Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 131: Cô gái ranh ma.



Route đặc biệt aka ẩn nằm trong volume 6 : Yuki.

Route dài khoảng 5->35 chap.

--------------------------------------

"Uhh.."

Cậu mơ màng tỉnh dậy đưa đôi mắt nhìn lên phía đối diện, đó là một hình vuông lớn với màu nâu, cậu nên gọi là là trần nhà gỗ thì đúng hơn. Nó cho cậu biết rằng nơi đây không phải là nơi quen thuộc với cậu, đồng nghĩa với việc cậu chưa trở về lại với thực tại.

Chậm rãi ngồi dậy cậu đưa đôi mắt nhìn bao quát xung quanh, sau khi nhìn bao quát xong, cậu mới biết mình đang ở trong một căn phòng được xây bằng gỗ, kiểm tra lại chỗ nơi mình đã bị mũi tên đâm vào, nơi đó đang bị bao quanh bởi giấy trắng mỏng, nó bao quát khắp xung quanh người cậu thì đúng hơn và hiện tại cậu vẫn đang bán khỏa thân.

Có lẽ mũi tên đó, thứ dung dịch đấy thật sự là độc tố, tuy vậy độ độc của nó vẫn chưa đủ để giết được cậu, cậu thật cảm tạ khi mình vẫn còn có cái cơ thể hữu dụng này.

"Vậy thì trước tiên.. Nơi này là đâu?"

Nơi này thật sự không nằm trong đống ký ức của cậu và cậu cũng chẳng hề cảm thấy thân thuộc ở nơi này, nhưng bỗng có tiếng động gì đó, nó khiến cậu nhìn về phía cánh cửa gỗ.

Cánh cử mở ra, là một thiếu nữ với mái tóc trắng xóa, cơ thể cô theo cậu nghĩ khoảng ở tầm 16-18  tuổi xuân, đôi mắt xanh nhẹ nhìn cậu, trên tay cô là một cái bịch đựng gì đó mà bên ngoài không thể nhìn vào.

"Ngươi tỉnh rồi à?"

"ừm.."

"Vào thẳng vấn đề nhé? Chúng ta không ai nợ ai nữa."

"Xin lỗi. Cô nói gì tôi không hiểu?"

"Ngươi đã cứu ta một mạng, ta cũng đã chữa trị cho ngươi, thậm chí còn vứt cái tôi để cởi áo ngươi ra mà băng bó đắp thuốc, như vậy đã đủ chưa?"

"Cảm ơn cô. Cô trong có vẻ không quá độc ác nhỉ?"

"Ta chỉ trả ơn như lẽ đương nhiên thôi, mà ta thì ác gì chứ? Chả phải ngươi đã xâm nhập vào chốn an lành của ta sao?"

"Này, tôi đã nói là mình sẽ giải thích nhé?"

Xoạt!

"Ý kiến?"

"Dạ không gì ạ."

Một viên băng bay lướt sang cậu, cậu nghĩ mình nên câm mồm thì hơn nếu vẫn yêu cuộc sống này.

"Đây, ăn thứ này đi, mặc dù nó khá đắng nhưng lại tốt để loại bỏ độc tố đấy."

Nói xong, cô gái ném cho cậu cái bịch trên tay mình, nhanh chóng bắt một chiếc ghế ngồi đối diện cậu.

'Mặc dù mình đã tiêu thụ mất độc tố rồi..'

Mở lấy cái bịch cô ta ném cho, cậu mở nó ra, bên trong có vẻ là một loại nấm, nó có màu trắng thay vì màu nâu sậm, nó khiến cậu đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.

"Nó loại bỏ độc tố, nhưng nó có loại bỏ tôi luôn không?"

"Kiến thức ngươi hẹn hẹp quá nhỉ? Đó là nấm Nexuris, một loại nấm có khả năng loại bỏ chất độc,tạp nham ra khỏi cơ thể đấy, nếu ngươi không ăn thì cứ vậy mà sống đi, có điều tuổi thọ ngươi sẽ giảm thôi."

Dù cho cô nói vậy,nhưng cơ thể cậu vốn đã quen với loại độc đó rồi, nhưng có lẽ cậu cũng muốn ăn thử loại nấm này, dù cho nó có độc đi chăng nữa cũng chả giết cậu nổi, vả lại nếu cô ta muốn giết cậu, cô ta có thể làm bây giờ rồi.

Cầm chiếc nấm lên, cậu cắn thử một miếng và nhai nó. Quả thật nó không có độc mà cũng giúp cậu khỏe lại phần nào, thấy vậy, cậu tiếp tục ăn tiếp phần nấm còn lại.

"Tốt rồi nhỉ? Vậy ngươi có tiền trả chứ?"

"..."

Cậu lại cảm thấy có điều gì đó không lành diễn ra, thấy cậu vậy, cô gái trước mặt vòng chân lên nhau nở một nụ cười nham hiểm.

"Ara? Ngươi không có tiền sao? Ta cũng đâu nói rằng ta sẽ cho ngươi ăn miễn phí nhể?"

"Cô.. cô là ác quỷ à?"

"Nah, đừng so sánh ta với thể loại hạ đẳng đấy, ta là một Đại Tinh Linh."

Nghe cô nói, cậu bất ngờ, nhìn kĩ lại cô, cô có một cảm giác rất quen thuộc.

"Cô tên gì?"

"Sao ngươi hỏi nhiều vậy? Có trả tiền hay không? Tiền ấy."

Cô xoe tay về phía cậu với ý định đòi tiền.

"Tôi.. không có tiền.."

"À há! Vậy làm sao ngươi có thể trả lại cho cô số nấm mà ngươi đã ăn? Nói cho ngươi biết, số nấm đó chỉ mọc ở nơi có nhiệt độ trên -100 độ thôi nên người bình thường như người chẳng có cơ hội tìm nó đâu."

"Vậy thì..--"

Chưa kịp nói hết câu, cậu bị cô xem vào.

"Nhưng ! Nếu ngươi ở lại làm người hầu cho ta thì ta sẽ xem xét !"

Đó có lẽ là cơ hội của cậu, nếu đúng như lời cô gái này nói, số nấm này mọc ở nơi có nhiệt độ lên tới âm 100, dù với cơ thể cậu thì âm 50 là đã cảm thấy cơn tê rét rồi. Vì vậy, nếu cậu làm người hầu cho cô ta thì cậu có thể trả lại được số nợ 'tự-nhiên-có' đấy, chưa tính tới việc cậu đi tìm loại nấm này cũng không có chỗ để ở nữa, còn nếu cậu làm người hầu cho cô, chí ít cậu cũng có nơi để nghỉ ngơi.

"Tôi hiểu rồi."

"Ồ? Vậy có lẽ ngươi đã chấp nhận trở thành người hầu của ta sao? Đúng là diễm phúc cho ngươ--"

"Không. Tôi sẽ đi tìm loại nấm này, cứ ở đây chờ đi tôi không chuồng đâu."

Nói xong cậu bật người dậy lấy cái áo của mình ở phía bên cạnh khoác vào, nơi này theo cậu ước chừng thì cũng đã âm 20 độ rồi, nếu tìm nơi có tới 100 độ thì không quá khó mặc dù sẽ tốn thời gian.

"Khoan đã! Ngươi không nghe ta nói gì sao? Âm 100 độ đấy !? Người bình thường như ngươi thì sao có thể chịu nổi cái lạnh đó? Thậm chí ngươi còn không có đồ giữ ấm!"

"So với việc làm người hầu cho cô, tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả."

Cậu tiến tới cánh cửa, cậu không có thời gian để làm người hầu cho cô ta, đi tìm nấm cũng được, ít nhất cậu cũng có được sự tự do nhất định cho riêng mình.

"7 ngày, à không, 3 ngày. Cô cứ chờ đi."

Nói xong, cậu chạm tay mình vào cánh cửa, nhưng chưa kịp mở ra thì một giọng nói lẩm bẩm đã khiến cậu ngừng lại.

"Ta..Ta không muốn phải cô đơn thêm nữa.."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.