Kẻ Phản Bội

Chương 23: 23: Trở Về Hàm Long




Trên đường trở về Hàm Long, Huyền vương gần như không dừng lại, dọc đường sẽ cho người đi mua đồ ăn.

Cứ bốn ngày, đoàn người sẽ dừng tạm một ngày ở một quán trọ.

Vết thương ở mạn sườn của Ly Thanh vốn là vết đâm hiểm, may mắn được cứu chữa kịp thời, Hoàng Liên đã cho mời danh y đến chữa cho cô.

Giờ đây, vết thương của Ly Thanh mới lành lại một chút lại vì trên đường đi xe ngựa liên tục xóc nảy mà vết thương bị loét ra.

Đi được đến ngày thứ bảy, Ly Thanh đang ngồi trên xe ngựa ngủ, bởi vì vết thương ở mạn sườn mấy ngày liền bị chạm vào mà cô bắt đầu phát sốt.

Không chỉ vậy, những vết thương khác cũng vì nhiều ngày đi đường bị cọ sát mà dần rách ra.
Ly Thanh hôn mê gục đầu lên thành xe, gương mặt ngày càng tái nhợt, cô chìm vào một giấc mộng.

Trong giấc mộng đó, Ly Thanh nhìn thấy mạn sườn mình bị đâm xuyên qua, cô xoay người lại nhìn kẻ vừa đâm mình là Huyền vương.

Hắn hình cô với ánh mắt sắc lạnh, mặt không biểu cảm, sau đó rút kiếm ra rồi đẩy cô rơi xuống đài biểu diễn bằng pha lê.

Pha lê vỡ nát, cả người cô dần chảy máu do các mảnh pha lê cứa vào, Huyền vương quay người rời đi.
Ly Thanh toát mồ hôi lạnh, muốn tỉnh khỏi giấc mộng, cô không ngừng kêu lên nhưng chỉ có thể tạo thành những tiếng "ư ư".
Huyền vương nhíu mày mở mắt nhìn Ly Thanh, hắn định tiến lại hỏi: "Làm sao vậy?"
Lời chưa kịp ra khỏi miệng Huyền vương đã nhìn thấy ở mạn sườn của Ly Thanh đang dần thấm đỏ.

Huyền vương có chút bất ngờ, ngồi bên cạnh Ly Thanh, lay thử cô dậy nhưng cô chỉ nhíu mày, không sao mở mắt được.

Huyền vương vòng tay ôm lấy bả vai Ly Thanh, để đầu cô dựa vào vai mình, rồi dặn dò Lão Tam đang cưỡi ngựa bên cạnh xe rằng nếu thấy quán trọ phía trước thì cho xe dừng lại.
Ly Thanh càng lúc kêu càng nhiều, Huyền vương quan sát thấy bả vai của cổ có phần cồm cộm.

Huyền vương là người tình trường vô số, hồng nhan vô kể, nên không ngần ngại kéo một phần vạt áo của Ly Thanh ra xem.

Miếng băng vải trắng trên vai Ly Thanh được quấn nhiều lớp, máu đang không ngừng thấm qua vải băng tạo thành một khoảng đỏ.

Vết thương đã vậy, Ly Thanh lại không ngừng cố gắng tỉnh khỏi giấc mộng, gân xanh nổi lên trên làn da trắng nhợt.
Xe ngựa xóc nẩy, mồ hôi trên trán Ly Thanh đầm đìa.

Huyền vương quan sát cả người Ly Thanh thấy chỗ mạn sườn của cô xuất hiện vết máu đang lan dần trên váy.


Huyền vương nhíu mày, nói lớn: "Dừng xe!"
Lão Tam ở bên ngoài hỏi: "Vương gia, có chuyện gì sao?"
"Cậu bảo mọi người nghỉ ngơi trước đi, cũng đừng để ai vào trong xe."
"Vương gia yên tâm."
Kế đó, xe ngựa dừng lại, bên ngoài xe có tiếng bước chân ngựa được dắt đi xung quanh.

Huyền vương nghe ngóng bên ngoài một lúc rồi mới đặt Ly Thanh nằm xuống ghế, sau đó lấy chiếc gối của mình cho Ly Thanh kê đầu, rồi ra ngoài bảo người đưa cho mình hòm thuốc.
Y sư thường không biết võ, mang theo đường xa sẽ rất khó bảo vệ được người, do đó hầu hết những người biết võ trong Huyền vương phủ đều biết các kỹ năng sơ cứu phòng lúc nguy cấp, bao gồm cả Huyền vương.

Do không mang theo thị nữ khi ra ngoài, nên lúc này Huyền vương không có thị nữ nào thay băng giúp Ly Thanh.
Huyền vương nhìn gương mặt Ly Thanh đang ngủ say, trầm ngâm một hồi rồi đỡ nửa người của cô dựa vào ngực mình.

Sau đó, hắn mở vai áo cho Ly Thanh, lấy khăn ướt sạch chầm chậm lau quanh vết thương trên người cô rồi bôi thuốc lên.
Sau đó, Huyền vương cầm lọ mật ong trong hòm thuốc, bất giác cười.

Trước đây, trong hòm thuốc của hắn chỉ có rượu gạo, khăn sạch, vài lọ thuốc trị thương, vải băng, sau lần thấy Ly Thanh sử dụng mật ong để cầm máu và rất hiệu quả, hắn đã thêm mật ong vào hòm thuốc.

Huyền vương cẩn thận đổ mật ong môi Ly Thanh để cô uống, ánh mắt nhìn cô có nhiều biến đổi.
Huyền vương không vội băng lại vết thương trên vai Ly Thanh mà mở rộng cổ áo, kéo tới phần eo.

Càng gỡ lớp vải băng trên eo Ly Thanh, đôi mày của Huyền vương càng nhăn lại.

Các lớp vải băng càng tháo càng dính bết máu, khi gỡ đến gần lớp cuối cùng, Ly Thanh bất chợt la lên thất thanh, nét mặt đau đớn: "Aaa!"
Một thị vệ gần đó gấp gáp định vén tấm rèn: "Vương gia!"
"Ra ngoài!"
Người hộ vệ kia vừa nhấc tay chạm vào rèm xe, nghe tiếng quát của Huyền vương liền thu tay lùi ra.

Huyền vương vuốt tóc trên mặt Ly Thanh, nói nhỏ vào tai cô giọng dỗ dành: "Không sao."
Ly Thanh thực sự ngoan hẳn, cô cắn răng đổ mồ hôi.

Khi chỉ còn một lớp vải cuối cùng, Ly Thanh nhăn mặt rên vài tiếng, sau đó dụi dụi vào vai Huyền vương thì thầm: "Sư phụ...."
Huyền vương mặt trầm xuống, hắn còn nhớ lần trước trong hang động, Ly Thanh từng mê sảng không ngừng lặp lại tên một người, sau khi hắn nghe kỹ nhiều lần thì biết cô gọi người đó là "Yên Thanh".

Giờ cô lại mang vẻ mặt nũng nịu gọi "sư phụ" khiến Huyền vương khó chịu, hắn muốn hất cô ra nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng đặt xuống.


Lúc hắn đứng lên định rời đi, phát hiện tay áo của mình đã bị Ly Thanh bấu chặt từ lúc nào.

Huyền vương đứng im một lúc, mấy lần giật nhẹ tay áo ra nhưng không được.

Sau cùng, Huyền vương bỏ cuộc, hắn nhẹ nhàng đặt nửa người Ly Thanh lên ngực mình, từ từ tháo lớp vải băng cuối cùng ở eo Ly Thanh, máu dính bết trên vải và miệng vết thương.

Trên da Ly Thanh xuất hiện nhiều lớp kết vẩy, miệng vết thương bị mưng mủ và có mùi hôi.

Mùi thịt thối bất ngờ xộc lên mũi, Huyền vương bịt miệng, lao vội ra ngoài nôn.

Có thị vệ thấy vậy định lao vào trong xe, Huyền vương vội quát: "Không được vào!"
Sau đó, Huyền vương cho người lấy chút đồ ăn rồi bước vào trong xe.

Ly Thanh vẫn còn đang hôn mê, vết thương sau khi tháo băng vải ra liền chảy máu.

Váy của Ly Thanh dần bị thấm đỏ.

Huyền vương đến ngồi cạnh Ly Thanh, để đầu cô tựa lên đùi mình.

Hắn đặt đĩa bánh sang bên cạnh, quyết định không ăn vội, rồi quay ra nhìn Ly Thanh giúp cô sát trùng vết thương.

Trong lúc đang chăm chú xử lý chỗ nhiễm trùng, Huyền vương thi thoảng nhìn vào gương mặt Ly Thanh, cảm thấy cô lúc này rất hiền lành, lòng không nhịn được đặt xuống một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.
Ban đêm, Ly Thanh tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một căn phòng trọ, giữa phòng có một ngọn đèn dầu với ánh sáng yếu ớt, cô hơi cử động liền phát hiện bàn tay mình đang bị ai đó nắm lấy.

Đến khi quay lại, Ly Thanh giật mình thấy Huyền vương nằm bên cạnh.
Huyền vương thấy động liền mở mắt, bàn tay siết nhẹ tay Ly Thanh, nói: "Đừng cử động, sẽ chạm đến vết thương."
Ly Thanh cúi xuống, vén lớp chăn mỏng ra.

Cô nhìn thấy các lớp băng của mình bị tháo ra, vết thương ở bả vai đã khô lại, còn ở mạn sườn có hơi rơm rớm máu.

Ly Thanh nhận ra váy trên người cô đã sớm bị thay một bộ quần áo mỏng và rộng.
Ly Thanh nhìn Huyền vương không nói nên lời.

Huyền vương tùy tiện nói: "Nữ phục vụ trong quán thay cho em.


Hay em hy vọng người đó là tôi?"
Huyền vương cười, hắn đưa cánh tay qua cổ Ly Thanh rồi nhích người lại gần cô, nói: "Vương phi nhìn bản vương như vậy, bản vương sẽ nghĩ em đang có ý đồ với bản vương đấy."
Nói xong, Huyền vương nghiêng đầu, áp má mình lên tóc Ly Thanh nói: "Ngủ thôi."
Ly Thanh không dám cử động.

Một lúc sau, Huyền vương đã ngủ say.

Nhưng không được bao lâu, hắn liền bị tiếng ho của Ly Thanh làm tỉnh giấc.

Huyền vương nhíu mày khó chịu, đến khi nhìn thấy Ly Thanh ở trong lòng mình ho không ngừng hắn liền hoàn toàn tỉnh táo.
Huyền vương ngồi dầy rồi bước thẳng ra ngoài.

Không lâu sau, một bình nước ấm và vài món thanh đạm được Huyền vương mang tới.

Kế đó, Huyền vương đỡ Ly Thanh dậy, để cô tựa vào ngực mình.

Ly Thanh lập tức đẩy ra, nói: "Ngươi không phải Huyền vương!"
Huyền vương cười, nghịch vài sợi tóc của Ly Thanh trên tay, nói: "Vậy thế nào mới là Huyền vương?"
"Ngươi...tốt hơn."
Huyền vương cười, truy hỏi tiếp: "Huyền vương như thế nào?"
Ly Thanh không cần nghĩ liền đáp: "Bạc!"
Huyền vương im lặng.

Hắn cảm thấy trong người có chút khó chịu nhưng không muốn thể hiện ra.

Huyền vương không nói gì thêm, lấy chén nước kề lên môi Ly Thanh, chầm chậm đổ xuống.

Ly Thanh lúc đầu còn nhìn hắn nhưng sau đó ngoan ngoãn uống.

Tiếp đó, Huyền vương lấy ít bánh đút cho Ly Thanh, cô cũng ngoan ngoãn mở miệng ăn.
Một lúc sau Huyền vương đứng dậy định cất đĩa bánh, Ly Thanh bất chợt nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt đỏ hoe, nói: "Yên Thanh, chàng còn sống sao? Sao chàng giờ chàng mới trở về?"
Huyền vương bị bất ngờ liền bất động tại chỗ, hắn quay đầu lại nhìn Ly Thanh tự hỏi có phải cô đang diễn không.

Đến khi hắn nhìn sâu vào mắt cô, cảm thấy cô giống như đang mê sảng.

Hắn cúi xuống gọi cô: "Ly Thanh."
Ánh mắt Ly Thanh mờ mịt không có phản ứng.

Chính tại lúc này, Huyền vương dường như nhận ra ý nghĩa tên "Ly Thanh".


Hắn lẩm bẩm: "Ly trong ly biệt, Thanh trong Yên Thanh".
Hai tay Huyền vương buông thõng, đĩa bánh rơi xuống.

Ly Thanh bị tiếng rơi làm tỉnh cơn mê, thái dương đau nhức, bàn tay đang nắm tay áo của Huyền vương liền rụt lại.
Huyền vương bước ra ngoài.

Một lúc lâu sau, hắn trở lại, tóc có phần hơi rối, trên áo dính vài chiếc lá nhỏ.

Hắn tiến đến bên giường, thấy Ly Thanh đang trân trân nhìn mình, liền nói: "Nếu chưa ngủ được thì ngồi dậy xoa đầu cho ta!"
Nói xong, Huyền vương ngồi lên giường.

Ly Thanh ngồi dậy dịch vào trong.

Huyền vương liền gối đầu lên đùi cô, nhắm mắt ngủ.
Một lúc sau, Ly Thanh đang thiu thiu ngủ, cuống họng cô bất chợt phun một ngụm máu đông, dạ dày cô co thắt đau đớn dữ dội.

Huyền vương mở trừng mắt, nhìn thấy miệng Ly Thanh không ngừng chảy máu.

Ly Thanh co người ôm bụng, Huyền vương liền ôm lấy cô, nói: "Làm sao vậy? Đợi một chút, tôi đi tìm thầy lang cho em."
Ly Thanh nắm lấy tay Huyền vương, thều thào nói: "Trong túi....có mật ong."
Huyền vương nghe vậy, không đi tìm túi của Ly Thanh mà trực tiếp lấy lọ mật ong trong hộp thuốc đặt trên bàn, đưa cho cô uống.

Ly Thanh tu hết lọ mật ong thì dừng lại, cô dựa vào vai Huyền vương thở.
Huyền vương ôm cô, hỏi: "Em làm sao vậy?"
Ly Thanh cười: "Yên Thanh, chàng phải không?"
Huyền vương không đáp lại.

Ly Thanh dựa vào vai Huyền vương, nhắm mắt, cười: "Sau mỗi lần trúng độc, mặc dù độc được giải nhưng cơn đau bụng tái phát ngày càng nhiều."
"..."
"Thực ra không chỉ bụng, cơ thể em rất đau."
"..."
"Yên Thanh, sao giờ chàng mới đến tìm em?"
Huyền vương im lặng ngồi ôm Ly Thanh.

Chờ cơn đau qua đi, Ly Thanh dần ngủ thiếp trên vai Huyền vương.

Huyền vương ôm Ly Thanh một lúc lâu, sau đó đặt cô nằm trên giường, lấy ngón tay di trên má cô, cười nói: "Mèo con miếng trả miếng.

Tôi mới coi em là cô ấy, em đã muốn coi tôi thành tình cũ sao?"
Sau đó, Huyền vương cười và ghé vào tai Ly Thanh nói: "Chúng ta cùng chơi nhé!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.