Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 114: Automation.



Đi đến nhà ăn, đúng như cậu nghĩ rằng cả bọn đang ngồi ăn ở đó, thấy cậu tới, Hibi nhanh chóng chạy đến, cũng là lúc cô ăn xong phần ăn của mình.

"Onii-sama lâu quá đó ! Nào lại đây ngồi ăn cùng với chúng e--"

"Anh bận rồi."

"Bận?"

"Anh đang mua một chút đồ ăn cho Hội trưởng, vả lại anh cũng không thấy đói lắm nên em cứ tiếp tục ăn đi."

"Hội trưởng? Hội trưởng.. Tại sao anh lại mua đồ ăn cho ả ta chứ! Ả không có tay chân à!?"

Cậu vừa đi đến quầy bánh mì vừa liên tục nghe những lời càu nhau của Hibi bên cạnh, khi mua xong 3 ổ bánh mì, cậu nhìn Hibi thở dài nói.

"Cô ấy đang bận nên mới nhờ anh, đừng hiểu nhầm như thế chứ? Tốt hơn là em nên trở về bàn ăn của mình đi."

"Nhưng mà.."

"Không sao đâu đừng làm quá mọi việc như thế? Chẳng giống em thường ngày chút nào."

"Ai mà biết được ả hội trưởng là hồ ly tinh chứ! Em nghe rất nhiều tin đồn về cô ta đó! Nào là chị gái quốc dân, vợ quốc dân, người được sủng ái nhất trường.."

"Vậy? Có cái nào là xấu không?"

"Không.."

Giữ 3 ổ bánh mì trên một tay, cậu đặt tay còn lại lên đầu cô thở dài nói.

"Đừng lo, anh không có tình cảm gì với cô ấy đâu, vì vậy đừng suy nghĩ nhiều đến thế, em lo lắng quá rồi đấy."

Cậu xoa đầu cô bé, cảm nhận những ngón tay của cậu một cách dễ chịu, cô bé nhõng nhẽo nói.

"Em biết rồi.. Tuyệt đối Onii-sama nên cẩn thận với cô ta nhé !"

"Anh biết rồi.. Vậy anh đi đây."

"Vâng. Onii-sama buổi trưa vui vẻ."

Cô cúi người chào cậu, trong khi cậu chỉ vẩy tay chào cô rời đi mà không hay biết cô vừa tổn thương đến chừng nào.

Cầm 3 ổ bánh mì trên tay, cậu trở về lại phòng mình, vì lúc cậu ra khỏi phòng cậu có khóa cửa, nên bây giờ cậu phải mở cửa lại, mặc dù cậu không nghĩ ai đó sẽ lẻn vào phòng khi cậu đi vắng, nhưng an toàn vẫn trên nhất, dù sao thì cũng có hai người con gái trong đó, ai mà biết được tên hứng tình nào sẽ vào và làm chuyện gì với hai cô gái đó chứ?

"Về rồi à? Ougi Hứng Tình? Đồ ăn đâu?"

"Đây. Mà khoan, tại sao cô lại đưa 2 từ đó vào cuối tên tôi chứ?"

"Có lẽ tôi nên thêm vài đặc điểm vào tên của người khác để xưng hô cho vui vẻ hơn."

"Chả vui vẻ tí nào."

Cả hai đưa đôi mắt thờ ơ nhìn nhau cho đến khi bên thứ ba cất tiếng.

"Hai người cứ nhìn nhau thì đồ ăn đâu mà tôi ăn hả ~?"

Sau câu nói của Zuki, một ổ bánh mì được ném tới chỗ cô, cô nhanh chóng bắt lấy ổ bánh mì, cơ thể cô chạm vào chiếc bàn khiến những tờ giấy trên bàn bắt đầu rớt xuống lã rã.

"Em độc ác thật đấy!"

Cậu dường như không có dấu hiệu sẽ quan tâm tới cô, đưa ổ bánh mì cho cô gái thờ ơ, cậu ngồi xuống chiếc sopha kề bên Arin, cầm lấy ổ bánh mì, cậu bắt đầu ăn.

"Vậy, có lẽ sắp tới giờ học rồi, em đi đây Senpai."

"Uum, d-đi--v-ui vẻ."

Ăn nhanh chóng xong ổ bánh mì của mình, cậu gửi lời chào đến Zuki, nhưng vì đang ngậm ổ bánh mì trong miệng mình, kèm với việc đống giấy tờ chưa xong, cô trả lời một cách mà cậu thấy khó hiểu.

"Vậy, đi thôi Hứng Tình."

"Ừm, đi thôi. Mà khoan, đừng gọi tôi là 'Hứng Tình' vả lại sao cô cũng phải đi chứ?"

"Vì tôi có hứng thú chứ sao?"

Cả hai đưa ánh mắt thờ ơ không nói nên lời nhìn nhau, có lẽ đó là một điểm đặc biệt của hai người, mặc kệ điều đó, sau một lúc thì cậu với Arin cũng quyết định đi.

"Ma lực của cậu thật kỳ lạ."

Đi trên thang máy, cô nhìn vào dòng ma lực mà cậu phát ra để khiến máy đưa xuống với ánh mắt thờ ơ nhưng có đôi chút tò mò.

"Kỳ lạ? Chỗ nào cơ?"

"Nó không giống với những người bình thường.. Cậu là Automation à?"

"Automation?"

"Cậu không biết sao?"

"Không."

"Automation là sự kết hợp giữa ma thuật và khoa học tạo nên một cỗ máy có thể sử dụng ma thuật, tôi nói ngắn gọn như thế thôi."

"Hm.. Có gì đó không đúng? Chẳng phải ma lực được phát ra từ nơi tâm ma lực sao? Và thứ đó thì làm sao một cỗ máy có được chứ?"

"Đúng như cậu nói, nơi kiểm soát ma lực và lan truyền chúng khắp cơ thể con người đó là trái tim đúng chứ? Vậy thì muốn một cỗ máy sử dụng được ma lực thì họ sẽ làm gì?"

Cô đưa đôi mắt thờ ơ nhìn cậu, cả hai đã đi được nửa trận đường trong khi nói mà chẳng ai trong cả hai biết, vì họ đang chìm đắm trong sự hiếu kỳ của cậu.

"Lõi ma lực?"

"Chính xác."

Lõi ma lực, có vẻ các cỗ máy giống với các ma thú, những ma thú đều có lõi ma lực là viên ma thạch để giữ chúng tồn tại, và khoa học đã phát triển đến mức tạo nên một cỗ máy sử có ý thức thông qua đó.

"Thứ có thể giữ những cỗ máy có thể hoạt động là lõi ma lực, những nhà nghiên cứu đã tìm tòi, nghiên cứu ra một loại khoáng thạch có thể áp dụng trong việc này, một loại khoáng thạch có ý thức và việc của họ chỉ đơn giản là thao túng ý thức của khoáng thạch đó sau khi gắn ghép chúng vào cỗ máy."

"Lõi khoáng thạch đó được gọi là khoáng thạch Nguyên Sinh đúng chứ?"

"Cậu biết nhiều thật đấy, đúng vậy, chính nó. Và những khoáng thạch đó được đặt bên trong những cỗ máy, bấy giờ người ta gọi ý thức của khoáng thạch bên trong cỗ máy là Trái Tim của Eva."

"Eva.. Người phụ nữ mang tội lỗi.."

"!?"

Trong vô thức, một giọng nói vang ra trong đầu cậu, cậu không rõ nó là ai, thậm chí cậu cũng không có kết nối thông tâm thuật, càng không phải là giọng nói của Sages, đó là một giọng nói rất quen thuộc nhưng cậu không nhớ được, giai điệu giọng nói rất kỳ lạ khiến cậu không nhận định được nam hay nữ, thứ cậu nhận định được chỉ là những từ ngữ mà giọng nói đó phát ra, mặc dù cậu cũng chẳng hiểu ý nghĩa của câu đó là gì. Thấy Arin nhìn cậu với ánh mắt thờ ơ, cậu nhanh chóng tìm một câu nói nào đó để xua tan lúc này.

"Vậy, trong trường này có ai sử dụng Automation chứ?"

"Có khá nhiều, nhưng ở gần thì có một. là một trong số các học viên lớp S mà chúng ta đang hướng tới đấy."

Không phải cậu có nhìn nhầm hay nghe nhầm không, nhưng từ lúc cậu đi ngang các lớp, các tiếng xì xào liên tục phát ra, đa phần là về cô gái đi chung với cậu, nhưng cậu lại chẳng mấy quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.