Sau khi xác định quan hệ với Tống Sanh, ngoại trừ có một lần tới cô nhi viện Ánh mặt trời thăm bọn nhỏ, những ngày cuối tuần còn lại bọn họ đều ở nhà. Trong tình yêu cuồng nhiệt, giữa nam và nữ giống như ngoại trừ đối phương thì đều không cần thứ khác tồn tại, hận không thể mỗi giây mỗi phút ở cùng người mình yêu, dùng đôi mắt dính chặt vào người đó, không có lúc nào tiêu tan sự ghen tuông trong tình ái.
Dù sao cũng là tình đầu, hơn nữa bản tính của Tống Sanh là nhiệt tình chủ động, ngay cả khi đó là người không có tuổi thơ hoàn chỉnh khiến tính cách trở nên lãnh đạm không tiếp xúc với mọi người như Khuất Diễn Trọng. Chỉ có thể nói tình yêu giống con virus, một khi cảm nhiễm thì không ai thành công ngăn cản.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sự đạm mạc và xa cách trên người Khuất Diễn Trọng như băng gặp lửa, nhanh chóng hòa tan, bên trong lộ ra ánh nắng tươi đẹp. Cho dù không ở cùng Tống Sanh, có đôi khi nhớ tới cô, biểu cảm của anh đều hòa hoãn không ít, mỗi lần người xung quanh nhìn thấy đều thầm cảm thấy ly kỳ.
Mấy y tá trước kia thầm thích giáo sư Khuất, hiện tại thường xuyên thấy nam thần cao lãnh lộ ra biểu tình như gió xuân thổi qua, đều sôi nổi ôm ngực tỏ vẻ chua xót, nhưng lại nhịn không được mà tâm tình nhộn nhạo, đời này có thể thấy Nam Cực hòa toàn, cũng là đáng giá!
Khuất Diễn trọng đang đi trên hành lang, tiếng chuông điện thoại dễ nghe bỗng vang lên, là tiếng chuông Tống Sanh đặc biệt cài cho anh, chỉ có cô gọi mới phát ra tiếng chuông này. Cho nên vừa nghe thấy, anh cũng lộ ra biểu tình mềm mại.
Dừng bước, đứng cạnh lan can, một tay anh đút vào áo blouse, một tay cầm di động đưa tới bên tai.
Đầu bên kia truyền tới giọng nói đáng yêu, không chút ngoài ý muốn chính là Tống Sanh.
"Manh Manh, trưa nay em không thể về nhà ăn cơm rồi, hôm nay trong cục lại nhận thêm hai án tử, mọi người đều bận tới chết, em cũng muốn hỗ trợ, lát nữa có thể về ăn cơm hay không còn chưa biết. Bữa trưa Manh Manh không cần chờ em, anh cứ ăn đi, buổi tối em sẽ về ăn bù. Còn nữa, Manh Manh có nhớ em không? Em biết anh nhất định nhớ em, bởi vì em cũng rất nhớ anh, moah moah... Mau mau mau, em lén vào WC gọi điện cho anh, hiện tại phải lập tức trở về, cho nên Manh Manh anh mau hôn em đi, giúp em giải chút nỗi khổ tương tư này!"
Tống Sanh vừa mở miệng liền nói một đống, thậm chí không hề dừng lại lấy hơi, Khuất Diễn Trọng căn bản không lên tiếng, chỉ có thể im lặng mà nghe cô nói.
Có điều, nghe tới yêu cầu cuối cùng của cô, Khuất Diễn Trọng nghiêm túc suy xét, sau đó bình tĩnh trả lời: "Hiện tại chúng ta cách nhau mười con phố, đi xe khoảng hai mươi phút là tới, em có muốn bây giờ anh qua chỗ em không?"
Tống Sanh ở bên này á khẩu không đáp được, kỳ thật cô chỉ thuận miệng nói như vậy để chọc anh thôi, nhưng cô lại quên mất Manh Manh nhà mình là người nghiêm túc, nói không chừng hiện tại đang suy xét chuyện này. Vì thế cô ho khan hai tiếng ép tiếng cười trở về, nói: "Không cần, anh cứ cách điện thoại làm là được, cứ như vậy đi." Tống Sanh ở bên này làm mẫu.
Lúc này Khuất Diễn Trọng mới rõ, bình tĩnh đưa di động tới bên môi, học theo hành động Tống Sanh vừa làm.
Trên hành lang bệnh viện, mọi người dùng ánh mắt bí ẩn quan sát người đàn ông lạnh lùng gọi điện thoại, nhìn tới tình cảnh này liền kinh hồn bạt vía, vô tình chân đụng vào tường, một đám sắc mặt nhăn nhó. Không ít người tỏ vẻ muốn chọc mù hai mắt của mình, điện thoại gì chứ, đó còn chủ nhiệm Khuất đại danh lừng lẫy của bọn họ sao? Không thể nào! Chủ nhiệm Khuất của bọn họ không thể nào nhiệt tình như vậy!
Khuất Diễn Trọng đương nhiên không để ý nhóm người nhìn kỳ quan thế giới tới sắp hỏng tâm tình, anh chỉ tự nhiên cất điện thoại, ổn trọng mà đảm nhiên đi qua đám bác sĩ y tá còn đang kinh ngạc, một ánh mắt cũng không cho người khác, rất nhanh, bóng dáng cao lớn đó đã hoàn toàn biến mất.
Bên này, Tống Sanh tắt máy, mang tâm tình vui sướng đi rửa tay, Phương Tĩnh ở cạnh cũng rửa tay làm ra vẻ không tin mà nhìn cô chằm chằm: "Em sao có thể kêu nam thần giáo sư Khuất của chị hôn em qua điện thoại chứ? Em cũng dám bắt anh ấy làm chuyện hủy hoại hình tượng này sao? Hình tượng cao lãnh sụp đổ, quả thật không thể tha thứ!"
Năm đó vì thất tình, Phương Tĩnh bị một câu mắng của giáo sư Khuất mà xuống lầu đi học, sau lại bị kiến thức sâu rộng thuyết phục, dần dần trở thành fan não tàn của anh, hình tượng mỹ nhân lạnh lùng thường này của cô cũng có thể nói là dựa theo hình mẫu của Khuất Diễn Trọng.
Tống Sanh nhìn biểu cảm của fan não tàn, cười ha hả: "Manh Manh vốn dĩ không lạnh lùng, anh ấy dịu dàng săn sóc lại còn đáng yêu, huống hồ hôn một cái qua điện thoại thì có là gì, em với anh ấy đã ngủ với nhau rất nhiều lần."
Phương Tĩnh bày ra vẻ mặt "Chị muốn im lặng", mở vòi hất nước lên mặt, cuối cùng bình tĩnh nói một câu: "Tuy lý trí sớm đã biết nam thần sau khi gặp em sẽ sụp đổ hình tượng, nhưng trên tình cảm chị vẫn khó mà chấp nhận, mỗi lần thấy em hủy hoại hình tượng của nam thần, chị lại cảm thấy em giống hệt tội phạm."
"Không sao đâu chị Phương Tĩnh, chờ chị trở thành chị dâu của em, Manh Manh sẽ giống em gọi chị một tiếng chị dâu, tới lúc đó chị sẽ chân chính hiểu được cảm giác không ngờ tới." Tống Sanh nghiêm túc vỗ vai cô.
Mà Phương Tĩnh tưởng tượng tới tình cảnh này, cả người rùng mình.
Điều càng khiến Phương Tĩnh cảm thấy không ngờ hơn chính là giữa trưa, đám người bọn họ đang định gọi cơm hộp thì cô thấy Khuất Diễn Trọng xuất hiện ở bên ngoài tầng ba. Nghĩ cũng không cần nghĩ, anh là tới đưa cơm cho Tống Sanh, ôi mẹ ơi, loại nam thần này sẽ tới đưa cơm sao? Đừng nói với cô đây cơm do chính nam thần làm đấy!
Phương Tĩnh cứng đờ trong giây lát, sau đó liền theo bản năng quay đầu nhìn Tống Sanh đang thu dọn đồ đạc, kết quả Tống Ly Nguyên đúng lúc đi qua, khi thấy Khuất Diễn Trọng sắc mặt liền trầm xuống, trực tiếp ra ngoài, bộ dáng muốn tra rõ.
Phương Tĩnh rất rõ đội trưởng kiêm bạn thuê cùng phòng Tống Ly Nguyên của mình, đây là người đàn ông cực kỳ coi trọng người nhà, có đảm đương có trách nhiệm, đặc biệt là với em gái, ý muốn bảo vệ thật sự quá lớn. Lần này, có lẽ anh sẽ đi làm chuyện không tốt với Khuất Diễn Trọng. Tuy Phương Tĩnh và Tống Ly Nguyên cùng có điểm chung là yêu thương Tống Sanh, nhưng giờ khắc này cô vẫn là lo lắng cho nam thần của mình.
So với con người rắn rỏi xuất thân từ quân ngũ như Tống Ly Nguyên, tuy rằng Khuất Diễn Trọng cũng có tư vị của đàn ông, nhưng đương nhiên đánh nhau sẽ không bằng, nếu trong túi của anh không có dao phẫu thuật.
Cảnh tượng đáng sợ trong tưởng tượng của Phương Tĩnh còn chưa xuất hiện, Tống Ly Nguyên đã qua đó, Khuất Diễn Trọng liền giao hộp cơm cho anh rồi nói vài câu, dứt lời liền xoay người đi, Tống Ly Nguyên mang hộp cơm trở về, hoàn toàn không xảy ra bất kỳ chuyện không thoải mái.
Thực tế là, Tống Ly Nguyên quả thật hùng hổ đi tới, trước khi tiếp xúc với ánh mắt Khuất Diễn Trọng, anh cũng muốn cùng anh ta nói chuyện. Nhưng khi thực sự đứng trước mặt anh ta, Tống Ly Nguyên đột nhiên cảm thấy gương mặt của mình cứng lại. Sự nhạy bén dâng lên, loại cảm giác đã từng cứu anh và đồng đội rất nhiều lần.
Đã lâu anh không có lại cảm giác này, cho dù lần trước gặp Khuất Diễn Trọng, ngoại trừ cảm thấy đối phương khá lạnh lùng, anh cũng không phát hiện sự uy hiếp to lớn như vậy. Nhưng lần này, anh vừa đi qua, đối phương như đã biết anh muốn nói cái gì, cặp mắt thanh lãnh kia tràn ngập áp bách nhìn chằm chằm mình. Tống Ly Nguyên cả thấy lông tơ trên người đều dựng thẳng.
Biểu tình ngưng trọng nhìn Khuất Diễn Trọng rời đi, Tống Ly Nguyên cầm cơm hộp trở về, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị. Nếu nói trước đây anh còn có chút do dự thì hiện tại, anh rất xác định, quyết không thể để em gái ở cùng loại người nguy hiểm đó. Khiến anh không thoải mái, ngoại trừ những tên tội phạm hung tàn thì chỉ có loại người tâm lý vặn vẹo hoặc quá phức tạp không ai nhìn thấu, rốt cuộc cũng có lúc gây thương tổn cho người bên cạnh.
Như vậy, Khuất Diễn Trọng này sẽ thuộc loại người nào?
Cho dù ra sao, anh đều sẽ không giao em gái cho loại đàn ông này.
"Manh Manh đưa cho em? Người đâu?" Tống Sanh như gió chạy tới cửa nhìn nhìn mấy lần lại không thấy người, quay đầu thấy Tống Ly Nguyên cầm hộp cơm để lên bàn, nhất thời hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt không tốt của anh trai.
Phương Tĩnh nhìn Tống Ly Nguyên, thầm nghĩ lát nữa sẽ thưởng thức đồ ăn trong truyền thuyết giáo sư Khuất tự làm.
"Tống Sanh, hết ba tháng này, Tết anh sẽ đưa em về thủ đô, sang năm không cần tới nữa, ngoan ngoãn ở nhà đi." Tống Ly Nguyên bỗng nhiên trầm giọng, ngữ khí không cho phản bác.
Đã lâu rồi anh không dùng cách này nói chuyện với Tống Sanh, nhưng Tống Sanh vẫn nhạt nhạt nhìn anh, không hề lo lắng, ngược lại còn nói: "Anh trai, anh cũng biết từ nhỏ tới lớn em chưa từng thỏa hiệp với bất kỳ điều gì, hơn nữa anh hẳn sẽ không muốn ép em tới phát bệnh đúng không?"
Nghe tới câu này, Tống Ly Nguyên ngẩn, biểu cảm phức tạp không nói nên lời, vung tay liền rời đi.
Phương Tĩnh dời đôi mắt khỏi hộp cơm mà nhìn Tống Sanh: "Trước đây em bị bệnh gì hả?"
Tống Sanh khẽ cười: "Bệnh trầm cảm."
Phương Tĩnh tỏ vẻ không tin: "Đứa trẻ nhiệt tình vui vẻ như em mà mắc bệnh trầm cảm sao? Thật hay giả vậy?"
Tống Sanh chỉ cười không nói, vùi đầu ăn cơm.
Chiều hôm nay, thời điểm về tới nhà Khuất Diễn Trọng phát hiện Tống Sanh chưa về, có lẽ do cô quá bận, nên anh cũng không để ý. Quét tước vệ sinh xong, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Tưởng Tống Sanh lại quên mang chìa khóa, nhưng tới cửa anh lại cảm thấy có gì không đúng, nếu là Tống Sanh, cô khẳng định sẽ gõ cửa liên tục, hơn nữa sẽ vừa gọi vừa kêu, nhưng lần này chuông cửa chỉ vang lên một lần.
Khuất Diễn Trọng cẩn thận cầm dao phẫu thuật trong tay, ánh mắt chuyên chú, tim đập không hề loạn nhịp, ngược lại so với bình thường càng thong thả hơn, đây là biểu hiện của sự tập trung bình tĩnh tới cực đoan.
Ngoài cửa không có người, nhưng dưới đất lại có một cái hợp. Sau khi xác định không có nguy hiểm, Khuất Diễn Trọng mới mở cái hộp ra, bên trong là một đống ảnh chụp. Trên ảnh là cô gái tươi cười sáng lạn, lúm đồng tiền trên má vô cùng chói mắt, giống như hoàn toàn đắm chìm trong ánh nắng.
Là Tống Sanh, là hình chụp Tống Sanh, rõ ràng là chụp lén! Có tấm cô mặc đồng phục ra vào cục cảnh sát, có tấm cô mặc đồ bình thường chạy bộ, lại có tấm chụp lúc cô xách đống đồ trên đường, cầm điện thoại nói gì đó, còn cả cô đang chơi đùa với mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện. Tất cả trên hình đều bị người ta dùng bút đỏ vẽ lên, đáng sợ như con dao một đâm vào cô.
Ánh mắt Khuất Diễn Trọng trầm xuống, động tác trong tay không ngừng lật tới tấm cuối cùng. Đây là ảnh chụp anh và Tống Sanh tay trong tay ở cửa Cục Dân Chính, nhưng nó bị xé làm hai, nửa thuộc về anh đặt một bên, nửa kia của Tống Sanh đã bị xé thành mảnh vụn.
Lật ra sau nửa tấm hoàn hảo, Khuất Diễn Trọng thấy được dòng chữ: Con trai đắm chìm trong hạnh phúc, mẹ rất nhớ con.
Một mình anh ngồi trước bàn thật lâu không nói gì, ánh mắt tựa hồ cuồn cuộn như sóng gió, hơi thở âm trầm không tiếng động mà lan tràn, phảng phất muốn bao phủ không khí đáng sợ của căn phòng.
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, mơ hồ truyền tới tiếng của Tống Sanh.
"Em lại quên mang chìa khóa." Vừa thấy Khuất Diễn Trọng mở cửa, Tống Sanh liền ảo não sờ đầu, sau đó nhào vào ôm anh. Khuất Diễn Trọng duỗi tay sờ đầu cô, cứ ôm cô như vậy vào bếp chuẩn bị cơm chiều.
"Manh Manh, tối nay ăn gì vậy?"
"Manh Manh, đồ trưa nay anh đưa tới thật sự rất ngon, tất cả em đều ăn hết không chừa chút nào, có điều bị chị Phương Tĩnh ăn một miếng thịt!"
Khuất Diễn Trọng nghe cô nói chuyện, chậm rãi lấy lại bình tĩnh, so với bình thường không có gì khác biệt. Chỉ là nửa đêm hôm nay, anh bị ác mộng làm cho bừng tỉnh. Có điều ác mộng lần này không phải đoạn ký ức thời thơ ấu, anh nhìn thấy người phụ nữ sinh ra mình cầm dao cắt mở thân thể Tống Sanh.
Máu tươi vây quanh không cho anh nhúc nhích, Tống Sanh trong mơ giống hết cha anh của nhiều năm trước.
Có lẽ vì động tác quá lớn, Tống Sanh cũng bừng tỉnh. Chẳng qua cô vẫn mơ mơ màng màng, sau khi thấy sắc mặt đáng sợ của anh, cô mê mê hoặc hoặc dựa tới, một tay kéo anh vào lòng mình, theo bản năng vỗ lưng như dỗ dành đứa trẻ, trong miệng còn lẩm bẩm: "Manh Manh gặp ác mộng sao? Đừng sợ đừng sợ..."
Đây hẳn là lần đầu tiên Khuất Diễn Trọng bị coi là đứa nhỏ mà an ủi, anh ngẩn người, nhìn bộ dáng nửa tỉnh nửa mộng của Tống Sanh, rốt cuộc cũng từ đầm lầy ác mộng trở về hiện thực, duỗi tay ôm chặt lấy cô.
Tống Sanh bị cái ôm dùng sức của anh làm tiêu tan cơn buồn ngủ, rốt cuộc cũng đã hoàn toàn tỉnh lại. Cô không hỏi Khuất Diễn Trọng mơ thấy gì, chỉ mềm nhẹ lau mồ hôi trên trán giúp anh, sau đó hôn lên khuôn mặt căng chặt, trong bóng đêm cười nói: "Nếu tỉnh rồi thì làm một phát nhé!"
Thuốc trị ác mộng tốt nhất chính là làm thêm mấy phát!