Dù ta nói với giọng của con người và thiên thần, và không...
Sau khi cha Michael đã ban phước lành cho cô dâu chú rể, ông bà Cartwright cùng gia nhập với những người khác khi họ cùng tập trung lại quanh ngôi mộ của Danny Cartwright.
Và dù ta có thể tiên đoán được tương lai và hiểu mọi bí ẩn và hiểu biết, và dù ta có đủ niềm tin để dịch chuyển núi non, và không...
Chính cô dâu đã đề nghị tưởng nhớ đến Nick theo cách này, và cha Michael đã đồng ý thực hiện một buổi lễ tưởng niệm con người mà cái chết đã giúp Danny chứng minh được sự trong sạch của mình.
Và dù ta dành mọi của cải của ta để cứu giúp những người nghèo khó, và dù ta cam lòng để thân thể mình bị thiêu đốt, và không...
Ngoài Danny, chỉ có hai người có mặt tại đây biết được ai là người đã được chôn cất ở nơi xa lạ này. Một người trong số đó đang đứng thẳng ở đầu kia của ngôi mộ, mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen, áo sơmi cổ bẻ và nơ lụa đen. Fraser Munro đã đi từ Dunbroath tới khu East End của London để đại diện cho người cuối cùng của dòng họ Moncrieff mà ông từng phục vụ. Danny đã tìm cách cảm ơn ông về sự sáng suốt và nghị lực mà ông luôn thể hiện, nhưng ông Munro chỉ đáp lại, “Tôi ước gì có được đặc ân phục vụ cả hai người. Nhưng ý Chúa đã không muốn như vậy,” người thầy cả trong giáo hội Scotland nói thêm. Một điều nữa Danny chưa từng biết về ông.
Khi tất cả họ cùng gặp mặt tại Ngôi nhà của Wilson trước khi lễ cưới được cử hành, Munro đã dành ra khá nhiều thời gian chiêm ngưỡng những bức tranh của Danny. “Danny, tôi không hề biết cậu cũng là người sưu tập tranh của McTaggart, Peploe và Lauder.”
Danny cười. “Tôi nghĩ ông sẽ tìm ra Lawrence Davenport mới là người sưu tập chúng. Tôi chỉ mua lại thôi, nhưng sau khi đã chung sống với chúng, tôi dự kiến sẽ bổ sung thêm những bức tranh thuộc trường phái Scotland cho bộ sưu tập của mình.”
“Thật giống ông nội cậu,” Munro nói. Danny quyết định không chỉ ra chuyện anh thực ra chưa bao giờ gặp Sir Alexander. “Nhân tiện đây,” Munro dè dặt nói thêm, “tôi phải thú nhận đã nện một trong những đối thủ của cậu vào dưới thắt lưng trong khi cậu đang bị nhốt kỹ lưỡng ở Belmarsh.”
“Ai vậy?”
“Sir Hugo Moncrieff, không ai khác. Và tệ hơn nữa là tôi làm thế mà không hề xin phép cậu, một hành động thật thiếu tính nhà nghề. Tôi đã muốn giải thoát mình khỏi nó lâu nay rồi.”
“Được rồi, bây giờ là cơ hội của ông đây, ông Munro,” Danny nói, cố giữ vẻ mặt nghiêm chỉnh. “Vậy ông đã làm những gì trong khi tôi vắng mặt?”
“Tôi phải thú nhận là tôi đã gửi toàn bộ các giấy tờ có liên quan tới tính xác thực của bản di chúc thứ hai của Sir Alexander tới văn phòng biện lý hạt, cho họ biết tôi cảm thấy có dấu hiệu phạm pháp.” Danny không nói gì. Anh đã học được ngay từ buổi đầu mối quan hệ của họ không cắt ngang Munro khi ông đang nói. “Vì đã nhiều tháng trôi qua mà chưa có gì xảy ra, tôi đoán ông Galbraith bằng cách nào đó đã tìm cách khiến cho toàn bộ vụ việc bị cho qua.” Ông dừng lại. “Cho tới khi tôi đọc được trên tờ Scotsman sáng nay trong khi bay xuống London.” ông mở chiếc cặp bất ly thân, lấy ra một tờ báo và đưa cho Danny.
Danny nhìn chăm chú vào hàng tít trên trang đầu. Sir Hugo Moncrieff bị bắt vì giả mạo và âm mưu lừa đảo. Đi kèm bài báo là một tấm ảnh lớn của Sir Nicholas Moncrieff mà theo ý Danny chưa thể hiện được chân thực con người anh ta. Khi Danny đã đọc xong bài báo, anh mỉm cười nói với Munro, “Được rồi, ông từng nói rằng nếu ông ta định gây rắc rối cho tôi lần nữa thì “mọi điều đã thỏa thuận coi như bỏ qua.”
“Chẳng lẽ tôi đã nói thế thực?” Munro nói với vẻ bất bình.
Vì chúng ta biết một phần, và chúng ta tiên đoán một phần.
Danny nhìn sang người duy nhất còn lại có mặt từng là một người bạn của Nick, và biết rõ về anh ta hơn nhiều so với cả anh lẫn Munro. Al Mập đứng tham dự giữa Ray Pascoe và Alan Jenkins. Ngài giám đốc nhà tù đã cho phép anh ta được ra ngoài để dự tang lễ người bạn của mình. Danny mỉm cười khi đôi mắt của họ gặp nhau, nhưng Al Mập vội vàng cúi đầu xuống. Anh ta không muốn những người lạ mặt còn lại thấy mình đang khóc.
Nhưng khi điều thực sự hoàn hảo tới, khi đó một phần của nó cũng đã bị xóa nhòa đi.
Danny chuyển sự chú ý sang Alex Redmayne, người không dấu được niềm vui khi Beth mời anh làm cha đỡ đầu cho con trai của họ, em của Christy. Alex đứng bên cạnh bố anh, người đã giúp Danny lấy lại tự do.
Khi tất cả họ gặp nhau tại văn phòng của Alex vài ngày sau khi phiên tòa bị bãi bỏ, Danny đã hỏi Sir Matthew ý ông là gì khi nói “Vẫn chưa kết thúc đâu.” Ông thẩm phán già đã kéo Danny sang bên để Beth không nghe thấy những gì ông nói, rồi cho anh biết mặc dù Craig, Payne và Davenport đều đã bị bắt và khởi tố về vụ sát hại Bernie Wilson, cả ba vẫn một mực khẳng định mình vô tội, và rõ ràng cả ba gã đang cùng phối hợp thành một đội. Ông cảnh báo Danny rằng anh và Beth sẽ phải trải qua thử thách trước tòa một lần nữa, tại đó cả hai người sẽ phải làm chứng về những gì thực sự đã xảy ra vào đêm hôm đó với một người bạn nữa giờ đang yên nghỉ trong nghĩa địa của nhà thờ St Mary. Trừ khi, tất nhiên...
Vì giờ chúng ta nhìn qua một tấm kính tối tăm; nhưng sau đó mặt đối mặt: giờ tôi biết một phần, nhưng sau đó tôi sẽ biết thậm chí cả tôi cũng được biết đến.
Danny không thể kìm mình không nhìn qua bên kia đường, nơi một tấm biển mới tinh vừa được lắp đặt: Gara Cartwright, dưới nhà điều hành mới. Sau khi anh hoàn tất việc thương lượng và đi đến nhất trí về giá với Monty Hughes, Munro đã thảo một bản hợp đồng cho phép Danny mua lại một cơ sở làm ăn mà anh có thể chỉ đạo mỗi buổi sáng từ bên kia đường.
Các nhà ngân hàng Thụy Sĩ đã thể hiện rõ ràng quan điểm cho rằng Danny đã trả một giá quá cao cho gara ở bên kia đường. Danny cũng không buồn bận tâm giải thích với Segat sự khác biệt giữa hai từ giá cả và giá trị, vì anh ngờ rằng cả ông ta lẫn Bresson đều chẳng có nhiều thời gian dành cho Oscar Wilde.
Và giờ đây tới đức tin, hy vọng, từ tâm, cả ba một lúc; nhưng thứ lớn lao nhất là sự từ tâm.
Danny nắm lấy tay vợ mình. Ngày mai họ sẽ bay tới Rome cho tuần trăng mật bấy lâu mong đợi, trong chuyến đi đó họ sẽ tạm quên khi quay trở về rất có thể họ lại phải đối diện với một phiên tòa kéo dài nữa trước khi mọi thử thách thực sự đi đến hồi kết. Cậu con trai mười tuần tuổi của hai người đã chọn đúng thời điểm đó để bày tỏ cảm xúc bằng cách khóc ré lên, không phải để tưởng nhớ tới Sir Nicholas Moncrieff, mà vì buổi lễ đã diễn ra quá lâu, và dù thế nào đi nữa, cậu cũng đã cảm thấy đói.
“Suỵt,” Beth nựng nịu, “Chỉ lát nữa là tất cả chúng ta được về nhà rồi,” mẹ cậu hứa trong khi ôm Nick trong vòng tay.