Long Cửu không đưa Nghiêm Ký Hạo tới bệnh viện của Thiệu viện trưởng mà đưa tới bệnh viện của gia đình mình. Gia đình Long Cửu chuyên về ngành y, khắp cả nước chỗ nào cũng có bệnh viện của Long thị; so với bệnh viện của Thiệu thị còn nổi tiếng hơn nhiều.
Điền Vũ Mặc ngồi đợi bên ngoài, trên mặt tràn đầy sợ hãi và lo lắng. Cũng đã trôi qua mấy tiếng rồi nhưng vẫn chưa thấy cha kế Nghiêm Ký Hạo đi ra! Cha kế không phải có nguy hiểm gì chứ? Có chết hay không? Hắn càng nghĩ càng sợ!
Hiện tại Tiểu Mặc rất lo lắng, ánh mắt cũng đã ươn ướt. Cũng là lỗi của hắn, nếu không phải vì hắn y sẽ không bị thương nghiêm trọng như thế cũng sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng như vậy! Tất cả đều là do lỗi của hắn, nếu vạn nhất y xảy ra chuyện gì….
Tiểu Mặc lắc đầu, sẽ không! Y nhất định không có việc gì, hắn không thể loạn tưởng! Nhưng nếu y thật sự gặp nguy hiểm, dẫn đến mất mạng thì hắn sau này phải làm gì bây giờ?
Cha kế Nghiêm Ký Hạo gặp chuyện không may, điều đầu tiên mà hắn nghĩ chính là mình phải làm sao bây giờ mà không phải là mẹ của hắn, Điền Nhược Vân phải làm sao bây giờ!
Tiểu Mặc nhận ra ý nghĩ của bản thân rất kì quái. Hắn sao có thể nghĩ như vậy, tất cả là bởi vì hắn…..thích y! Đúng! Hắn thích cha kế Nghiêm Ký Hạo. Hơn nữa cũng đã thích từ rất lâu rồi, chẳng qua cho tới nay vẫn luôn bị oán hận che dấu!
Hắn hận y phản bội sự tín nhiệm của hắn mà cường bạo hắn. Hắn hận y rất nhiều chuyện nhưng hận nhất là tại sao y lại là cha kế của hắn? Tại sao quan hệ giữa bọn họ lại là cha kế và con riêng của vợ. Y tại sao lại là chồng của mẹ hắn…. Như vậy hắn không thể thích y! Cho nên hắn mới lờ đi tình cảm của bản thân đối với y….
Hôm đó nhìn thấy y vì van xinh mình tha thứ mà tự đâm bản thân bị thương, khi đó tim hắn đau như bị ai bóp. Đó là lần đầu tiên hắn phát hiện ra đối với y, ngoại trừ hận ra thì còn có một loại tình cảm rất đáng sợ, thứ tình cảm rất mãnh liệt nhưng hắn vẫn không muốn thừa nhận! Nhưng hôm nay khi thấy y té xỉu, biết y hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình mà vẫn liều mạng chăm sóc hắn, bỏ sức nhiều như vậy. Rốt cuộc hắn cũng không thể đè nén tình cảm chân thật đối với y, rốt cuộc thừa nhận bản thân thích y….
Tại sao lại thích y, từ khi nào thì bắt đầu thích người đàn ông này? Hắn là ngay từ lần đầu gặp y, dây tơ tình đã quấn lấy trái tim hắn! Lần đầu gặp gỡ ấy hắn nhớ rất rõ ràng, đó là một ngày mưa. Lúc ấy khi hắn tan học về nhà, thấy bên góc đường một bông hoa nhỏ. Hắn cảm thấy giữa xa lộ đặc nghẹt khói xe lại có thể mọc ra một đóa hoa nhỏ thế này thì thật là hiếm có. Đóa hoa kia quá yếu ớt, hắn sợ mưa to cướp đi sinh mệnh của nó cho nên chạy tới giúp bông hoa nhỏ kia che mưa! Không nghĩ tới y cũng vừa lúc lái xe đi ngang qua, còn suýt nữa đụng phải hắn….dưới tình huống như vậy mà hắn biết y.
Hắn đứng giữa đường làm hại y suýt chút nữa là gây ra tai nạn xe cộ, vốn tưởng y sẽ xuống xe mắng chết hắn nhưng không nghĩ tới khi y vừa nhìn hắn một cái sau đó lại ngẩn người, đứng dưới mưa cùng hắn bảo vệ bông hoa nhỏ kia. Còn cởi áo khoác xuống giúp hắn che mưa! Y cố gắng bắt chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn không thèm để ý tới y. Thế nhưng y lại không chút nào tức giận mà còn mỉm cười với hắn….
Hẳn là khi đó hắn đã thích y nhưng khi đó hắn vẫn không biết sau này y sẽ trở thành cha kế của hna81. Đối với sự dịu dàng che chở của y, càng làm hắn không tự chủ được mà từ từ lún sâu vào!
Hắn vẫn luôn là một người cô độc, tịch mịch, vẫn luôn khát vọng được người khác che chở, ôn nhu. Hi vọng ngoài mẹ ra thì còn có người đối tốt với hắn, thích hắn. Cho nên chỉ cần là người khác đối với hắn tốt một chút, dịu dàng một chút, hắn sẽ nhịn không được dựa dẫm vào đối phương, giao tất cả tình cảm cho đối phương….
Mặc dù sau đó y cường bạo hắn nhưng hắn vẫn nhớ không quên sự dịu dàng và quan tâm của y trước kia đối với hắn. Không có cách nào hận được y! Nếu như không phải sâu thẳm trong nội tâm thích y, mỗi lần y bắt ép hắn lên giường, làm ra một đống chuyện biến thái với hắn; hắn tuyệt đối không phải chỉ có thể khóc. Mặc dù y lấy mẹ ra uy hiếp hắn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không biết điều mà ngoan ngoãn nghe theo y. Cho dù có bị mẹ biết thì hắn nhất định sẽ không để đối phương đụng vào…..
Nhận rõ tình cảm đích thực đối với y, biết rõ bản thân thích y. Tiểu Mặc càng thêm sợ y gặp phải chuyện nguy hiểm gì, sợ y vĩnh viễn sẽ không ra khỏi phòng cấp cứu….Nhưng hắn chỉ có thể ngồi lo lắng đợi bên ngoài, cái gì cũng không thể làm cho y….
“Tiểu bằng hữu, cậu thật đúng là thích khóc a!” Long Cửu vẫn ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát Điền Vũ Mặc, đột nhiên cười nói. Khác hẳn với Điền Vũ Mặc, Long Cửu tỏ ra rất nhàn nhã, thảnh thơi, hoàn toàn không có nửa phần lo lắng.
Nghe vậy, Điền Vũ Mặc vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ lấy lại tinh thần. Quay đầu lại nhìn vẻ mặt tươi cười, hứng thú dạt dào nhìn mình của Long Cửu, hắn liền xấu hổ, vội vàng cúi đầu. Hắn lớn như vậy mà từ trước tới nay chỉ khóc trước mặt cha kế, ngay cả trước mặt mẹ hắn cũng chưa bao giờ khóc. Nhưng hiện tại hắn lại khóc trước mặt một người xa lạ. Thật mắc cỡ chết đi được!
“Thật xin lỗi…” Điền Vũ Mặc nhỏ giọng nói xin lỗi, liền lau nước mắt.
“Tại sao lại nói xin lỗi?” Nụ cười trên khóe môi Long Cửu càng sâu hơn. Thật đúng là một đứa trẻ thuần khiết, đáng yêu mà. Hắn thật là càng ngày càng thích tiểu bằng hữu này rồi! Trên người tiểu bằng hữu này có sự hồn nhiên mà thiếu nữ cũng không có, quý giá tựa như nguồn nước trong sa mạc. Khó trách tại sao Ký Hạo lại mê luyến hắn tới như vậy, làm nhiều chuyện điên rồ vì hắn đến thế…..
Điền Vũ Mặc không biết phải trả lời thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ. Ngoại trừ cha kế, hắn rất ít nói chuyện với người khác. Cho nên giờ phút này không biết làm cách nào ứng phó với người trước mặt, tự xưng là bạn thân của cha kế. Đối với Long Cửu, hắn thật ra rất sợ, trong lòng cảm thấy không yên. Không biết chuyện giữa hắn và cha kế, Long Cửu biết được bao nhiêu.
“Tôi bắt đầu hiểu một chút tại sao Ký Hạo lại thích cậu như vậy rồi!” Phát hiện thấy hắn đỏ mặt, Long cửu cười ha ha, đột nhiên nói.
Điền Vũ Mặc thoáng sửng sốt nghi ngờ nhìn y. Long Cửu biết chuyện giữa hắn và cha kế?
“Tôi và Ký Hạo còn thân hơn anh em ruột. Hắn đã kể hết toàn bộ mội chuyện cho tôi biết! Bất quá cậu yên tâm đi, tôi sẽ không hé răng nửa lời!” Long Cửu mỉm cười nói.”Ký Hạo thật rất yêu cậu. Tôi chưa từng thấy hắn yêu ai sâu đậm đến vậy! Cậu biết không hắn từng vì cậu mà khóc đó! Đơn giản là vì cậu không thích hắn! Tôi biết hắn đã nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa từng thấy hắn khóc thê thảm như vậy bao giờ….”
Điền Vũ Mặc ngây ngẩn cả người, hắn không có nghe lầm chứ. Nghiêm Ký Hạo thế nhưng bởi vì hắn không thích y mà lại khóc trước mặt người khác? Thật hay giả? Người đàn ông kiêu ngạo, bá đạo, không coi ai ra gì kia mà lại khóc trước mặt người khác?!
“Tôi biết Ký Hạo đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với cậu, nhưng hắn cũng rất thống khổ…” Long Cửu nhìn hắn một cái, cố ý nói: “Nhưng tất cả những điều này đều do hắn tự chuốc lấy, không đáng được đồng tình. Mặc dù là bạn tốt của hắn, nhưng tôi cũng thấy khinh bỉ hắn, xem thường hắn! Mặt người dạ thứ, cường bạo con riêng của vợ mình; đáng lẽ phải kéo hắn ra xử bắn. Nếu như lần này hắn chết cũng là do trời cao trừng phạt hắn, là báo ứng của hắn. Đến lúc đó cậu cũng được giải thoát! Cậu ngàn vạn lần chớ nên tự trách….” Long Cửu vẫn chú ý đến vẻ mặt của Điền Vũ Mặc, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Tôi….” Điền Vũ Mặc muốn nói lại thôi, hai tay xiết thật chặt, thân thể khẽ run. Trước kia hắn chỉ cảm thấy bản thân đáng thương, hiện tại hắn mới phát hiện thì ra so với hắn y còn đáng thương hơn. Yêu hắn làm y phải chịu áp lực thật lớn, so với hắn còn lớn hơn gấp mấy lần. Làm tất cả mọi người đều khinh bỉ y, ngay cả người bạn thân nhất cũng nguyền rủa y nhanh chết!
Sau khi nhận ra tình cảm của bản thân, Điền Vũ Mặc bắt đầu suy nghĩ cho y. Thay đổi suy nghĩ, nhìn vấn đề từ góc độ của y, lúc này hắn mới phát hiện thì ra y thống khố đến dường nào! Phần tình yêu cấm kị này, người thống khổ không chỉ riêng mình hắn. Yêu hắn y cũng rất bất đắc dĩ, so với hắn còn thống khổ hơn…..
“Cậu ngàn vạn lần không nên thương hại hắn. Hắn hoàn toàn không đáng để cậu đồng tình. Thật đê tiện, sao lại nỡ cường bạo con của mình, thật không bằng cầm thú a! Tôi quyết định tôi phải chủ trì công đạo cho cậu. Cho dù lần này hắn không chết, tôi cũng phải báo cảnh sát bắt hắn, để cho hắn ngồi tù mọt gông! Nghe nói những tên cầm thú cường bạo con mình, ở trong tù sẽ bị tất cả phạm nhân kì thị, khi dễ. Tệ hơn còn có thể bị đánh tới chết…..” Long Cửu nghiêm túc nói, trong lòng sớm cười đến nghiêng ngửa.
“Không! van xin ông đừng…” Tiểu Mặc bị hù chết, vội vàng lắc đầu. Định cầu xin Long Cửu ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát bắt Nghiêm Ký Hạo nhưng mới nói nửa chừng thì đã bị Long Cửu cắt ngang.
“Ai! Tiểu tử này nằm trong đó nửa ngày cũng chưa thấy ra, nhất định là bị thương nặng quá nên ngẻo rồi. Cũng không cần tôi phải báo cảnh sát bắt hắn a…..” Long Cửu cố ý tiếp tục hù dọa Điền Vũ Mặc, trong mắt che giấu ý cười không dễ dàng nhận ra.
“Không! Sẽ không, ba ba sẽ không chết, sẽ không có việc gì….” Điền Vũ Mặc kinh động kêu khóc nói. Nếu như y chết, hắn…hắn cũng không muốn sống nữa!
Hoàn toàn bị chìm đắm trong sự thương tâm, lo lắng nên không phát hiện ý cười trong mắt Long Cửu. Đang lúc hắn gấp muốn chết thì cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở, bác sĩ bước ra. Bác sĩ cứu chữa cho Nghiêm Ký Hạo phi thường trẻ tuổi, đeo một cái kính gọng đen, gương mặt vô cùng tuấn tú.
Thấy bác sĩ ý cười trong mắt Long Cửu càng đậm. Tên tiểu tử Ký Hạo này thật đúng là biết canh thời gian!
Long Cửu bước lên hỏi bác sĩ: “Tiểu Đường, bạn tôi sao rồi?”
Bác sĩ trẻ tuổi này gọi là Viên Tiểu Đường là em họ của Long Cửu; mới vừa du học từ nước ngoài về. Mặc dù tuổi còn rất trẻ nhưng cũng được mọi người ca tụng là y thuật kì tài. Ở trên trường quốc tế còn nổi danh hơn so với Thiệu viện trưởng!
Điền Vũ Mặc cũng vội vàng đứng lên, chạy tới khẩn trương nhìn bác sĩ. Bác sĩ nhìn bọn hắn một cái, lắc đầu thở dài một tiếng: “Chúng tôi đã tận lực, các người vào nhìn mặt bệnh nhân lần cuối!”
Nghe vậy, Điền Vũ Mặc chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, thân thể yếu ớt lập tức loạn choạng. Nhờ có Long Cửu đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ lấy hắn.
“Tiểu bằng hữu, cậu không sao chứ?” Long Cửu cố ý giả bộ lo lắng nhưng trong mắt lại lóe lên nụ cười kì quái.
“Gạt người, ba ba tôi sẽ không chết. Ông ấy sẽ không chết…” Điền Vũ Mặc hoàn toàn không nghe thấy Long Cửu nói gì, thương tâm gào khóc, cũng sắp té xỉu rồi. Y thật sự sẽ chết, là do hắn hại chết y…..
“Tiểu Mặc, cậu tỉnh táo chút đi. Cậu hãy nhanh chóng vào nhìn mặt Ký Hạo lần cuối….” Long Cửu an ủi, lời còn chưa nói hết thì đã thấy Điền Vũ Mặc chạy vào phòng phẫu thuật….
“Cậu làm tốt lắm, cực khổ cho cậu rồi!” Long Cửu hài lòng nhếch miệng cười, chuyển mắt nhìn bác sĩ nói.
“Anh họ, làm như vậy có ổn không?” Bác sĩ có chút lo lắng hỏi. Hắn cảm thấy làm vậy thực sự không ổn, nhìn đứa bé kia khóc đáng thương như vậy hắn cảm thấy làm vậy thật quá đáng. Nhưng đây là lệnh của anh họ, không thể làm trái a!
“Vì giúp Ký Hạo nên chỉ có thể làm như vậy! Đây cũng là không còn cách nào khác nữa a…..” Long Cửu nhìn vào phòng phẫu thuật cười nói, hi vọng mọi chuyện thuận lợi Ký Hạo có thể thành công. . . . .