"Cộc cộc..."
Ly Thanh ra mở cửa, thấy hộ vệ đứng ngoài cửa nói: "Thiếu gia có dặn thiếu phu nhân lát nữa sẽ cùng đi dạo phố."
"Ta biết rồi."
Ly Thanh vốn không có mấy bộ trang phục, đồ mang theo lại càng ít, nên cô chọn đại một bộ trông dễ nhìn đến gặp vương gia.
Huyền vương đưa Ly Thanh đi cả sáng, qua mấy con phố, thấy trâm nào đẹp liền tiện tay nhặt vài cái, thấy phấn son nào hợp liền mua vài hộp, đến cả những món nhỏ nhặt như bột đánh mắt, bột bôi da, bột phủ móng tay đều bị Huyền vương mua hết.
Sau đó, Huyền vương dẫn Ly Thanh vào cửa tiệm Hồng Phấn, đây là nơi chuyên làm đẹp cho những người có tiền.
Huyền vương lấy hai túi đựng mỹ phẩm từ tay hộ vệ, đặt lên bàn gương, chỉ vào Ly Thanh và nói với bà chủ: "Biến cô nương này đẹp nhất có thể!"
Nói xong, Huyền vương đặt vào tay bà chủ tiệm một túi bạc, dặn dò thêm: "Làm tốt có thưởng."
Bà chủ tiệm hớn hở cho người trang điểm cho Ly Thanh.
Sau một hồi lâu thấy chưa xong, Huyền vương ra ngoài, để lại Ly Thanh ngồi trong tiệm được trang điểm mặt đến làm tóc.
Một lúc sau, Huyền vương trở lại, mang theo vài chiếc bánh bao nóng trên tay.
Nhìn thấy Ly Thanh đang được làm tóc, Huyền vương cười, đưa bánh bao chạm vào môi cô, nói: "Đừng động, ăn lót dạ trước đi."
Ly Thanh giống như bị điểm huyệt, một câu nói của Huyền vương khiến cô toàn thân tê liệt, cô ngoan ngoãn mở miệng ra cắn nhỏ từng miếng.
Lúc thấy có vụn bánh rơi ra, Huyền vương dùng tay áo của chính mình lau cho cô.
Một lúc sau, Ly Thanh trang điểm xong, Huyền vương nhìn cô một hồi rồi nói: "Trang phục chưa hợp."
Dứt lời, Huyền vương đưa thêm một nắm bạc vào tay bà chủ tiệm, hỏi: "Bà chủ, tiệm trang phục nào tốt nhất ở đây?"
Bà chủ nhìn thấy bạc thì mắt liền lấp lánh, miệng mở chữ O, tay ôm ngực thở gấp, cười đon đả:
"Khách quan đến cửa tiệm Hồng Xuân thử xem."
Nói xong, bà chủ quay vào trong tiệm nói: "Liên Hoan, dẫn khách đến Hồng Xuân."
Một người đến trước mặt Huyền vương và Ly Thanh chào một tiếng rồi đi trước dẫn đường.
Huyền vương gật đầu rồi nắm tay Ly Thanh đi theo.
Sau khi tới cửa tiệm Hồng Xuân, Huyền vương tự tay nhặt vài bộ, đưa cho Ly Thanh nói:
"Phu nhân mặc thử xem."
Ly Thanh lần lượt thay từng bộ.
Huyền vương nhiều lần nhìn Ly Thanh cười đầy phong tình nhưng cô cứ có cảm giác nụ cười ấy có phần hời hợt.
Cuối cùng, Huyền vương chọn hai bộ ưng ý nhất mua cho Ly Thanh.
Suốt cả đoạn đường đi, Ly Thanh gần như không nói câu nào.
Huyền vương đột nhiên quay đầu, nâng cằm Ly Thanh, để cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn nói: "Không vui sao?"
Ly Thanh lảng tránh ánh mắt của Huyền vương, nói: "Không phải!"
Huyền vương nắm chặt cằm Ly Thanh hơn, lạnh lùng buông một chữ: "Nói!"
"Số tiền vương...thiếu gia mua hôm nay...bằng trước đây em làm hai tháng mới kiếm được."
Ly Thanh vừa nói vừa lảng tránh ánh mắt của Huyền vương.
Huyền vương nhìn sâu vào đôi mắt của cô, ngón tay không ngừng miết miết cằm, vẻ mặt không vui.
Hắn nói:
"Không phải em làm sát thủ sao? Sao có thể nghèo vậy?"
"Không phải lúc nào em cũng làm sát thủ.
Em từng theo sư phụ làm qua nhiều nghề."
"Ồ? Vậy nghề đầu tiên phu nhân làm là gì?"
"Ăn xin."
"...."
Hai người im lặng một lúc, Huyền vương buông tay ra, đi về phía trước.
Trời dần chuyển sang chiều, Ly Thanh đi theo sau Huyền vương trở về quán trọ.
Đến tối, khi Ly Thanh đang ngồi ăn trong phòng, một hộ vệ đến phòng cô thông báo cô chuẩn bị đồ để cùng vương gia ra ngoài.
Ly Thanh mặc một bộ mới mua rồi ra xe ngựa, đi thẳng đến Lầu Tân Thanh.
Trên đường đi, Ly Thanh thấy vậy trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Lão Tam và Ly Thanh ngồi một trái một phải đi bên cạnh Huyền vương.
Lầu Tân Thanh lúc này tấp nập khách ra vào, mùi hương phấn son lan ra nồng đậm cả một đoạn đường.
Ở giữa chính sảnh, có một đài biểu diễn bằng pha lê, bên dưới không ngừng tỏa khói.
Huyền vương nói nhỏ với tú bà một câu liền được đưa tới một bàn ngồi xem ở lầu hai.
Ngoài Lão Tam và Ly Thanh ra, hộ vệ đi theo có ba người được bố trí ngồi dưới sảnh và hai người đi cùng Huyền vương lên lầu hai.
Sau một hồi lâu ổn định, trên đài bắt đầu biểu diễn.
Tiết mục đầu tiên khá nhàm chán, một cô gái ăn mặc hở hang, cầm một thanh sà ngang đi trên dây.
Đến khi tiết mục kết thúc, tiếng vỗ tay không ngớt, những người xung quanh bắt đầu hét giá.
"Năm mươi lượng bạc."
"Sáu mươi."
"Tám mươi."
Ly Thanh nhìn đám người trả giá thấy mắt họ cứ hau háu nhìn vào thân thể cô gái, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là đàn ông.
Nghĩ tới vậy, Ly Thanh liếc qua nhìn vương gia nhà mình, thấy anh ta đang nhàn nhạt uống trà.
Cô thầm nhận định: Vương gia nhà mình vẫn tốt hơn.
Tiết mục thứ hai là đấu cờ.
Cô gái bước ra ăn mặc kín mít chỉ lộ lại đôi mắt.
Bên dưới chân cô gái là một bàn cờ được hạ nhân xếp sẵn.
Cô gái đứng một bên bàn cờ màu đen, cả khán đài im phăng phắc.
Ly Thanh cảm thấy có chút khó hiểu, nhìn sang Lão Tam.
Lão Tam nhìn qua cô một cái rồi tiếp tục nhìn khán đài.
Cô nhìn hai hộ vệ, thấy vẻ mặt hiếu kỳ của họ, nghĩ chắc họ cũng không biết như mình.
Cô nhìn qua Huyền vương, Huyền vương như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay lại mỉm cười.
Sau đó, Huyền vương nghiêng người nói bằng giọng vô cùng dịu dàng:
"Tuy gọi là đấu cờ nhưng trò này còn được mọi người ngầm gọi là "Vũ Điệu Thoát Y".
Kỹ nữ trên khán đài này sẽ biết chút quyền cước.
Nếu quân cờ của kỹ nữ bị ăn, cô ta sẽ phải cởi một món đồ.
Còn nếu đối phương bị ăn quân cờ, sẽ phải đứng im cho cô ta tát.
Theo luật, cô ta cởi đồ có thể là tự mình hoặc đối phương cởi hộ.
Thông thường, nếu cô ta không cởi nhanh sẽ bị đối phương xé rách trang phục.
Cho dù đối phương có lỡ tay cởi nhiều hơn một món, hành động đó cũng không bị tính là vi phạm.
Tuy ai cũng muốn nhìn thấy thân thể cô ta nhưng không ai muốn đứng im ăn cái tát đến rách miệng cả.
Nếu đối thủ của cô ta thua, người khác sẽ được xuống đài đấu, ván cờ sẽ được xếp lại từ đầu.
Nếu cô ta thua, người đấu với cô ta sẽ có được đêm đầu tiên của cô ta.
Nếu cô ta thắng liên tiếp ba ván, cô ta sẽ được tự do."
"Thiếu gia, người....rất quen thuộc với trò này."
Huyền vương cười có chút tự mãn: "Kỹ nữ năm ngoái trông cao hơn, cô ta thua ở trận thứ hai.
Sau này, kỹ nữ đó được chính kẻ thắng chuộc thân."
Huyền vương càng nói âm điệu càng hứng thú, mắt không rời khỏi khán đài.
Ly Thanh liếc nhìn Huyền vương trong lòng thầm cảm thấy đàn ông không đáng tin.
Một nam thanh niên có khuôn mặt dài, mắt hẹp, mày liễu, nhảy xuống khán đài.
Kỹ nữ đứng trên đài vung chân lên, một quân cờ tiến về phía trước.
Nam thanh niên vậy mà lại cúi đầu nhặt quân cờ của mình, bước lên vài bước rồi đặt xuống.
Cả khán đài xuất hiện vài tiếng cười.
Hai người đấu cờ từng bước tiến lại gần nhau hơn.
Lúc kỹ nữ định dùng chân di tới ăn quân của đối thủ lại bị nam thanh niên dùng chân hất ra.
Cô gái bị bất ngờ, quân cờ văng ra ô khác, chàng thanh niên cười: "Đặt sai ô."
Sau đó, chàng thanh niên đưa tay định chộp váy cô gái, cô gái bất chợt nhảy ra sau, hất văng một chiếc hài trên chân vào mặt chàng trai.
Chàng trai xoa xoa má rồi lại đánh cờ tiếp.
Hai người đánh qua đánh lại, cơ thể lúc gần lúc xa.
Đồ trên người cô gái ngày càng ít.
Đột nhiên, khăn trên mặt cô bị tháo xuống lộ ra gương mặt thanh tú, kết hợp với đôi mắt sinh động khiến người nhìn vào cảm thấy động lòng.
Vài người trên khán đài muốn nhảy xuống, lại bị đội bảo vệ của Lầu Tân Thanh ngăn lại.
Nụ cười trên gương mặt Huyền vương chợt tắt khi nhìn thấy gương mặt cô gái.
Ánh mắt của Huyền vương càng lúc càng sâu.
Còn nam thanh niên đang đánh cờ kia trông thảm không kém.
Khóe môi hắn ta chảy một hàng máu xuống cằm.
Hai tay của hắn toàn là vết cào rách da, rách thịt.
Cổ áo của hắn bị xé rách một bên.
Ly Thanh càng xem càng có chút hiếu kỳ, cô không hề biết Huyền vương đang liếc nhìn mình.
Bất chợt, Huyền vương ghé sát tai Ly Thanh, nói: "Muốn thử xuống dưới đài không?"
Ly Thanh không hiểu ý, quay sang nhìn Huyền vương.
Sau đó, cô bất ngờ bị Huyền vương túm lấy eo, hất xuống đài.
Lão Tam và hai hộ vệ bị bất ngờ, đều đưa mắt nhìn về phía Huyền vương.
Lão Tam lên tiếng: "Thiếu gia....?"
Huyền vương chồng cằm nhìn xuống đài biểu diễn, nhàn nhạt nói: "Kiểm tra tư cách."
"Nhưng mà..."
"Lão Tam, nếu lần trước tôi để cậu ở lại thay vì cô ta thì đã không đến nỗi phải nhiều ngày chạy trốn, tới tận Châu Liêm."
Lão Tam im lặng, ánh mắt của Huyền vương vô cùng sắc lạnh.
Lão Tam biết lời của Huyền vương chỉ đơn giản là bịa ra một lý do.
Nguyên nhân thực sự là cô gái dưới đài Diễm Ca - hồng nhan tri kỷ của Huyền vương.
Theo luật, nếu một cô gái bất ngờ nhảy xuống đài, có thể thay cô gái trên đài đấu tiếp.
Người thay thế cũng sẽ phải bỏ đồ trên người nếu bị ăn quân.
Nếu như cô gái thua, cả hai cô gái sẽ thuộc về người thắng.
Lão Tam nhìn Diễm Ca càng lúc càng thấy khó chịu.
Huyền vương bất ngờ nói: "Nếu cô ta không thể khống chế tình hình thì không đủ tư cách..."
Ly Thanh lồm cồm đứng dậy, định rời khỏi đài lại bị người của Lầu Tân Thanh chặn lại, nói cô phải đấu thay Diễm Ca.
Ly Thanh rút kiếm không chịu.
Cả khán đài bắt đầu nháo nhào đứng lên nhìn.
Ly Thanh nhìn Huyền vương, chỉ thấy Huyền vương đang nhàn nhạt thổi trà.
Ly Thanh vốn không biết đánh cờ, điệu bộ của Huyền vương khiến cô thực sự bị bất ngờ.
Sau đó, cô quay lại nhìn Diễm Ca, nhớ lại câu hỏi của Huyền vương và lời của Lão Tam lúc sáng, cô chợt hiểu ra người trước mặt mình chính là hồng nhan tri kỷ của Huyền vương.
Ly Thanh nghĩ nếu Huyền vương muốn cứu người, có thể trực tiếp ra tay nhưng Huyền vương lại sử dụng cô, điều đó có nghĩa là nơi này không đơn giản chỉ là lầu xanh.
Ly Thanh cảm thấy nếu Huyền vương muốn chuộc cô gái đó thì đã chuộc từ lâu rồi.
Nếu Huyền vương thực sự muốn cứu cô gái đó nhưng lại không thể trực tiếp ra tay, vậy có nghĩa người đứng sau Lầu Tân Thanh này là người khiến Huyền vương phải dè chừng.
Lúc này, kỹ nữ kia tiến đến sau lưng Ly Thanh, nói: "Tôi có thể thắng cờ."
Ly Thanh nhìn Diễm Ca một lượt, cảm thấy đây quả là một mỹ nhân động lòng người.
Cô nhớ lúc nãy Diễm Ca nhiều lần đặt quân cờ nhưng bị đối phương ngăn cản khiến quân cờ lệch hướng.
Ly Thanh gật đầu nói: "Tiếp theo cô muốn đi thế nào?"
Thấy Ly Thanh quay lại đài biểu diễn, toàn bộ khách trên khán đài từ từ ngồi xuống.
Huyền vương nhấp trà, mắt không rời Ly Thanh.
Ly Thanh ở trên bàn cờ bắt đầu đấu với người thanh niên kia.
Cô mau chóng nhận ra thanh niên kia lúc nãy không dùng hết sức.
Đến lúc hắn đấu với cô thì từng đòn đánh đều không kiêng kỵ.
Ly Thanh bị trúng một đòn vào bụng, nước trà vừa nãy uống trong người cô như muốn trào ra.
Cổ họng của Ly Thanh cảm thấy có chút vị máu tanh.
Ly Thanh cẩn thận né tránh từng chiêu, đối phương ra tay đàn áp.
Ly Thanh cùng đối phương trực tiếp đấu võ trên khán đài.
Cô chấp nhận cả hai tay mình chảy máu, chỉ cần mọi quân cờ theo lời nhắc của Diễm Ca lại không hề đặt sai.
Đến những nước cuối cùng, cờ bên phía Ly Thanh chỉ có thể bị ăn mới có cơ hội chiến thắng.
Ly Thanh vốn không chuẩn bị, chỉ mặc một chiếc váy mỏng.
Khi đôi giày của cô sớm đã bị vứt ra, đối phương đưa tay định xé rách váy, Ly Thanh lập tức cầm trâm cài trên đầu rút xuống, đâm vào tay đối phương.
Ván cờ vẫn tiếp tục, đối phương lại lần nữa ăn quân của Ly Thanh, chỉ còn một nước nữa là thắng nhưng Ly Thanh cảm thấy trên người mình chẳng còn gì ngoài váy.
Đối phương đá Ly Thanh ra đất, cánh tay vừa chạm vạt áo cô liền lấy thanh kiếm đeo trên người mình rút ra.
Nam thanh niên lập tức thu tay lại.
Thanh kiếm bị ném xuống đất.
Ly Thanh đặt nước cờ cuối cùng, sau đó đi đến chỗ thanh kiếm nhặt lên.
Đối phương bị thua buộc phải xuống đài.
Hai trận đấu cờ tiếp đó, đối phương yếu hơn nam thanh niên ở ván đầu rất nhiều.
Đối phương mới đặt được vài quân cờ đã bị Ly Thanh đánh không thương tiếc.
Một kẻ không nhấc được tay, một kẻ không đứng dậy được, bọn chúng đành phải xin thua.
Ba trận kết thúc, Ly Thanh và Diễm Ca được tự do rời đi.
Ly Thanh nhìn về phía Huyền vương một cách chán nản rồi bước ra khỏi Lầu Tân Thanh.
Huyền vương cầm chén trà trên tay nhưng mãi không uống.
Anh ta bình thản phân phó một hộ vệ đến chỗ Diễm Ca, rồi làm như không có chuyện gì ngồi xem tiếp màn biểu diễn thứ ba của hoa khôi Lầu Tân Thanh - Lan Hinh.
Tiếng tiêu của Lan Hinh thổi có trầm có bổng.
Mỗi bước chân nàng nhảy trên mặt sàn pha lê tạo nên những nốt nhạc.
Khói tỏa ra không ngừng, từng điệu múa tay của nàng mềm dẻo như hòa vào sương khói.
Toàn bộ khán đài im lặng ngắm nhìn theo từng bước nhảy của nàng.
Giữa lúc Lão Tam và hộ vệ đang say sưa nhìn, Huyền vương đột nhiên đứng dậy, đặt chén còn nguyên nước trà xuống, giọng lành lạnh nói: "Đi thôi!".