cách thận trọng, vì nàng không muốn nhắc lại chuyện đó trong tình thế này, nàng nhắc nhở anh. "Là anh bị ép hôn với em"

Một nụ hôn nữa, anh cười nói, "Anh ép người nhà em ép anh kết hôn đấy, George. Đó là hai chuyện khác nhau."

"Anh đã làm gì?"

"Này, em yêu ..."

"James Malory ..."

"Này, anh còn có thể làm được gì chứ ?" Anh nói một cách kiêu căng. "Anh đã thề là sẽ không bị cột chân. Cả thế giới này đều biết cả. Vì thế, anh không thể không giữ lời thề do chính mình đặt ra và không thể hỏi xin cưới em, phải không ? Nhưng anh nhớ lại chuyện chồng của đứa cháu gái yêu quí cũng đã bị ép hôn và anh nghĩ, nếu đã làm được với hắn thì với anh cũng vậy thôi ."

"Em không thể nào tin được. Tất cả mọi chuyện là do anh cố tình làm à? Họ sẽ đánh chết anh đấy! Anh có tính đến chuyện này không?"

"Đó là cái giá phải trả, để được cái mà mình muốn."

Nghe câu nói này, mọi nóng giận trong người nàng biến hẳn. Nàng lắc đầu nhìn anh. "Anh thật làm em ngạc nhiên đấy. Em luôn nghi ngờ anh là một người điên."

"Là một người đàn ông có quyết tâm, em yêu. Nhưng anh cũng ngạc nhiên với chính mình đấy. Anh không biết em đã làm thế nào mà chui vào được trái tim của anh và không chịu chui ra. Tuy nhiên, anh bắt đầu quen được sự có mặt của em ở đó rồi."

"Ồ, thật hả? Không chật chội quá chứ ?"

"Cũng còn chỗ cho vài người nữa." Anh cười với nàng.

Nàng tặng cho anh một nụ hôn rồi nhớ lại. "Vậy thì tại sao anh lại tự thú là mình chính là Hawke vậy? Lúc đó, bọn họ đã quyết tâm ép anh kết hôn với em rồi mà ."

"Em quên là họ đã nhận ra anh à ?"

"Em có thể thuyết phục là họ đã nhầm lẫn, nếu anh không nói ra," Nàng thở hổn hển .

Anh nhún vai. "Thà là nói ra sớm, còn hơn sau này sẽ không vui, khi mà chúng ta đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc ."

"Anh gọi đây là một cuộc hôn nhân hạnh phúc sao?" Nàng hỏi nhỏ .

"Đúng vậy, vì ngay lúc này anh đang cảm thấy rất hạnh phúc." Nàng rên lên khi anh đột nhiên đi sâu vào người nàng, anh chặc lưỡi hỏi. "Còn em thì sao?"

"Anh có thể ... tin là thế ."

**************

Một lát sau, khi họ bước vào phòng khách, đã nhìn thấy người nhà Malory đứng thủ thế với người nhà Andersons, mỗi bên đứng ở mỗi phía trong phòng, và những người anh tội nghiệp của nàng lép vế so với người nhà của Malory, vì lần này bọn họ đều có mặt đầy đủ. Không khó khăn gì để có thể đoán được rằng, họ đến đây vì lòng trung thành của họ đối với anh. Sẽ không có sự nhân nhượng nào, cho đến khi anh tuyên bố với bọn họ là mối hận thù đã chấm dứt, và anh đã nói với Anthony lúc nãy, khi ẵm nàng vào phòng, để báo cho người em trai biết là sẽ có những người khách đáng ghét đến ăn tối, dĩ nhiên là gã xỏ lá kia đã hiểu rõ ý anh muốn nói là anh của nàng sẽ đến.

Nhưng khi chồng nàng nhíu mày nhìn năm người đàn ông nhà Anderson, báo trước điềm không tốt lành gì, Georgina quyết không để có chuyện xảy ra .

Nàng sử dụng cùng cách thức đã thành công đối với Warren sáng nay bằng cách thúc cùi chỏ vào hông chồng mình. "Yêu em thì phải yêu gia đình em," Nàng cảnh cáo anh, dĩ nhiên bằng một cách âu yếm .

Anh cười với nàng và kéo tay nàng sát vào người anh, không để nàng có thể thúc cùi chỏ vào người anh nữa. "Khác đấy, George. Yêu em và sẽ chịu đựng người nhà của em." Nhưng rồi anh thở dài. "Ôi, mẹ kiếp," và bắt đầu giới thiệu bọn họ .

"Mợ nói là tất cả bọn họ đều còn độc thân cả à ?" Một lát sau Regina hỏi nàng. "Chúng ta sẽ thay đổi chuyện này mới được."

Georgina cười, quyết định sẽ không cảnh báo các anh nàng là có một bà mai đang có mặt trong phòng, nhưng nàng nói rõ, "Họ sẽ không ở lại đây lâu đâu, Regan."

"Mẹ kiếp, anh có nghe không?" Anthony nhận xét khi đi ngang cùng với Jason. "Chị ấy bị ảnh hưởng tánh xấu của anh ấy rồi ."

"Tánh xấu nào?" Georgina thắc mắc hỏi, sẵn sàng bênh chồng.

Nhưng họ không dừng lại, và Regina vừa cười khúc khích, vừa nói. "Tên của cháu đấy. Họ chưa bao giờ thống nhất với chuyện sẽ gọi cháu bằng tên gì. Nhưng không còn tệ như lúc trước nữa, lúc xưa họ luôn đánh nhau để xem ai thắng đấy ."

Georgina trợn tròn mắt và nhìn thấy vẻ mặt bình thường của James ở phía bên kia phòng, nơi mà Thomas và Boyd đang nói chuyện với anh. Nàng mỉm cười. Anh đã không có một lời xúc phạm nào với bốn người anh của nàng. Tuy nhiên, Warren không thấy mặt đâu.

Warren vốn không thích xã giao với ai. Những người anh khác làm cho nàng rất ngạc nhiên, nhất là Clinton, vì bọn họ đang rất thân thiện với nhau, mặc dù là anh rất ghét người Anh. Và Mac có thể là người sau cùng không còn ghét người Anh. Nàng nhớ rằng đã có ý định giới thiệu Nettie MacDonald với ông. Regina không phải là người duy nhất muốn làm một bà mai.

Một lát sau, Anthony và James đứng riêng rẽ với nhau, nhìn vợ của họ. "Chúng ta có nên hứa hôn cho chúng nó không ?"

James, đang uống một ngụm rượu, phát ho sặc sụa, vì đề tài bọn họ đang bàn đến là ở cương vị của kẻ làm cha. "Chúng nó còn chưa chào đời đấy, thằng khốn."

"Thì sao nào ?"

"Chúng nó có thể là cùng phái đấy."

Anthony để lộ vẻ thất vọng. "Có lẽ vậy."

"Hơn nữa, chúng nó còn là anh em chú bác."

"Thì sao nào?"

"Chuyện đó gần đây không còn thích hợp nữa."

"Làm sao mà em biết được chứ?"

"Cháu đồng ý," Nicholas nói, đến sau lưng bọn họ. "Cậu không biết gì cả." Và với James, "Cậu có được một gia đình rất đàng hoàng đấy."

"Cậu nghĩ vậy à?"

Nicholas cười. "Gã khốn Warren không thích cậu lắm. Hắn nhìn cậu trừng trừng suốt đêm kià."

James nói với Anthony, "Chú mày muốn ra tay hay là để cho anh mày?"

Nicholas tỉnh táo lại, hiểu rõ là bọn họ đang bàn đến chuyện nện cho anh một trận. "Cậu sẽ không dám đâu. Cậu sẽ bị hai người anh đập lên đầu cậu, nếu không tính đến vợ của cháu nữa."

"Tôi tin là sẽ rất đáng đấy, nhóc con." James nói với anh, rồi cười khi Nicholas thông minh vội bỏ đi chỗ khác.

Anthony tặc lưỡi. "Thằng nhóc đó không bỏ lỡ cơ hội nhỉ?"

"Anh đang học cách chịu đựng chuyện đó," James nói. "Mẹ kiếp, anh học được cách chịu đựng rất nhiều chuyện."

Anthony cười, nhìn theo ánh mắt của anh hướng về Warren Anderson. "Già Nick nói đúng. Gã đó không thích anh chút nào cả."

"Thì đây cũng vậy, anh có thể bảo đảm với chú."

"Anh có nghĩ là sẽ gặp rắc rối với hắn không?"

"Không khi nào. Chúng tôi sẽ bị ngăn cách bởi cả một đại dương sớm thôi, tạ ơn Chúa ."

"Hắn chỉ muốn bảo vệ em gái thôi, ông anh già," Anthony chỉ ra. "Giống như anh hay em sẽ làm với Melissa."

"Em đang khuyên anh đừng ghét hắn, khi mà hắn rất đáng ghét hả?"

"Không dám đâu," Anthony trả lời, đợi cho James uống thêm một ngụm rượu trước khi nói thêm. "Mà này, có bao giờ em nói là em yêu anh chưa nhỉ?"

Rượu Brandy bị phun xuống đầy thảm. "Chúa tôi, một vài ly thôi mà em uỷ mị thế à ."

"Sao, em đã nói chưa ?"

"Anh không nghĩ là đã ."

"Vậy thì hãy xem như em vừa nói nhé .”

Sau một khoảng thời gian im lặng, James lẩm bẩm, "Hãy xem như đây cũng vậy nhé ."

Anthony cười. "Yêu luôn cả mấy người già kia nữa, nhưng em không dám nói với họ ... sợ họ bị sốc."

James nhướng một chân mày lên. "Nói với anh thì không sao à ?"

"Dĩ nhiên rồi, ông anh già ."

"Chuyện gì thế?" Georgina vừa gia nhập bọn họ, hỏi .

"Không gì cả em yêu. Đứa em yêu dấu của anh đang làm một thằng khốn.. như thường lệ thôi."

"Em nghĩ là không tệ hơn anh của em đâu."

James gồng mình khi nghe vậy. "Hắn nói gì với em à ?"

"Dĩ nhiên là không," Nàng trấn an anh. "Chỉ là anh ấy đã không nói chuyện với ai cả." Và nàng thở ra. "James, có lẽ, nếu anh mở miệng trước ..."

"Ngậm chặt lưỡi lại, George," Anh nói với vẻ khiếp đảm giả tạo. "Anh đang ở cùng một phòng với anh ấy, vậy đã đủ rồi."

"James .." Nàng bắt đầu năn nỉ.

"George," Anh nói như cảnh cáo.

"Làm ơn đi ."

Anthony bật cười. Sự thích thú của anh khiến James trừng mắt với anh, trong khi để cho cô vợ kéo qua phía bên kia phòng gặp người anh đáng ghét nhất của nàng.

Phải đợi bị thúc thêm một cú nữa vào hông, anh mới thốt lên một tiếng cộc lốc "Anderson."

"Malory" Anh được chào lại cũng rất cộc lốc .

Lúc này, James bật cười, khiến hai anh em nhà Anderson ngạc nhiên. "Tôi nghĩ là tôi phải nhường thôi," James nói, vẫn còn chặc lưỡi. "Vì hiển nhiên, anh chưa học được cách ghét một người nào đó một cách văn minh"

"Ý anh là gì? " Warren thắc mắc.

"Coi bộ anh thích sự bất hoà đấy, anh bạn thân mến."

"Tôi thà ..."

"Warren !" Georgie nạt anh. "Ôi, vì Chúa ."

Anh gầm gừ với nàng một lát. Rồi với vẻ bực bội, anh chìa tay ra với James, người đang cười và miễn cưỡng chấp nhận sự cầu hoà đầy bực bội đó .

"Tôi biết làm thế này anh cảm thấy rất đau, anh bạn già, nhưng hãy an tâm giao em gái anh cho tôi, người rất thích làm cho cô ấy bị hụt hơi ."

"Hụt hơi à ?" Georgina nhíu mày

Cặp chân mày màu vàng của James nhướng lên, "Không phải lúc nãy ở trên giường, em đã phải há miệng để thở vì bị hụt hơi sao?" Anh hỏi với vẻ ngây thơ.

"James !" Nàng há hốc miệng, hai má đỏ bừng vì anh đã nói vậy trước mặt Warren.

Nhưng Warren chỉ hơi nhếch môi lên. "Được rồi, Malory, tôi hiểu ý anh. Nhưng phải tiếp tục làm cho nó vui đấy, nếu không, tôi sẽ trở lại và giết chết anh."

"Khá hơn rồi đấy, anh bạn thân mến," James trả lời, chặc lưỡi. Và với cô vợ, anh nói, "Anh ấy đã học được rồi, George, chết tiệt đi nếu anh ấy còn chưa học được ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.