Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 7



Tiêu Tiềm dẫn theo đoàn xe Trấn Nam vương phủ rời đi.

Sầm Cẩm cũng chầm chậm khôi phục trấn định, chỉ ở trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình, từ nay về sau, nàng là Lâm Cẩm Nghi, một con người mới tinh, không có liên quan với trước kia.

*

Mọi người đi theo tiễn đưa hàn huyên vài câu rồi cũng mỗi người đi một ngả.

Tô thị thấy sắc mặt nữ nhi vẫn trắng bệch, liền bảo nha hoàn trước đỡ nàng đến một quán trà sát đường nghỉ ngơi, lại sai người đi đánh xe ngựa đỗ ở Trấn Nam vương phủ tới. Nàng vốn cũng định cùng nữ nhi đi qua nghỉ tạm, nhưng lúc trước phu nhân Trung Dũng hầu bi thống quá độ, ở linh đường khóc không kềm chế được, trước mắt được an trí ở một gian khách phòng khác của Trấn Nam vương phủ, nàng không phân thân được, chỉ có thể dặn dò Thiên Ti nhất định phải chăm sóc nữ nhi thật tốt, lại an bày vài gia tướng qua hộ vệ.

Sầm Cẩm, không, giờ này nên là Lâm Cẩm Nghi. Lâm Cẩm Nghi được Thiên Ti đỡ lên nhã gian trà lâu, vẫn cứ có chút mất hồn mất vía.

Thiên Ti cho là nàng muốn trà nóng, bưng đến trước mặt nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, tiếp nhận đến uống một ít. Nhưng nước trà của trà lâu không thể so sánh với quán ngày xưa nàng uống, hương vị bình thường, đành để xuống.

Thiên Ti hỏi: “Cô nương muốn dùng chút trà bánh không? Hôm nay đi sớm, nô tì xem ngài buổi sáng cũng chưa dùng cái gì.”

Đoàn người bọn họ rất sớm đã theo Trung Dũng hầu phủ xuất phát, ở trong xe ngựa tự dùng chút đồ ăn. Sầm Cẩm bởi vì ở trên xe ngựa ngủ nhiều, quả thật không ăn cái gì, lúc này cũng có cảm giác bụng đói kêu vang, liền gật đầu.

Ngay tức khắc, Thiên Ti bảo tiểu nhị lấy chút điểm tâm.

Lâm Cẩm Nghi dùng xong hai miếng, liền hỏi đến Tô thị.

Thiên Ti nói: “Phu nhân lúc đi đã nói với nô tì, bọn họ đi trước an trí lão phu nhân, sau đó tới đón cô nương. Cô nương nghỉ ngơi một lúc, rồi chúng ta trở về phủ.”

Lâm Cẩm Nghi không khỏi quan tâm, “Tổ mẫu làm sao?”

Thiên Ti thở dài, nói: “Lão phu nhân bất quá là đau lòng biểu tiểu thư, mấy ngày trước vốn đã thương tâm, hôm nay nghĩ đến biểu tiểu thư đã tiễn bước, quá mức luyến tiếc...”

Hai người đang nói chuyện, gian ngoài bỗng nhiên lại có tiếng nói chuyện, Thiên Ti liền đi ra ngoài xem.

Lần này, Thiên Ti tiến vào bẩm báo có chút ấp a ấp úng: “Cô nương, bên ngoài là phu nhân và tiểu thư nhà Sầm ngự sử, cũng muón nghỉ ngơi tại đây. Nhưng nhã gian trà lâu đều đã đầy, nghe nói ngài ở chỗ này, muốn vào nghỉ chân một chút.”

Nghe nói là Kỷ thị và muội muội, Lâm Cẩm Nghi trên mặt vui vẻ, cũng không nghĩ nhiều, lập tức nói: “Mau mời.”

Kỳ thật theo lý hai nhà có chút sâu xa, Kỷ thị lại là mẹ kế của Sầm Cẩm. Mọi người Trung Dũng hầu phủ thật sự đau lòng nàng, nếu thực cảm thấy Kỷ thị tốt với nàng, cũng sẽ lấy lễ tướng đãi với Kỷ thị, Thiên Ti tự nhiên sẽ không nói chuyện như thế.

Bất quá lúc này Lâm Cẩm Nghi đắm chìm trong vui sướng được nhìn thấy người thân, cũng không phát hiện thái độ Thiên Ti không thích hợp.

Thiên Ti thấy nàng gật đầu, rất nhanh mời Kỷ thị và Sầm Thoa tiến vào.

Kỷ thị năm gần bốn mươi, mặc áo tố sắc vân cẩm, tư sắc bình thường, trên mặt cũng xem như hoà hợp êm thấm. Sắc mặt bà trắng bệch, ánh mắt hồng hồng, rõ ràng là vừa khóc xong.

Đi theo phía sau là nữ nhi Sầm Thoa của bà, năm vừa mới mười tám, mặc bộ áo thuần trắng vừa người, dáng người yểu điệu, duyên dáng yêu kiều.

Lâm Cẩm Nghi đứng dậy vấn an Kỷ thị, lại bảo Thiên Ti dâng trà, tiếp đón hai người cùng ngồi xuống.

Ngồi xuống rồi, Kỷ thị mặt mang áy náy nói: “Nghe nói nhị cô nương thân mình vẫn không được tốt, quấy rầy thật sự ngại ngùng.”

Thiên Ti hầu hạ ở một bên nghe xong lời này, không tự giác nhíu nhíu mày. Kỷ thị này, quả nhiên như phu nhân nhà nàng nói, am hiểu làm bộ làm tịch, nếu thật sự ngại ngùng quấy rầy cô nương nhà mình nghỉ ngơi, vì sao lại phái người đến hỏi, nghe tiểu nhị nói không có nhã gian nên trực tiếp đi rồi mới đúng.

Lâm Cẩm Nghi lại không nghĩ này đó, chỉ nói: “Phu nhân khách khí, ngài và nhị tiểu thư đều là quý nhân, tại sao quấy rầy.”

Kỷ thị thấy nàng nói chuyện bộ dáng thành khẩn, nhất thời cũng kỳ quái. Xưa nay người Trung Dũng hầu phủ đối với mình đều không có sắc mặt tốt, thế nào nay nhị cô nương hầu phủ này lại khách khí với mình...

”Phu nhân sắc mặt xem ra không được tốt, hẳn đã nhiều ngày nghỉ ngơi không tốt?” Lâm Cẩm Nghi cũng thật sự quan tâm.

Kỷ thị nghe xong lấy khăn xoa xoa mắt, nói: “A Cẩm chúng ta tuổi còn trẻ đã đi như vậy, ta khổ sở trong lòng, sao có thể nghỉ ngơi tốt.”

”Nương” Sầm Thoa một bên ra tiếng khuyên giải an ủi nói, “Đại tỷ tỷ đã đi, ngài dù thương tâm thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Chúng ta còn sống chung quy còn phải tiếp tục.”

Lúc nàng ấy nói chuyện, Lâm Cẩm Nghi liền quay mặt sang nhìn.

Mới vừa rồi nàng còn không chú ý, lúc này tập trung nhìn vào, mới phát hiện quần trắng trên người Sầm Thoa cũng là vật phi phàm, làm từ sương ảnh sa Tây Vực tiến cống. Thứ này nghìn vàng khó cầu, chính là vật ngự ban thưởng, gia quyến quan viên tầm thường cũng chỉ có thể nhìn.

Nàng nhớ được lúc mình chưa xuất các, Trung Dũng hầu phủ may mắn được ban tặng, chia một mảnh cho mình. Khi đó nàng cảm thấy quá mức quý trọng, mặc đi ra ngoài cũng chói mắt, luôn luôn cất trong khố phòng. Sau này nàng xuất giá cũng không nhớ mang đi, vẫn để lại ở Sầm gia.

... Thế nào trước mắt, muội muội nàng lấy ra làm xiêm y.

Nàng còn không kịp nghĩ lại, đã nghe Kỷ thị lại nhẹ nhàng khóc thút thít lên.

Lâm Cẩm Nghi vội đưa tiếp trà nóng cho bà, khuyên giải an ủi: “Nhị tiểu thư nói không sai, biểu tỷ chung quy đã đi, phu nhân cũng không nên quá mức thương tâm, cẩn thận thương tổn thân mình.”

Thiên Ti ở một bên nhìn cô nương nhà mình đối với Kỷ thị một bộ dáng nhiệt thành, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sợ nàng thật sự bị Kỷ thị lừa, hận không thể lập tức đuổi mẹ con Kỷ thị ra.

Cũng may các nàng cũng chưa nói được lâu trong, Tô thị đã trở lại đón nữ nhi.

Nàng vốn quan tâm nữ nhi, hơn nữa vào trà lâu nghe gia tướng nói Kỷ thị đến, bộ pháp càng nhanh hơn.

Tô thị vừa đẩy cửa ra, đã gặp được Kỷ thị khóc sướt mướt, còn nữ nhi nhà nàng cư nhiên bên cạnh, vẻ mặt thân thiết nhẹ giọng an ủi...

Cảnh tượng này thực làm nàng tức không nhẹ!

Cảm nhận được người trong tầm mắt, Sầm Cẩm vừa ngẩngấc đầu, đã nhìn thấy Tô thị đứng ở cửa, sắc mặt không tốt.

Nàng đến cùng còn có chút e ngại Tô thị, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Tô thị nhìn lên khuôn mặt nữ nhi trắng bệch tươi cười, tâm mềm xuống, sắc mặt hòa dịu nói: “Con đứng dậy làm gì? Thân mình không thoải mái là thì nên nghỉ ngơi tốt.” Nữ nhi đương nhiên là tốt, tự nhiên phải trách Kỷ thị làm bộ làm tịch, lừa gạt ngoại sinh nữ không tính, chẳng lẽ còn muốn lừa nữ nhi của nàng? Thực cho là ai cũng không có mẫu thân, có thể hồ lộng được?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.