Ly Thanh tỉnh dậy phát hiện mình đang rơi xuống một hố đen sâu không thấy đáy, cô không giơ tay trong không trung tìm kiếm thứ có thể bám vào nhưng lại chạm vào được bất kể thứ gì.
Ly Thanh cố gắng cử động toàn cơ thể nhưng không cách nào di chuyển sang bên phải hay trái được, ngoại trừ việc rơi xuống.
Ly Thanh cảm thấy hoảng sợ, cô như con cá mắc cạn cố gắng vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy càng cạn kiệt sức lực.
Trong bóng tối đen đặc, một luồng ánh sáng bất ngờ loé lên, một bàn tay từ nơi phát ra ánh sáng nắm chặt lấy tay Ly Thanh kéo đi.
Như tìm thấy phao cứu sinh, Ly Thanh cố sức bám lấy bàn tay ấy, thân thể cô dần được nhấc lên.
Phía dưới chân cô dần dần không còn là không khí nữa mà chuyển thành cát, rồi thành đá.
Nắm chắc lấy bàn tay xa lạ kia, Ly Thanh gắng gượng bước từng bước trên đá rồi đứng thẳng người, tiến về nơi ánh sáng.
Khi Ly Thanh bước qua luồng ánh sáng phát ra, cô trượt chân ngã về phía trước, tay bất giác bám lấy vai người đối diện, hố đen phía sau biến mất.
Ly Thanh dựa toàn thân lên người đối diện, thở gấp không ngừng.
Qua một lúc, cô đưa mắt nhìn xuống, dưới chân cô không còn hố đen nào nữa mà là những dải mây trắng bồng bềnh.
Ly Thanh ngẩng đầu nhìn người phía trước rồi ngẩn người, tứ chi như bị tê liệt.
Người đó cười dịu dàng, vén tóc cô và nói: "Đừng sợ."
Ly Thanh đứng tê liệt tại chỗ, đôi mắt đỏ ngầu, sau hai hàng nước mắt không ngừng chảy trên má.
Người đó ôm cô vào lòng, nói vội một câu: "Đừng sợ, được không?"
Lời nói vừa dứt, có một luồng gió kỳ lạ hút Ly Thanh về phía sau.
Cô cố bám chặt lấy người phía trước.
Đồng thời, người kia dường như cũng bị làn mây trắng như khói sương từ từ quấn lấy cơ thể rồi biến mất hoàn toàn trước mắt cô.
Ly Thanh bật mở mắt, thân thể cô lạnh toát, trái tim đập dồn dập.
Dường như cảm thấy hai mắt ươn ướt, cô đưa tay lên muốn kiểm tra nhưng phát hiện toàn thân tê buốt, lạnh giá.
Ly Thanh nghe thấy tiếng nước chảy róc rách mới nhận ra mình đang nằm sát bên một bờ suối, bầu trời trong xanh.
Cô ngồi thừ người nhớ lại người trong giấc mơ, vừa mệt mỏi, vừa ấm áp, vừa đau đớn.
Người trong giấc mơ ấy là Yên Thanh, người chồng đầu tiên của cô.
Ly Thanh thu người cuộn tròn lại, toàn thân không ngừng run rẩy.
Đến khi đêm hoàn toàn buông xuống, Ly Thanh chẳng còn sức lực gì nữa, cô lê người ra sát dòng suối để uống nước.
Túi đồ được buộc bên người cô cũng đã khô từ bao giờ.
Một lúc lâu sau, Ly Thanh cố ngồi dậy lấy đèn dầu trong túi ra, cô dùng hai viên đánh lửa thắp sáng ngọn đèn.
Lương khô có chút méo mó nhưng vẫn ăn được.
Ly Thanh ngồi ăn, dáng vẻ cô lúc đơn thuần của trẻ nhỏ, không còn mang vẻ lạnh lùng của một sát thủ nữa.
Giữa bầu trời đêm xám xịt, ánh trăng dần hiện rõ, những mỏm đá nhỏ trên mặt đất dần phát sáng.
Những viên ngọc thạch không biết từ đâu xuất hiện, lững lờ bay giữa không trung với những màu sắc phát ra khác nhau.
Hình ảnh người con gái mặc hỷ phục đỏ lúc trước hiện ra gần một mỏm đá.
Lúc này, nàng ta đang mặc một tấm váy trắng thêu những ký tự kỳ lạ bằng chỉ vàng, nhìn vào có cảm giác cao quý, đơn thuần.
Ly Thanh tin rằng nàng ta chính là Bạch Nương Tử, vợ của Bạch Thần.
Bạch Nương Tử đang ngồi bên mỏm đá, tay ôm một sinh vật gần giống con thỏ nhưng sinh vật này lại có miệng mỏ vịt, đuôi con sóc.
Nàng vừa ôm nó, vừa bông đùa nói: "Ngươi đã ở bên ngài ấy ba trăm năm.
Còn ta chỉ là người mới tu tiên thuật.
Ngươi nói xem, liệu ta có thể cùng ngài ấy đến bao tuổi đây?"
Nói rồi, Bạch Nương Tử đặt thỏ xuống, đứng lên nhìn mặt trăng, hai tay kết ấn, đọc một câu thần chú với phát âm kỳ lạ ba lần: "Gia ca, gia ca, gia oan ca, ba nha oan ca, đa gia ha."
Lời vừa dứt, ánh sáng xung quanh đồng loạt chiếu thẳng vào người Bạch Nương Tử.
Quanh người nàng tỏa ra một luồng ánh sáng tựa như ánh trăng, hấp thụ các tia sáng vào trong cơ thể.
Tiếp đó, hình bóng của Bạch Nương Tử cũng dần dần mờ đi rồi tan biến trước mắt Ly Thanh.
Ly Thanh lúc này đã đến đứng ở mỏm đá phía sau Bạch Nương Tử.
Khi nàng ta từ từ biến mất, Ly Thanh đứng suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo.
Ánh sáng xung quanh mất dần, trả lại bầu trời đêm với duy nhất ánh trăng chiếu sáng.
Mặc dù có đèn dầu trong tay nhưng cảm giác không an toàn khiến Ly Thanh không muốn đi đâu khác.
Ly Thanh nhìn vị trí mà Bạch Nương Tử vừa đứng, cô có cảm giác tò mò muốn biết điều gì sẽ diễn ra sau đó.
Ly Thanh bước đến chỗ Bạch Nương Tử vừa đứng, tay kết ấn như lúc nãy Bạch Nương Tử làm, bắt đầu lẩm nhẩm đọc thần chú: "Gia ca, gia ca, gia oan ca, ba nha oan ca, đa gia ha."
Khi Ly Thanh đọc xong lần thứ ba, các ánh sáng lại lần nữa xuất hiện rồi tụ về phía cô.
Xung quanh Ly Thanh tỏa ra một luồng sáng nhẹ.
Cô cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, âm thanh xung quanh như dừng lại, tất cả thật yên bình...
Không biết đã chìm trong bóng tối bao lâu, Ly Thanh từ từ mở mắt.
Cô thấy mình đang đứng giữa một thảo nguyên xanh.
Phía dưới chân cô là những bông lau nhỏ bé, chỉ cao tới đầu gối, hàng lau trắng bay bay, tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai, ánh mặt trời chiếu từ trên đỉnh đầu không thấy bóng.
Ly Thanh im lặng nhìn xung quanh, cảm nhận khoảnh khắc bình yên hiếm có trong cuộc đời.
Ly Thanh chợt dừng ánh mắt ở hướng bên phải.
Những tia nắng chiếu lên một người con trai gương mặt tỏa sáng tựa như ánh trăng, làn da như lấp lánh dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách sinh động như đang phát sánh, sống mũi cao thẳng, môi màu đỏ thâm mím lại.
Người đó từng bước tiến về phía Ly Thanh, hơi cúi người xuống nhìn cô và nói: "Ngươi trông rất quen, sao ta không nhớ từng gặp ngươi nhỉ?"
Ly Thanh muốn cử động nhưng mọi tri giác đều đột nhiên biến mất.
Cô không có cảm giác gì với cơ thể của mình và cũng không cách nào nhúc nhích được, dường như có một sức mạnh vô hình đang trói buộc cô.
Ly Thanh cố cử động cơ thể nhưng mọi cố gắng đều vô ích.
Thân thể của cô tự động lùi lại một bước, cô nhìn người ấy, đôi môi không tự chủ mở ra.
Một âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ phát ra từ miệng cô: "Ngài là ai?"
Đó là âm thanh của Bạch Nương Từ và nó được phát ra từ miệng Ly Thanh.
Đôi mắt màu hổ phách kia cong lên, người con trai cười nói: "Ta ngửi thấy mùi Bạch tộc trên người ngươi."
Rõ ràng đôi mắt người con trai đó đang cười nhưng lời nói của y lại khiến Ly Thanh có cảm thấy không rét mà run.
Chợt Ly Thanh cảm giác trong không khí như có một bàn tay vô hình đang siết chặt cổ mình.
Cô muốn cử động nhưng toàn thân như không có chút sức lực nào cả.
Đối phương nhanh như chớp đã đứng ở phía sau cô, hơi thở chậm chậm phả vào tai cô.
Ánh sáng trước mắt Ly Thanh tối dần chỉ còn sót lại các đốm xám trắng.
Dần dần, Ly Thanh thấy mình không thể chịu được nữa, không có không khí ý thức của cô mơ hồ dần.
Bất chợt, cả người Ly Thanh ngã xuống, cảm giác cổ bị bóp nghẹt cũng tan dần, người con trai ấy cũng không còn thấy đâu nữa.
Thị giác của Ly Thanh dần khôi phục lại, các viên đá ở gần cô đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Một bàn tay thô ráp lạnh như băng bất ngờ chộp lấy cánh tay Ly Thanh, kéo cô dậy và vội vã chạy.
Hai mắt Ly Thanh hoa lên, cô nghe thấy tiếng nói lớn bên tai: "Mau lên!".