Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 2



Về sau nhắc lại, Phương Tĩnh vẫn còn sợ hãi, nhưng đương sự Tống Sanh chỉ mỉm cười không quan tâm: "Chị Phương Tĩnh, chuyện nào có nghiêm trọng như chị nói? Em thấy lúc đó mình chỉ kéo tay một chút, giáo sư Khuất kia cũng không tức giận gì, một câu nặng lời cũng không có."

Phương Tĩnh trừng mắt nhìn cô, hừ một tiếng: "Đó là vì vận khí của cô tốt, nếu không phải tôi kéo cô ra, nói không chừng móng vuốt này của cô đã bị cắt xuống. Đứa nhóc này về sau đừng động tay động chân như vậy nữa, nếu không tôi có muốn cứu cũng cứu không kịp."

"Vâng vâng vâng, đều nhờ chị Phương Tĩnh cơ trí, tiểu nhân xin cảm tạ ơn cứu mạng của nữ hiệp, hay là để anh trai lấy thân báo đáp thì thế nào?" Tống Sanh bĩu môi.

Phương Tĩnh lại bày ra bộ dáng nữ pháp y cao lãnh, xoay đồng thấp giọng: "Đội trưởng là loại đàn ông phong tình khó hiểu, có người thích anh ấy mới lạ, tôi đây không cần." Tống Sanh cười hì hì, Phương Tĩnh liền thẹn quá thành giận đẩy cô một cái, "Mau đi làm việc đi, còn lười biếng nữa thì lần sau cùng tôi đi dọn thi thể."

"A, chưa gì chị dâu đã không thích cô em chồng này rồi." Tống Sanh nhanh miệng nói, ngay lúc Phương Tĩnh chuẩn bị ra tay thì cô nhanh nhẹn nhảy lên, chạy ra tới cửa, cởi mũ xuống làm dáng, "Đóa hoa của đội cảnh sát chị Phương Tĩnh, tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân lập tức đi cống hiến cho nhân dân, không nhọc chị tự mình động thủ đánh."

Phương Tĩnh nhìn cánh cửa bị đóng lại, cười cười lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Nói thật, cô đúng là bị cô gái nhỏ không tim không phổi này dọa sợ, ai mà ngờ cô lại bỗng nhiên tiến lên bắt tay người ta như vậy chứ? Nha đầu kia hấp tấp bộp chộp, nếu cô không giữ được cô ấy thì rắc rối thật sự đã xảy ra.

Khi đó, Tống Sanh nhiệt tình bắt tay Khuất Diễn Trọng, dọa Phương Tĩnh sợ hãi không nhẹ, trong nháy mắt liền hối hận bản thân chỉ biết ca ngợi tôn sùng giáo sư Khuất, mà quên mất báo cho cô ấy biết không thể tới gần người ta.

Thời gian quay lại thời điểm đó ở phòng chờ, Phương Tĩnh nhanh chóng có phản ứng, một tay giữ chặt Tống Sanh kéo cô về, thuận tiện đá cô một cái, ý bảo qua góc phòng đứng chờ.

Cuối cùng, Phương Tĩnh gượng cười xin lỗi Khuất Diễn Trọng: "Giáo... Giáo sư Khuất, Tống Sanh còn nhỏ không hiểu chuyện, thầy đừng so đo với em ấy."

Khuất Diễn Trọng không trả lời, cánh tay bị Tống Sanh nắm lấy cứng đơ, tay còn lại từ túi áo blouse rút ra khăn giấy, cẩn thận lau qua một lần, ước chừng dùng hết bốn tờ giấy. Lúc anh lau sạch cánh tay không hề đưa mắt nhìn những người khác, phòng chờ lập tức an tĩnh tới đáng sợ, ngay cả Phương Tĩnh cũng có thể nghe tiếng nuốt nước bọt của mình.

Cũng may Khuất Diễn Trọng không so đo với Tống Sanh, trực tiếp đồng ý với bọn họ chuyện hai ngày sau tới cục cảnh sát hỗ trợ kiểm tra thi thể, sau đó lập tức rời đi. Trong cuộc nói chuyện, một câu hàn huyên cũng chưa từng có. Phương Tĩnh thầm đoán anh ấy vội vàng đi rửa tay.

Tuy khí thế thật sự dọa người, nhưng với Tống Sanh mà nói giáo sư Khuất không hề đáng sợ như trí tưởng tượng. Có lẽ vì trước kia tận mắt thấy giáo sư Khuất dọa khóc cô gái dây dưa không thôi, lại bởi vì anh ấy luôn lạnh lùng nghiêm khắc, cho nên trong lòng Phương Tĩnh mới có bóng ma tâm lý, mới có thể sợ anh như vậy.

Cẩn thận ngẫm lại, giáo sư Khuất đúng là không tự nhiên đi mạo phạm ai.

Nhưng anh ấy khí thế như vậy, tiểu nha đầu Tống Sanh cũng có thể làm lơ, thật đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp.

"May là nha đầu cô vận khí tốt." Phương Tĩnh thầm nói một câu, sau đó lại nhịn không được mà cười lắc đầu, "Người trẻ tuổi, lá gan thường lớn như vậy."

Phương Tĩnh rất hâm mộ tính cách tùy tiện này của Tống Sanh, hơn nữa có thể nắm tay giáo sư Khuất, điều này thật khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Phải biết rằng năm đó cho dù được giáo sư Khuất giảng dạy, cô và bạn cùng lớp cũng không có cơ hội bắt tay anh. Cô thật sự hoài nghi cuộc đời này của giáo sư Khuất chưa nắm tay ai, cũng không biết thói ưa sạch sẽ này xuất phát từ đâu?

Tống Sanh không biết Phương Tĩnh đang nói thầm trong lòng, cô rời khỏi văn phòng của cô ấy, đi qua phòng khác. Nơi này hỗ trợ các phòng khác, bận rộn tới không chân không chạm đất.

Nghiêm khắc mà nói cô là người mới tới thực tập nhưng vì đội trưởng trực tiếp lãnh đạo bọn họ lại là anh trai của cô, cho nên cô khẳng định được đối đãi rất tốt. Cho dù không có quan hệ này, Tống Sanh nhiệt tình lại dễ nói chuyện, bề ngoài ưa nhìn, mỗi lần cười đều lộ núm đồng tiền trông như con nít, đội cảnh sát này đa phần khoảng hai mươi ba mươi tuổi, bình thường rộng rãi với một tiểu nha đầu là chuyện đương nhiên.

Nhưng điểm mấu chốt chính là, Tống Sanh không giống những cô gái cùng tuổi chỉ biết làm nũng không chịu được khổ. Kêu cô làm chuyện gì cô đều không thoái thác, một câu oán hận cũng chưa từng nghe cô nói qua, cả ngày chỉ cười hì hì như vậy, người bên cạnh nhìn thấy tâm trạng cũng tốt lên.

Cô mới tới đây không lâu nhưng đã coi đây là nhà của mình, ngày nào cũng ăn với uống khiến anh trai Tống Ly Nguyên nổi trận lôi đình.

Tống Ly Nguyên vừa mở cửa để vào lấy văn kiện thì thấy em gái mình ngậm miếng bánh quy trong miệng, ghé người vào sát máy tính hăng say xem, còn lẩm bẩm cái gì là"Anh Hàn, án này... Mấy năm trước..." gì đó.

Nha đầu này gặp ai cũng kêu là anh. Sắc mặt Tống Ly Nguyên tối sầm, lạnh giọng gọi: "Tống Sanh."

Tống Sanh lập tức quay đầu, ưỡng ngực dậm chân nói: "Có!"

"Cùng anh tới văn phòng." Tống Ly Nguyên nói xong liền xoay người về phòng làm việc của mình. Tống Sanh mỉm cười nhìn ánh mắt đồng tình của mọi người xung quanh, ăn hết miếng bánh trong miệng, đi theo.

Vừa vào trong, cô liền ha hả cầu xin: "Anh trai, sáng nay em dậy trễ không kịp ăn cơm, vừa rồi đói bụng nên anh Hàn mới cho em miếng bánh quy. Em biết lúc làm việc không thể ăn, lần sau em nhất định sẽ chú ý."

Tống Ly Nguyên kéo ngăn bàn ra, từ bên trong lấy ra một túi đồ ném mạnh cho cô, nói: "Anh Hàn anh Hàn, tiểu tử kia là anh của em sao mà kêu thân thiết như vậy? Anh mới là anh trai của em, đói bụng không biết tới đây kêu anh tìm đồ cho em ăn hả?"

Tống Sanh ngồi đối diện Tống Ly Nguyên, không chút khách khí cắn một miếng to chiếc bánh mì anh mới đưa, vừa nhai vừa nói: "Không phải do em không biết anh có đồ ăn ở đây sao? Ai mà ngờ anh cũng lén giấu đồ ăn trong ngăn kéo phòng làm việc."

"Em nghĩ đây là vì ai? Ai kêu mỗi ngày em đều ăn cơm không đúng giờ, để xem tới lúc bị đau dạ dày, mẹ có đánh chết anh không?" Tống Ly Nguyên tuy hung hăng mắng nhưng vẫn rót cho Tống Sanh một ly nước.

Chính bởi vì người anh trai ngoài mạnh trong yếu này, Tống Sanh căn bản không hề sợ Tống Ly Nguyên, bình thường ngược lại còn khi dễ anh, từ nhỏ cô muốn cái gì cũng đều là anh cho. Vì vậy, cô vẫn không để tâm gật đầu, nhận lấy ly nước uống ừng ực, nói: "Vâng vâng vâng, anh nói gì cũng đúng, lần sau em không dám nữa."

Không biết Tống Sanh đã hứa bao nhiêu lần như vậy, Tống Ly Nguyên cảm thấy lỗ tai mình cũng sắp bị đóng kén. Anh phiền chán vẫy tay đuổi người: "Ăn xong thì nhanh đi làm việc đi, mỗi lần nhìn là cảm thấy phiền."

"Rõ ràng là thương em gái mà không thừa nhận." Tống Sanh bĩu môi, ăn no rồi thì mới ra ngoài.

Cô mở cửa, bởi vì vừa chọc anh trai thẹn quá hóa giận, bản thân đang chuẩn bị chạy trốn, suýt nữa đụng trúng người đứng bên ngoài. May là phản xạ của cô từ nhỏ đã không kịp, cả người lách qua một bên để tránh gây ra hậu quả.

Chờ nhìn rõ người đó là ai, Tống Sanh không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân phản ứng kịp thời. Bị Phương Tĩnh dạy bảo hai ngày, hiện tại cô theo bản năng tránh xa vị giáo sư hung tàn này.

Đứng trước cửa đúng là vị giáo sư Khuất Diễn Trọng lần trước Tống Sanh gặp.

Hôm nay anh không mặc áo blouse trắng, trên người là chiếc sơ mi đen, quần tây cùng áo khoác xám đậm, dưới chân mang giày da màu đen, cả người trông thật gọn gàng, sạch sẽ như chưa dính một hạt bụi.

Tống Sanh sửng sốt, sau đó lập tức lui ra sau hai bước, còn ân cần mở cửa nhường đường cho anh: "Giáo sư Khuất tới tìm đội trưởng của chúng tôi sao? Anh ấy ở bên trong, mời vào."

"Cảm ơn." Khuất Diễn Trọng đáp lời, không thèm nhìn cô mà trực tiếp đi vào. Vai rộng chân dài, chỉ nhìn từ sau lưng cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tống Sanh cọ tới cọ lui mới ra ngoài, không ngừng đưa đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy anh trai của mình mời anh ta ngồi xuống, mà vị giáo sư Khuất kia có lẽ vì thấy vụn bánh mì còn ở trên ghế, cho nên lắc đầu, trực tiếp dò hỏi tình hình của thi thể.

Bị Tống Ly Nguyên hung hăng trừng mắt, Tống Sanh lúc này mới bẹp miệng đóng cửa lại. Nếu không được sờ thì nhìn thêm vài cái, dù sao cũng không phạm pháp.

Bạn nói xem người đàn ông hoàn mỹ như vậy sao có thể mắc chứng bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng như vậy? Chẳng lẽ người hoàn mỹ luôn có chút khuyết điểm sao?

Tống Sanh rơi vào trầm tư, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vị giáo sư này có ưa sạch sẽ, vậy mỗi lần giải quyết vấn đề sinh lý của mình anh cũng ngại dơ sao?

Tống Sanh cũng không biết bản thân sao nghĩ tới chuyện kỳ lạ như vậy, nhưng suy nghĩ cứ thế tiếp diễn không thể dừng được, càng nghĩ lại càng cảm thấy buồn cười.

Phương Tĩnh đúng lúc từ toilet đi ra, đang rửa tay thì thấy Tống Sanh ở cạnh vừa rửa tay vừa cười, nhịn không được mà hỏi: "Tống Sanh, cô nghĩ gì vậy? Sao lại cười cười như thế? Không phải vừa làm chuyện xấu đấy chứ?"

"Sao có thể? Em là cảnh sát, sao có thể đi làm chuyện xấu?" Tống Sanh lập tức phản bác, sau đó quan sát trái phải xem có người hay không, cuối cùng mới hỏi Phương Tĩnh, "Chị Phương Tĩnh, vừa rồi em nghĩ tới một chuyện, vị giáo sư Khuất ưa sạch sẽ của các chị, thời điểm làm cái kia thì sao nhỉ?"

"Thời điểm làm cái kia?" Phương Tĩnh thắc mắc.

"Là việc đàn ông thường làm đấy, vị giáo sư kia không tới mức không có nhu cầu trên phương diện này đúng không? Anh ta không thích người khác chạm vào, vậy khẳng định sẽ tự mình làm, chẳng lẽ anh ta còn ghét bỏ cái đó của mình không sạch sẽ sao? Càng nghĩ càng tò mò..."

Tống Sanh cười ha ha còn chưa nói xong thì một người đi ra tư WC nam bên cạnh, đứng cách các cô 1m để rửa tay.

Sắc mặt bình tĩnh, động tác rửa tay không chút cẩu thả, đó không phải Khuất Diễn Trọng thì còn là ai.

WC nam nữ ở đây khá gần, vừa rồi cô tưởng không có ai nên không thấp giọng, cho nên anh ta chắc chắn nghe được.

Gương mặt Tống Sanh cả ngày tươi cười như đóa hoa, hiện tại thật sự cứng đờ. Có cái gì xấu hổ bằng chuyện con gái đang thảo luận đề tài vi diệu, chính chủ xuất hiện bên cạnh, còn nghe thấy hết chứ?

"Giáo... Giáo sư Khuất, cũng trưa rồi, thầy chưa về sao?" Phương Tĩnh ở cạnh gượng cười nói.

"Bây giờ về." Gương mặt Khuất Diễn Trọng vẫn duy trì bình tĩnh, trả lời ngắn gọn, sau đó lịch sự gật đầu với các cô rồi rời đi.

Anh ta vừa đi, Tống Sanh liền kêu gào thảm thiết, không ngừng đung đưa cánh tay của Phương Tĩnh: "Làm sao đây? Chị Phương Tĩnh, anh ta nghe thấy hết rồi..."

Phương Tĩnh cho cô ánh mắt thương hại: "Cô về cầu nguyện sau này đừng chạm mặt người ta nữa đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.