- Huân tước Byron, cuộc hành hương của Childe Harold, chương III
Saint hy vọng con ngựa của anh được ai đó chăm sóc. Evelyn có nói rằng họ đã đưa con Cassius vào tàu ngựa của trại lính cũ, vậy cũng được; dù đám bạn hữu có nhớ đến anh hay không, trước sau gì cũng có người nhận thấy con ngựa hồng giống Ả rập quý bị buộc bên ngoài trại trẻ Trái tim hy vọng đã được một tuần. Như thế không có nghĩa con ngựa được ăn uống đầy đủ, nhưng cứ nhìn sự cưỡng bách của Evelyn nhằm cứu lũ trẻ, thì anh cho rằng cô cũng sẽ mẩn cảm như thế trong chuyện ăn uống của Cassius.
Một tuần lễ mắc dịch và đáng nguyền rủa. Hôm qua cô còn mang đến cho anh một tờ Thời báo London, chỉ để cho anh thấy chẳng có ai nói rằng họ nhớ đến một hầu tước. Anh đi hết chiều dài sợi xích rồi quay lại – công việc anh đã làm một tiếng đồng hồ qua. Nó khó mà thỏa mãn mong muốn duỗi chân duỗi cẳng của anh, nhưng anh cần làm gì đó để giãn gân cốt.
Anh đã hợp tác với cô, học thuộc tên của tất cả lũ trẻ, dạy chúng chữ cái và chữ số. Nếu không có tác dụng gì thì cũng giết được thời gian. Anh biết Evelyn đang mong chờ điều gì: dấu hiệu anh thức tỉnh lương tâm và yêu thương bọn nhóc. Một phần ương bướng và kiêu hãnh trong anh từ chối thỏa hiệp với viễn cảnh đó, dù là để lừa phỉnh cô. Nhưng công nhận rằng, có vài đứa sáng dạ hơn anh nghĩ, và một số đứa thực sự khá hóm hỉnh. Với lại, có chúng quanh quẩn kế bên thích hơn là đi đi lại lại một mình trong phòng giam.
Có hai hoặc ba thằng bé lớn nhất là làm Saint khó chịu, một phần lý do là ánh mắt gườm gườm chúng dành cho anh, nhưng chủ yếu vì cách chúng coi những mệnh lệnh của Evelyn như một trò chơi. Anh biết rất nhiều đứa ở đây là thành viên của ổ trộm cắp trong vùng, và không có sự can thiệp của anh, chúng rất có thể sẽ bắt đầu giấu đồ ăn cắp hoặc thậm chí những đồng bọn lớn tuổi hơn trong trại trẻ. Nếu Evelyn lỡ chạm mặt bọn đó, ý thức nhiệt thành của cô về lẽ công bằng và danh dự sẽ không mảy may bảo vệ được cô.
Ban quản trị sẽ họp vào ngày mai. Vắng anh, không biết bọn họ có thể bàn tính mưu đồ nào để đục khoét ngân quỹ tháng này của trại trẻ, vì tất nhiên bọn họ không hề biết anh đang định rút tấm thảm trại mồ côi béo bở dưới chân họ và ra khỏi hầu bao họ. Bực hơn nữa, anh không biết liệu có kẻ nào trong đó đã lao vào phụ giúp dự án giáo dục nhỏ của Evelyn trong thời gian anh vắng mặt. Ồ, bọn họ sẽ hăng hái giúp, và tâng bốc trí tuệ cô lên dù đều nghĩ rằng cô chẳng có gì ngoài sự ngây thơ đáng yêu và trí thông minh của loài gà.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, và Saint dừng bước, giật mình. Lũ học trò của anh đến sớm để học ca chiều, nhưng anh không nghe thấy tiếng cửa mở trên đầu cầu thang. Quỷ tha ma bắt Evelyn, cô làm anh xao lãng ngay cả khi không có mặt.
“Chuyện gì thế này?” một giọng phụ nữ vang lên, và cái đầu của bà phụ trách ló qua cửa. “Thánh thần ơi,” bà ta há hốc miệng khi trông thấy anh.
Tạ ơn Chúa. “Bà,” anh ra lệnh, bước tới đến hết chiều dài sợi xích, “lấy cho tôi cái rìu hoặc cưa ngay lập tức.” Evelyn vẫn giữ chìa khóa còng, và anh cần ra khỏi đây trước khi có đứa trẻ nào nhận thấy chuyện gì đang xảy ra và báo động cho cô cùng thằng bé được cô đưa cho khẩu súng chết tiệt đó.
“Ngài đang làm gì ở đây thế, thưa ngài?” Bà phụ trách hỏi, thu vào tầm mắt khung cảnh căn phòng tồi tàn cùng tấm đệm và cồng sách sát tường.
“Tôi đang làm một tù nhân bị giam giữ,” anh gắt lên. Tuyệt chưa. Được giải cứu bởi một bà già đần độn. “Tôi không có chìa khóa mở cùm, nên tôi cần một cái rìu. Bà vui lòng nhanh nhanh lên.”
“Tôi vẫn thắc mắc lũ trẻ đang làm chuyện bí mật gì khi lên xuống dưới này vào mọi giờ giấc. Tôi tưởng chúng giữ một con chó đi lạc hay thứ gì đó. Nhưng trời đất ơi, chúng đã bắt cóc một nhà quý tộc.”
“Vì Chúa, bà... phụ trách, hãy...”
“Là Natham, thưa ngài,” bà ta cắt ngang. “Natham, Đã bốn năm rồi, tôi là Natham. Tôi nghe vài đứa xì xào rằng ngài sắp bán chỗ này. Chuyện đó sẽ khiến tôi mất việc, ngài biết chứ.”
“Chúng ta có thể thảo luận công việc của bà sau. Thực ra giúp tôi ra khỏi đây bà sẽ được phần thưởng lớn. Lấy cho tôi...”
“Hmm. Tôi nghĩ tốt nhất nên bàn chuyện này với cô Ruddick. Cô ấy cũng đã từng xuống đây, nếu tôi không lầm. Mấy ngày qua ở trên kia vui như mở hội. Và cô ấy cũng đã tăng lương cho tôi nữa. Một quý cô tốt bụng, cô Ruddick ấy.”
“Phải, cô ấy thật tuyệt vời. Giờ thì...”
“Chúc một ngày tốt lành, thưa ngài.” Bà ta rụt đầu ra khỏi buồng giam, rồi sập cửa lại. Một giây sau có tiếng chìa quay trong ổ, và lát sau nữa anh thề rằng mình đã nghe thấy tiếng bà ta cười khành khạch khi trèo lên những bậc thang thấp.
Saint ngồi phịch xuống ghế, lầm bầm chửi thề bằng đủ mọi ngôn ngữ khác nhau. Có khi Evelyn đã phái mụ phù thủy già ấy xuống đây để chứng minh quan điểm của cô rằng số lượng bạn bè và đồng minh của anh cực kỳ ít ỏi.
Điều đó anh biết thừa. Anh đã nghiệm ra nó từ năm lên bảy. Người ta đã phái một luật sư xuống điền trang gia đình để cho anh hay cha anh đã chết ở London và rằng giờ đây anh đã trở thành Hầu tước St. Aubyn. Anh chẳng biết gì mấy về ngài hầu tước cũ, người đã ăn chơi trác táng và bài bạc cho đến năm năm mươi tuổi, rồi lấy vợ và sinh được một người thừa kế. Hoàn thành xong nhiệm vụ, là ông lại quay về với chơi gái và cá cược cho đến khi hai thứ đó giết chết ông. Saint có ý định tiếp bước người đàn ông đó. Nó có ý nghĩa hơn tất cả những lời đạo đức giả dành cho anh lúc anh khoác lên mình chiếc áo tang và quần chẽn màu đen.
Mẹ anh đã vô cùng bận rộn với những bữa tiệc chia buồn linh đình và tranh thủ sự động viên thăm hỏi từ vô số những người hâm mộ mới của bà, đến nỗi hơn sáu tháng trời bà không về St. Aubyn. Những gia nhân ở điền trang St. Aubyn tranh nhau xun xoe bợ đỡ anh trong thời gian bà vắng mặt, với hy vọng mình được giữ lại nếu gia đình có bị xáo trộn trước chuyện tái hôn rất có khả năng xảy ra của bà quả phụ. Khi mẹ anh và vị cha dượng mới nhất đề nghị anh chuyển đến trường nội trú, anh thấy nhẹ cả người khi được thoát khỏi tên ma cô đó.
Song các giáo viên và bạn học của anh đã tiếp tục truyền thống mới là chiều theo mọi ý thích nhất thời của anh. Nội quy không áp dụng được cho một hầu tước mười hai tuổi với nguồn lợi tức dồi dào, và từ rất lâu anh đã nhận ra mình có thể thoát khỏi bất cứ tội lỗi nào. Anh bước vào tuổi trưởng thành trước khi mẹ anh qua đời, và một khi đã kiểm soát được khoản tài chính của bà, thì bà cũng chuyển sang nịnh nọt, bợ đỡ anh như bất cứ kẻ nào khác.
Từ bao năm nay Saint không còn tin bất cứ ai, thế nên anh trở thành người mà không ai muốn tin tưởng. Rồi anh hiểu tại sao người ta săn đón muốn kết giao với anh; với danh tiếng nổi như cồn của anh, sự giao du ấy không thể là vì tình bạn, mà hẳn vì mùi vị của quyền lực và tiền bạc. Những kẻ ngu ngốc đó anh biết đích xác phải xử trí ra sao.
Việc giải mã Evelyn tốn nhiều thời gian và công sức hơn hẳn. Cô đã cho anh biết mục đích của cô: là cứu lũ trẻ, trại mồ côi, và anh. Phần khó khăn nhất của trò ghép hình là có vẻ như cô đang nói thật. Cô không có động cơ kín đáo nào để anh có thể khám phá ra, và xem chừng không gì anh nói, làm hay đề nghị có thể lay chuyển được cô lấy một li. Chuyện đó thật đáng chú ý, nhất là khi xét đến việc kẻ thù của cả ba mục đích của cô đều là cùng một người – anh.
Vậy thì sự tồn tại của cô, đơn giản là... bất khả. Không một ai thuần khiết như thế; không có động cơ nào cao quý đến thế. Và chưa có người nào từng cố gắng thay đổi anh. Bọn họ tự thay đổi bản thân để trở nên biết phục tùng trước những gì anh muốn, để có thể đạt được thứ họ muốn. Chấm hết. Và chưa ai nhốt anh lại khi anh từ chối tham gia trò chơi của họ. Họ chỉ bỏ đi và quấy quả người khác.
Saint đá vào một trong số ít những hòn sỏi ở cùng anh trong buồng giam. Vậy là anh đã mất tích tròn một tuần mà không một ai để ý. Các luật sư của anh trả lương cho gia nhân phục vụ tại ngôi nhà ở London và những dinh thự khác của anh, nên sẽ chẳng có tên đầy tớ nào thấy phiền phức trước sự vắng mặt của anh. Mẹ kiếp, có khi chúng còn tận hưởng cơ hội này ấy chứ, uống những chai rượu Pháp đắt tiền của anh và hút những điếu xì gà châu Mỹ của anh.
Cau có nguyền rủa bà... Natham, quỷ tha ma bắt, anh lại đứng dậy, giật áo sơ mi ra rồi ném thành một đống dưới sàn cùng với cà vạt, áo gi lê và áo vest. Sáng nay Molly và Jane đã đem đến cho anh một chiếc khăn mặt và bát nước sạch. Thứ anh muốn là một bồn tắm kia, nhưng chuyện đó vào thời điểm này xem ra không thể được.
Saint nhúng khăn vào nước, rồi giơ cao lên đầu vắt cho dòng nước lạnh chảy qua tóc xuống vai. Cánh cửa trên đầu cầu thang cọt kẹt mở, nhưng anh mặc kệ. Anh biết đích xác mình đang làm gì, như vẫn luôn luôn biết – anh đang thấy thương cho thân phận của chính anh. Lớp học chiều của anh có thể đợi đến khi nào anh rửa ráy và hờn giận xong.
Anh chẳng thấy được ý nghĩa việc dạy dỗ phép xã giao của mình cho bất cứ ai, đối với một lũ trẻ mồ côi lại càng không. Tất nhiên nó là một phần kế hoạch của Evelyn nhằm giáo hóa anh. Ồ, anh sẽ cảm thấy mình văn minh hơn nếu anh sạch sẽ.
Ổ khóa xoay và cửa mở ra. “Ngài Saint,” giọng nói buồn buồn của Rose vẳng đến, “con gái thì không cúi chào phải không ạ?”
“Cũng thỉnh thoảng,” anh làu bàu, tiếp tục chà rửa thân thể bằng chiếc khăn, “song thường thường có một tên đàn ông tham gia cùng và cô gái xoay lưng về phía gã và cúi sâu...”
“Đủ rồi!” Evelyn quát lớn.
Anh quay phắt đầu nhìn ra cửa. Nom cô như một hình ảnh tiêu biểu của sự phẫn nộ, hai bàn tay nắm chặt và đôi mắt màu đá xám sáng rực lên. Những bắp thịt ngang bụng anh thắt lại. “Xin chào, Evelyn.”
Ánh mắt cô lướt xuống vòng ngực trần của anh và lập tức quay trở lên gương mặt. “Các em,” cô chật vật thốt ra, “cô e rằng buổi học của Lord St. Aubyn hôm nay bị hoãn. Các em được chơi tự do hết chiều nay.”
Những tiếng càu nhàu chuyển thành hò reo sung sướng, và sáu đứa nhóc lại xếp thành hàng đi ra khỏi buồng giam. Saint giữ chặt ánh mắt Evelyn. “Cô nghĩ cô đang trừng phạt ai – chúng hay tôi?”
“Ngài mặc áo vào đi.”
“Người tôi đang ướt.”
Cô liền quay gót. “Tốt thôi. Tối nay tôi sẽ cử ai đó mang bữa ăn đến cho ngài.” Cô lướt ra ngoài như một cơn gió, đóng sập cửa lại sau lưng.
Một cảm giác căng thẳng, bất an chạy ngược từ bụng lên và bóp nghẹn cổ họng anh. Còn sáu tiếng đồng hồ nữa mới tới bữa tối. “Evelyn!”
Tiếng chân cô tiếp tục nện đều lên cầu thang. Saint liếc nhìn những ngọn nến. Cùng lắm chúng chỉ cháy được hai tiếng nữa.
“Evelyn, tôi xin lỗi!”
Cánh cửa trên đầu cầu thang đã cọt kẹt mở.
“Evelyn, vì Chúa, đừng bỏ tôi dưới này một mình nữa! Làm ơn! Tôi xin lỗi!”
Im lặng.
Anh chửi thề, chộp lấy bát nước và ném mạnh vào cửa. Nó vỡ tan, những mảnh sứ cùng nước văng tung tóe. “Đó là bài học hôm nay của cô phỏng, rằng cô phải đạt được thứ mình muốn, còn tôi phải ngồi bệt trên đất bẩn, trong bóng tối, cho đến khi cô nghĩ ra cái khác? Bài học ấy tôi được học rồi! Dạy tôi cái gì tôi chưa biết ấy, Evelyn Marie, mẹ kiếp!”
“Saint?” Giọng Evelyn vẳng đến từ bên kia cánh cửa. “Hãy bình tĩnh lại, thì tôi sẽ vào.”
Thở hổn hển, anh nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Anh đang hoảng loạn. Anh, Hầu tước St. Aubyn vô cảm, nhẫn tâm, chai đá, lại sợ một lần nữa bị bỏ rơi trong bóng tối. “Tôi bình tĩnh rồi,” anh hậm hực.
Không ai có sức mạnh lý trí lại có thể tin tưởng anh, nhưng rõ ràng ở Evelyn lòng trắc ẩn mạnh hơn lý trí, vì cô đã mở cửa.
Saint mở miệng định nói điều gì đó nhằm thuyết phục cô ở lại ít nhất thêm vài phút, nhưng anh ngừng bặt khi trông thấy gương mặt cô. Với một tiếng rên gần như bật thành lời, tâm trí anh không còn nghĩ đến những nỗi khiếp sợ của mình nữa. Anh tự hỏi mình đã làm gì khiến cô tổn thương như lúc này. “Sao cô lại khóc?” Anh hỏi bằng một tông giọng mà anh mong là vừa phải hơn.
Quệt dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má tái nhợt, cô sụt sịt. “Vì tôi không biết phải làm gì.”
Anh nhướng một bên mày. “Cô? Cô luôn biết mình phải làm gì kia mà?”
Evie nhìn anh. Nước vẫn chảy ròng ròng xuôi theo đôi vai, xuống bộ ngực trần, xuống vùng bụng săn chắc của anh, và thấm ướt cạp quần. Một lọn tóc ẩm ướt rủ ngang mắt trái anh, và những ngón tay cô giần giật với một khao khát bất ngờ muốn vuốt nó ra khỏi gương mặt anh. Nom anh quá... ngây thơ. Không chỉ thế. Cô cực kỳ muốn ngấu nghiến anh.
Cô lau sạch nước mắt, rồi tiến đến chiếc ghế đẩu và gieo mình xuống đó. Anh biết trông anh ra sao, cô điên cuồng tự nhận. Anh biết cần nói những gì. Đây chỉ là một phần khác trong trò chơi của anh, hoặc sâu xa hơn, khiến cô đâm thương cảm đến độ sẽ thả cho anh đi. Khi thấy đã phần nào kiểm soát được những cảm xúc tầm thường, bội phản, dâm đãng của mình, cô lại ngước nhìn anh, và thấy anh vẫn đứng đó, nhìn cô chằm chằm. Evie nuốt khan. “Tôi không thấy thương cảm cho ngài đâu,” cô nói.
“Tất nhiên là có,” anh đáp trả, giọng đã bình tĩnh và có kiểm soát hơn. “Ai ai cũng được cô thương cảm hết.”
Vì sự an toàn của cô, vì sự sáng suốt của cô. Evie biết mình phải chiếm một phần lợi thế trước anh, sự kiềm chế của cô phải nhỉnh hơn anh một nấc. “Tôi nổi giận với ngài, không phải thương cảm ngài.”
“Cô nổi giận với tôi,” anh lặp lại. “Song cô lại là người giữ chìa khóa, cưng ạ. Tưởng tượng cảm nghĩ của tôi xem.”
“Có lẽ ngài nói đúng.” Cô lại sụt sịt. “Cơn giận của tôi không nhắm vào ngài, mà là chính tôi.”
“Giờ hai ta có điểm chung rồi,” anh lè nhè, lắc lắc mái tóc khiến những hạt nước nhỏ bắn ra tứ phía, nhiều hạt đáp xuống hai cánh tay cô. Người Evie nổi gai ốc, tuy nhiên cô nghĩ cơn rùng mình đang lan dọc sống lưng là do ý niệm cô đang ở một mình với một người đàn ông điển trai ở trần hơn là do mấy giọt nước kia.
“Tuần vừa qua, tôi đã cố gắng chỉ cho ngài thấy ngài có thể làm được điều tốt đẹp gì và lòng tốt được đền đáp bằng lòng tốt ra sao. Tôi đã có sự chú ý trọn vẹn của ngài. Thế nhưng, kết quả mang lại là con số không.”
Saint nhìn cô hồi lâu, một cảm xúc cô không thể lý giải lướt qua mặt anh. “Tôi là một ca hết thuốc chữa mà,” cuối cùng anh nói.
“Nhưng ngài không thể như thế.”
“Sao lại không?” Saint ngồi xổm xuống. Anh vươn tay ra, nhưng chỉ có thể gõ lên mũi giày cô.
Ôi, lạy Chúa lòng lành. Giờ thì cô có một người đàn ông điển trai, liều lĩnh, ở trần, phủ phục dưới chân cô theo đúng nghĩa đen. “Ngài... không có người nào lại kinh khủng như ngài.”
“Nhưng tôi đúng là thế đấy.”
“Ý tôi không phải vậy. Tôi...”
Anh nghiêng đầu, ánh mắt thâu lấy và đánh giá kỹ lưỡng vẻ mặt cô. “Cô cứ nói huỵch toẹt ra cũng được. Sự thành thực có vẻ rất hợp với cô.”
“Đó có phải một lời khen không?”
“Đừng thay đổi chủ đề. Chúng ta đang nói về tôi.”
“Vâng, đúng vậy,” cô đồng ý. “Tôi định nói là không ai – không ai – có thể vô lại như ngài mà vẫn quyến rũ, thú vị, thậm chí dễ thương như ngài.”
“Cô đã để mất tôi rồi.”
“Ngài đang giả vờ, Michael.”
Ánh mắt anh hạ xuống một thoáng. “Tôi thấy cô thật tử tế khi nói vậy, nhưng tin tôi đi, tôi là một tên khốn ích kỷ, theo chủ nghĩa khoái lạc.”
“Có lẽ, nhưng đó không phải toàn bộ tính cách của ngài.”
Trước sự ngạc nhiên của cô, miệng anh nhếch lên trong nụ cười khêu gợi cố hữu, lập tức biến đổi anh từ ngây thơ thành hết sức phóng đãng, khiến miệng cô trở nên khô rang. Evie lại nuốt xuống.
“Cô là một phụ nữ rất thú vị,” anh thì thầm. “Nhưng cô khẳng định mình nhìn ra vài phẩm chất có thể cứu vãn được ở đây là vì tôi hay vì cô vậy.”
“Có thể là vì cả hai chúng ta.”
“Lại thành thực nữa.” Anh lại gõ lên mũi giày cô một cách lơ đãng, như chú mèo nghịch một cuộn chỉ. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cô mà không đòi hỏi nhiều hơn, một nụ hôn hoặc lướt tay lên váy cô. Một luồng run rẩy ấm áp chạy suốt người cô.
Evie hít sâu, cố gắng duy trì khả năng lập luận. “Tại sao ngài hành xử như vậy?”
“Vì tôi có thể? Tôi không biết nữa. Nhưng làm cách nào cô biết được liệu cô đang cứu tôi hay tôi chỉ đang đùa giỡn với cô?” Anh thẳng người lên, khiến cô chợt nhận ra mình đang ngồi quá gần anh.
Trước khi cô kịp bật ra sau, Saint đã chộp lấy mắt cá chân cô và giật lại. Cô ngã nhào khỏi ghế, rên lên khi nện mông xuống nền đất cứng đầy bụi.
Ngay khi mở miệng định thét lên, Evie nhận ra chẳng có ai đủ gần để nghe thấy cả. Trước khi có âm thanh nào thoát ra từ họng cô, Saint đã chồm tới bịt tay lên miệng cô. “Shh,” anh thì thầm, trượt bàn tay còn lại vào túi áo choàng của cô lấy ra chiếc chìa khóa còng. “Tôi cho là ngay sau đây chúng ta sẽ biết được liệu cô có cứu rỗi tôi hay không,” anh nói. “Có muốn cá cược kết quả không?”
“Nhưng...” Cô túm lấy chiếc chìa khóa, nhưng anh đã rụt tay về, đè cả người lên váy cô, ngăn không cho cô ngồi dậy trong lúc tra chiếc chìa han gỉ vào ổ khóa cũng han gỉ nốt và xoay nhẹ. Chiếc còng bật mở với một tiếng cách, và anh đã được tự do.
Saint đứng lên ném mạnh cái còng vào tường, và Evelyn nửa bò nửa trườn ra cửa. Nếu cô đóng được nó lại, chiếc chìa khóa vẫn còn nằm trong ổ, thì cô sẽ vẫn giam giữ được anh.
Bằng vài sải chân dài và khập khiễng, anh đã chặn đường cô. “Không dễ dàng thế đâu cưng,” anh nói.
Trong một thoáng Evie tưởng anh định thoát ra và nhốt cô trong buồng giam, cơn hoảng hốt khiến cô lạnh toát người. “Saint...”
Nhưng hầu tước vòng tay qua cánh cửa, rút chìa khóa ra, rồi đóng cửa lại. “Tôi đã bảo cô chuyện này sẽ không kéo dài quá lâu mà.” Anh nở nụ cười như của loài mèo. “Và tôi cũng đã nói rằng cô sẽ là người đầu tiên tôi săn lùng.”
Và tiếp theo sẽ là những đứa bé, rồi trại mồ côi, Evie không thể cho phép chuyện đó. Cô lao tới chiếc chìa khóa, nhưng anh lập tức giơ cao nó trên đầu, ngoài tầm với của cô. Không thể ngăn được đà lao tới, cô đâm sầm vào ngực anh, đẩy cả hai người họ vào sát tường.
“Một chiến lược thú vị,” anh lẩm bẩm, luồn bàn tay còn tự do ra sau lưng cô và kéo cô sát vào mình. Mắt anh gặp mắt cô trong khoảnh khắc, rồi anh cúi xuống hôn cô.
Đó là một nụ hôn cháy bỏng, dữ dội và cưỡng đoạt. Kiểu hôn khi họ không có ai chứng kiến, cũng như không có bất cứ ai sẽ đến đây tìm họ - tìm cô – trong nhiều giờ. Cô cần phải ra khỏi đây, để nhốt anh lại, vì trại mồ côi. Nhưng nếu anh cứ hôn cô thế này, một phần trong cô lý luận, thì anh không thể nghĩ đến chuyện trốn thoát. Thế là Evelyn hôn lại anh, hơi nóng thiêu đốt chạy dọc sống lưng cô, lan đến tận những ngón tay và ngón chân. Hai bàn tay cô, vẫn vươn cao để với chiếc chìa khóa, giờ lùa vào mái tóc đen ẩm ướt của anh. Cô tự hỏi liệu những người phụ nữ khác có cảm thấy quá mê đắm, bị áp đảo hoàn toàn trước những chăm chút của anh không. Anh đẩy cằm cô lên rồi bắt đầu rải một loạt những nụ hôn chậm rãi, ấm áp theo viền quai hàm cô, làm hơi thở cô trở thành những tiếng gấp gáp và rời rạc. Cô không thể hớp đủ không khí, không thể áp sát vào anh hơn nữa. “Ngài đang cố làm tôi rối trí,” cô hổn hển buộc tội, ép mình vào lòng ngực trần ẩm ướt của anh.
Saint lắc đầu, ném chiếc chìa khóa qua bên kia phòng. “Cô mới đang làm tôi rối trí,” anh gầm gừ, trượt những ngón tay vào dưới vai áo cô và lột lớp vải áo xuống hai cánh tay với một sự tàn nhẫn chậm chạp và đau đớn.
Theo sau là miệng anh, lưỡi anh, và anh điều khiển chúng sao cho cô mới là người bị ấn lưng vào tường. Trong tích tắc anh đã mở áo choàng của cô ra, và luồn hai bàn tay vào trong phủ lên bầu ngực cô. Qua lớp vải muslin mỏng Evie cảm thấy hơi ấm từ anh, sức ép của hai bàn tay anh, và cô thở dốc.
“Saint, làm ơn,” cô gần như rên rỉ, tìm kiếm miệng anh.
“Làm ơn chuyện gì?” Anh gằn giọng, kéo cô lại gần để giật chiếc áo choàng ra khỏi hai cánh tay cô và để nó rơi xuống sàn. Như một nghệ sĩ đàn hạc tài năng đùa với những dây đàn, những ngón tay anh lướt xuống lưng cô, và chiếc váy của cô lỏng ra. Anh đẩy cô ra sau, kéo mớ vải áo xuống hai khuỷu tay cô, giam hãm chúng trong lớp vải muslin. Trước khi cô có thể lên tiếng hoặc thậm chí thở dốc một lần nữa, anh đã nắm lấy chiếc váy lót của cô, thứ duy nhất che chở cô khỏi đôi mắt xám đang long lên của anh, và xé toạc nó ra.
“Ôi! Saint, làm ơn...”
“Michael,” anh hít sâu, liếc nhìn mắt cô trước khi trở lại với hai bầu ngực cô. “Gọi tôi là Michael!”
“Michael,” cô chật vật thốt ra, thậm chí không thở nổi.
Những đầu ngón tay anh lướt qua hai bầu ngực cô, nhẹ nhàng nhưng không hề thương xót, vạch những vòng tròn thu hẹp dần cho đến khi hai ngón tay cái miết qua hai núm vú.
“Lạy Ch.. Chúa.”
“Da cô thật mềm mại,” anh thì thầm, rồi cúi xuống. “Quá đỗi mềm mại.”
Evelyn ngửa cằm lên và nhắm nghiền mắt, bị thống trị bởi cảm giác được anh mơn trớn. Cô không thể cử động, không muốn cử động, khi hơi nóng lan xuống cơ thể cô và đi sâu vào giữa hai đùi. Với hai cánh tay bị bó buộc, cô chỉ có thể chạm tới eo anh, và cô níu lấy anh, cố gắng kéo anh vào gần hơn, muốn trở thành một phần của anh.
Miệng anh và hai bàn tay anh rời khỏi ngực cô, cô mở mắt ra. “Đừng dừng lại,” cô cầu khẩn, xấu hổ trước ham muốn mãnh liệt cô nghe thấy trong giọng mình.
“Không đâu,” anh đáp gần như không thành tiếng, nắm lấy hai tay áo cô kéo xuống, giải phóng cho đôi tay cô và đẩy mớ vải xuống dưới chân cô.
Anh quỳ xuống, tiếp tục sự phá hủy chậm chạp đối với chiếc váy lót của cô, từng chút từng chút một xé nó tới tận eo. Mỗi tấc da thịt cô lộ ra, anh lại phủ lên chúng bằng miệng mình.
“Nhấc chân lên,” anh chỉ dẫn, và tháo đôi giày mỏng của cô ra, cùng với nó là chiếc váy. Anh lặp lại hành động với chân bên kia, rồi đôi tay và miệng anh lại lần trở lên, đi vào phía trong hai đùi cô.
“Ôi, Chúa ơi,” cô thút thít, đôi chân run lẩy bẩy.
“Cô đã ướt rồi,” anh thì thầm. “Cho tôi.”
“Michael.”
“Shh,” anh nói tiếp bằng chất giọng khàn khàn đó rồi đứng dậy, lướt hai bàn tay dọc theo cơ thể cô ngược lên tới đôi vai để anh có thể đẩy chiếc váy lót đã bị xé tơi tả ra khỏi người cô. “Tôi muốn cô, Evelyn Marie. Tôi muốn ở sâu bên trong cô.”
Anh bế xốc cô lên, mang cô tới chỗ tấm đệm và đám chăn lộn xộn cách đó vài bước chân, rồi quỳ xuống đặt cô xuống đó. Anh ngồi quay lưng lại để tháo đôi giày, nhăn mặt khi giật chiếc giày bên trái ra. “Ngài bị đau à,” cô rụt rè hỏi, cố chớp mắt quay về với thực tại.
“Mắt cá chân tôi bị sưng,” anh đáp, quay qua nhìn cô. “Cô sẽ phải trả giá cho điều đó trong ít phút nữa. Có một chỗ nữa cũng bị sưng vì cô đấy.” Anh mở khóa thắt lưng và với những ngón tay lanh lẹ cởi chiếc quần dài. Đẩy hết chúng xuống, vật đàn ông của anh được tự do.
“Ôi trời.”
“Giờ cô đã trông thấy một người đàn ông khỏa thân và khuấy động vì ham muốn cô rồi đấy,” anh nói tiếp, lại cúi xuống ngậm lấy núm vú cô và mút mạnh.
Anh hạ mình xuống giữa hai đầu gối cô, đá chiếc quần ra khỏi chân. Mở rộng hai chân cô ra, anh đưa vào gần cô hơn, cho đến khi vật đàn ông của anh áp vào bên trong hai đùi cô.
“Michael, xin ngài,” cô cố gắng thốt ra, với tay lên bờ vai rắn chắc để kéo anh xuống gần hơn, tim cô đập dữ dội đến mức cô ngỡ mình sẽ chết vì nó.
“Cô cầu xin điều gì? Nói đi, Evelyn Marie. Tôi muốn nghe cô nói rằng cô muốn tôi ở trong cô.”
“Tôi muốn ngài ở trong tôi.” Evie không biết phải làm những gì để khiến chuyện đó xảy ra, nhưng cơ thể cô biết. Cô rướn hông về phía anh. “Xin ngài,” cô lại nói, “xin ngài, ngay bây giờ.”
Chống người trên hai tay, anh bao phủ đôi môi cô bằng môi mình, lưỡi anh trêu chọc cho miệng cô mở ra. “Sẽ đau đấy,” anh thì thầm bên miệng cô, nhịp thở có phần đứt quãng.
“Làm sao mà...”
Anh đẩy mạnh hông tới trước. Cô cảm thấy anh chạm đến lớp màng ngăn cách, rồi với một cơn đau chói đột ngột, anh đâm xuyên qua nó và lấp đầy cô.
Evie thét lên, nhắm nghiền mắt và rướn người bên dưới anh, hai đầu gối càng uốn cong. Như thế càng khiến anh vào sâu hơn khi cơ thể anh lấn tới theo sự rút lui của cô. Cơn đau từ từ dịu lại, và khi mở mắt ra cô thấy anh đang nhìn xuống cô từ khoảng cách vài tấc, gương mặt sắt lại vì căng thẳng. “Đau đớn đổi lấy đau đớn,” anh thì thầm, và lại lùi ra.
“Không, đừng đi,” cô phản đối.
“Không đâu.” Anh lại chậm rãi đẩy vào, sâu hơn và sâu hơn, cho đến khi chôn vùi hoàn toàn trong cô. “Và bây giờ, vui sướng đổi lấy vui sướng.”
Anh lặp lại hành động ấy, chậm và sâu. Evelyn không thể nghĩ ngợi được gì nữa, không thể ép ra một ý nghĩ nào khác ngoài chuyện thật tuyệt vời làm sao khi có anh chuyển động bên trong mình. Cô cảm thấy chếnh choáng và căng thẳng, cơ thể cô thắt lại quanh anh như thể nó biết trước cả khi cô nhận thức được rằng còn nhiều điều nữa sắp đến.
“Michael, ôi, Michael,” cô thở dốc, rồi với một luồng rung động dữ dội cô vỡ òa, hét lên tên anh.
Hông anh chuyển động mạnh hơn và nhanh hơn, nhịp độ của anh dồn dập hơn. Cúi đầu xuống hôn cô ngấu nghiến, rồi anh run lên từng đợt, giữ mình ép chặt vào cô. “Evelyn,” anh thì thào, vùi mặt vào vai cô.
Anh gục xuống người cô, thở hổn hển và hy vọng rằng mình không đè bẹp cô. Từ vòng tay khép chặt của cô quanh eo anh và sự thư giãn chầm chậm của đôi chân mở rộng, anh không nghĩ là cô để tâm. Trời đất. Nếu ngủ với một trinh nữ đoan trang lúc nào cũng như thế này, thì anh đúng là không biết tận hưởng.
Anh đã định kéo dài chuyện đó lâu hơn để hành hạ cô, nhưng khi cô tới đỉnh điểm, kéo anh vào và siết chặt quanh anh, thì anh không thể kìm lại. Anh không hay mất kiểm soát như thế; không phải anh, cho đến lần này. Không một phụ nữ nào mang lại cho anh cảm giác như thế. Ngoài cô. Và anh muốn trải qua nó một lần nữa với cô.
“Michael,” cô thì thầm, và anh ngẩng đầu nhìn xuống cô.
Hai má cô ửng hồng, đôi môi mọng lên do những nụ hôn của anh. Saint lại hôn cô, sâu và chậm rãi. “Gì vậy?”
“Chuyện này lúc nào cũng... tốt đẹp như thế à?”
Giờ thì anh có thể thực sự hành hạ cô, nếu anh muốn, nói với cô bất cứ điều gì anh chọn. Thay vào đó anh lắc đầu. “Không. Nhưng cô là một ngoại lệ, Evelyn.”
Với một vẻ cau có miễn cưỡng, anh rút ra khỏi nơi ấm áp của cô và nằm lăn sang bên, một tay ôm lấy vòng eo mảnh dẻ của cô. Đầu óc anh vẫn chưa muốn hoạt động, nhưng anh biết anh không muốn cô cách xa anh. Đến khi nào anh tìm hiểu được một số chuyện. Và đến khi nào anh nghĩ ra nên làm gì tiếp theo, ngoài làm tình với cô lần nữa. Thật nhiều lần.
Anh tựa đầu lên một khuỷu tay gập lại, nhìn xuống cô. Cô nhoẻn miệng cười, những ngón tay thanh tú đưa lên lần theo quai hàm lởm chởm râu của anh. “Tôi biết ngài có một trái tim nhân hậu mà,” cô thì thầm.
“Tim tôi thì có liên quan gì đến chuyện này?” anh hỏi, cố lờ đi luồng nhiệt lượng dâng lên trong ngực do sự vuốt ve dịu dàng của cô.
“Ngài còn nhớ không? Ngài đã nói nếu tôi để ngài vào trong tôi, ngài sẽ không đóng cửa trại trẻ. Đó là lý do chúng ta...” Cô cau mày, rõ ràng đọc thấy vẻ hoài nghi trên nét mặt anh. “Đúng không?”
Saint ngồi dậy. “Có phải cô đang nói rằng cô hiến dâng thân xác mình vì lũ nhóc kia?” Thật không thể chấp nhận được. Cô đã muốn anh, không phải muốn điều gì đó ở anh. Nếu không phải như thế, thì cô cũng giống hệt những kẻ khác – trong khi cô không hề giống những kẻ khác.
“Không! Tôi muốn... làm chuyện đó với ngài. Nhưng ngài đã ra điều kiện. Đó là lý do ngài muốn ở bên tôi, không phải sao? Để ngài có thể giữ lời hứa?”
“Tôi muốn ở bên cô vì tôi muốn ở bên cô, Evelyn,” anh gầm gừ, một cảm giác đau đớn kỳ lạ lớn dần lên trong ngực. Có lẽ trái tim anh sắp đột quỵ. Người ta nói đó là chuyện đã xảy ra với cha anh, vào phút cuối. “Nó chẳng có ý nghĩa nào khác.”
Cô ngồi lên bên cạnh anh, xinh đẹp, mềm mại và vẫn hết sức ngây thơ về tâm hồn trống rỗng của anh, bất chấp những gì anh đã dạy cô về cơ thể cô. “Nhưng ngài đã hứa.”
“Và cô đã bắt cóc tôi. Còn nhớ không, cưng?” Anh đu đưa cái mắt cá chân sây sát cho cô kiểm tra, và cô thở dốc.
“Tôi không định làm đau ngài.”
“Tôi biết,” anh làu bàu, vơ lấy chiếc quần.
“Ngài làm ơn...” cô mở miệng, rồi dối luôn bất cứ điều gì định nói. “Nếu ngài định báo nhà chức trách bắt giữ tôi,” cô cố gắng nói, “xin ngài hãy bảo với họ rằng tất cả là do tôi làm. Không liên quan đến ai.”
Gắng làm ngơ lời nài nỉ của cô, thứ vẫn tiếp tục gây ra cơn chấn động đau đớn ở vùng ngực anh, Saint nghiến chặt răng và kéo giật chiếc giày đã te tua vào chân. Tiếp theo là chiếc giày còn lại, rồi anh nhặt chiếc áo sơ mi lấm bẩn lên và tròng qua đầu. Anh cần tránh xa khỏi cô, khỏi làn da mềm mại và đôi môi ngọt ngào như mật kia, để có thể suy nghĩ cho ra hồn.
“Michael,” nhưng cô lại nói tiếp, đặt bàn tay lên cánh tay anh, “Saint. Xin đừng trách lũ trẻ. Chúng không có ai để nói hộ cho chúng cả.”
Anh nhìn cô chằm chằm, hất tay ra và đứng dậy. “Chúng có cô đấy thôi,” anh lẩm bẩm, và lách qua cửa phòng giam ra ngoài.
Evie tưởng anh sẽ nhốt cô trong này, nhưng anh vẫn để cửa mở và tiếp tục đi lên cầu thang vào căn hầm chính, bỏ lại cô trong không gian leo lét ánh nến lặng câm.
“Ôi không,” cô thì thầm, một tiếng nức nở sợ hãi bật ra từ lồng ngực. Tất cả bọn họ sẽ bị bắt, sự nghiệp chính trị của Victor sẽ tiêu vong, và lũ trẻ sẽ chuyển từ trại mồ côi sang nhà tù – tất cả là do cô đã thất bại. Một lần nữa. Tất cả những gì cô phải làm là thuyết phục Saint rằng anh có một trái tim, và anh nên lắng nghe nó. Cô phải nghĩ cách để ngăn anh không san bằng trại mồ côi.
Cô đã thất bại, một cách thảm hại. Và giờ thì, vì thứ dục vọng ngu ngốc và khao khát cùng hy vọng dành cho một người đàn ông đáng sợ, nhẫn tâm, cô đã bị hủy hoại. Mọi thứ đã tan tành.