Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 15: Quyết định



Hàn Lạc Tuyển chỉ cảm thấy Định Quốc công thật sự rất quá mức, vậy mà dám giao cho nàng vật trọng yếu như vậy, cũng không nói cho nàng biết về tầm quan trọng của nó. Lâm Thư ngốc nghếch này rất không đáng tin, thế nhưng vừa đói đã muốn bán vật báu vô giá này! Đây là chuyện gì thế!

Nghe hắn nói xong, Lâm Thư cũng kinh sợ. Từ trước tới nay, nàng không biết Tử Ngọc là vật sở hữu của hoàng gia. Khó trách, kiếp trước lúc Triệu Á Thanh vừa thấy miếng ngọc bội này ở trên cổ nàng cũng giật mình như Hàn Lạc Tuyển. Mỗi lần mời nàng ra ngoài du ngoạn thì ánh mắt luôn vờ như vô tình dừng trên cổ nàng. Lúc ấy, nàng bị Triệu Á Thanh dỗ dành đến vui vẻ, nên không để ý lắm. Nghĩ đến hai tháng trước khi Lâm gia gặp chuyện không may, hắn ta đã từng mượn miếng ngọc bội này của nàng mấy ngày, Lâm Thư chợt cảm thấy da đầu tê dại. Chẳng lẽ Lâm gia gặp chuyện không may, có liên quan đến miếng ngọc bội trên người nàng sao?

Im lặng hồi lâu, Lâm Thư mới nghẹn ngào mở miệng, hỏi hắn: "Khối ngọc bội này có bí mật gì, huynh nhất định biết rõ đúng không?"

Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Thư thất thần như vậy, kể từ lúc tới trấn này, gặp phải nam nhân làm việc khả nghi kia, động một chút là mất hồn, thất hồn lạc phách, như chịu rất nhiều đả kích. Hàn Lạc Tuyển cũng nhìn ra nàng có bí mật, nếu nàng không muốn cho hắn biết, hắn cũng không bóc mẽ nàng. Nhưng bây giờ lại thấy bộ dạng này của Lâm Thư, hắn muốn không nghi ngờ cũng khó.

Suy nghĩ một lúc, hắn lôi kéo nàng đến chỗ vắng vẻ, hạ thấp giọng, nói: "Lúc Đại Chu mới xây dựng, Hàn gia, Lâm gia, Đỗ gia, Mạc gia, đều tranh đấu giành thiên hạ, lập công lớn. Tổ tiên Hoàng đế đã sắc phong Hàn gia có công lao lớn nhất làm Vương gia khác họ đầu tiên của Đại Chu, Lâm gia có công lao lớn thứ hai làm Định Quốc công, sau đó phong Đỗ gia là Bình Khang hầu, Mạc gia là Tấn Dương hầu. Cũng ban thưởng Hổ Phù chưởng quản hai mươi vạn đại quân cho Hàn gia, Hổ Phủ mười vạn cấm quân cho Lâm gia, hai nhà Đỗ Mạc đều có Hổ phủ chưởng quản năm vạn quân vùng ven. Mà ngọc bội ở trên người ngươi, chính là Hổ Phù nắm giữ mười vạn cấm quân ở kinh thành trong truyền thuyết! Không ngờ Định Quốc công lại đưa cho ngươi bảo vật trấn tộc của Lâm thị, thế nhưng không nói một chút nào về tầm quan trọng của nó." Nói xong, Hàn Lạc Tuyển không nhịn được thổn thức.

"Miếng ngọc bội này lại là Hổ Phù! Trước khi tổ phụ lâm chung đã cho ta, dặn chỉ cần ta giữ gìn kỹ nó, không để cho ai phát hiện. Không ngờ, không ngờ tổ phụ lại đưa Hổ Phù cho ta, ta còn chẳng biết tý gì về chuyện Lâm gia được chưởng quản mười vạn cấm quân ở kinh thành...." 

Đột nhiên, Lâm Thư chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn lên. Rốt cuộc nàng đã hiểu rõ tại sao kiếp trước Triệu Á Thanh mượn ngọc bội của nàng xong, không lâu sau cấm quân trong kinh thành liền thay đổi, sau đó Lâm gia bị chu di cửu tộc mà không giải thích được. Hóa ra, đây toàn làthủ bút của Triệu Á Thanh! Trong chuyện của Lâm gia, Triệu Á Thanh cũng góp phần không nhỏ đâu!

Nhưng nàng vẫn không hiểu, vì sao hắn ta muốn đối phó với Lâm gia, ở trên triều đình Lâm gia hết sức quan trọng, văn có quyền, vũ có binh, Một thân gia đắc lực như vậy, sao hắn ta còn liên kết với kẻ khác, phá hủy một tộc chứ! Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy ngay từ lúc mới bắt đầu, Triệu Á Thanh đã có âm mưu khi tiếp cận nàng rồi. Chẳng lẽ hắn ta chưa từng yêu nàng sao? Đối tốt với nàng chỉ vì muốn đoạt thiên hạ ư?

Nhìn Lâm Thư nghe qua đã hoang mang lo sợ, dáng vẻ thất thần, Hàn Lạc Tuyển thở dài, nói tiếp: "Thiên hạ này đều biết được, trước kia tổ tiên đã chia binh phù phân quyền, ngoại trừ người thừa kế của Tứ gia thì chỉ còn mỗi Thánh thượng đương nhiệm thôi. ₫-₫-l₫qdooon,,,,...//.-Mặc dù nhìn bề ngoài thì Tứ gia không có quyền thừa kế, nhưng mấy trăm năm qua không có ai dám coi thường, môn đệ chỉ tiến chứ không lùi. Trong đó, điểm quan trọng nhất chính là Hoàng đế các triều muốn củng cố ngôi vị, phải nhận được sự đồng ý của người cầm quyền của Tứ gia. Đây là chuyện mà người trong thiên hạ đều biết. Đối với người ngoài, chỉ cần biết được Tứ gia có quyền quyết định ai là Hoàng đế tương lai nên không ai dám coi thường Tứ gia."

Hoàng đế các triều muốn củng cố ngôi vị, phải nhận được sự đồng ý của Tứ gia, cái này thì nàng biết. Ban đầu Triệu Á Thanh cũng là vì chuyện này, vì lấy được sự đồng ý của Đỗ gia, đã nạp Đỗ Linh Nguyệt làm trắc phi. Lúc đó Lâm gia còn chưa bị diệt, có quyền quyết định hết sức quan trọng, Lâm gia vì Lâm Thư mà dồn toàn lực ủng hộ Triệu Á Thanh. 

Mà lúc đó, Lâm Thư vì muốn Hàn Lạc Tuyển ủng hộ Triệu Á Thanh lên ngôi, nên đã cùng hắn huyên náo cả đời không qua lại với nhau. Cuối cùng Triệu Á Thanh nhận được sự ủng hộ của tam gia Hàn, Lâm, Đỗ, thấy tam gia đã công nhận Triệu Á Thanh, Mạc gia đành phải công nhận hắn ta làm Thái tử. Không lâu sau khi Triệu Á Thanh được Văn Đế Triệu Hạo Uyên sắc phong làm Thái tử, Lâm gia đột nhiên bị Văn Đế hạ chỉ tiêu diệt. Động tác nhanh chóng, chỉ trong một đêm mà Lâm gia bị diệt sạch, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ khiếu nại cũng không có, chết mà chẳng biết nguyên nhân.

Nhớ tới chuyện cũ trước kia, xâu chuỗi tất cả mọi chuyện ở trong đầu, lòng Lâm Thư giống như bị người dùng đao hung hăng chém mấy nhát, đau đớn không nói lên lời. Mà kẻ cầm đao chém vào lòng nàng lại là Triệu Á Thanh, từ đầu đến cuối hắn chỉ lợi dụng nàng! Lúc hữu dụng thì coi như trân bảo, vô dụng thì vứt bỏ như giày cũ. Lâm gia đã giúp hắn ta như thế mà sau khi hắn đoạt được mục đích thì nhẫn tâm tính kế phá hủy! Ta tặng quân bè gỗ, quân lại tặng ta băng sương! Triệu Á Thanh, ngươi thật sự là kẻ lòng dạ ác độc!

Nhớ tới kiếp trước, trước khi chết, nàng làm ầm ỹ ở trên triều đình, ép Triệu Á Thanh phế truất nàng, bộ dạng vội vã cuống cuồng khi ấy của hắn ta, hình như nàng đã hơi hiểu ra rồi. Triệu Á Thanh khẩn trương chỉ sợ không phải vì nàng, mà vì mười vạn cấm quân ở đằng sau nàng đi! Diệt Lâm gia, phong nàng làm Hậu để trấn an mười vạn cấm quân. Hắn ta đúng là một kẻ giỏi tính toán đó!

Sắc mặt Lâm Thư tái nhợt, sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, bỗng nhiên buồn bã cười một tiếng.

"Ha ha, không ngờ thì ra là như vậy! Thật không ngờ hắn ta lại hung ác đến thế! Ha ha, Lâm Thư ta đúng là có mắt như mù mà!"

Hàn Lạc Tuyển vẫn im lặng ở bên cạnh quan sát mọi thay đổi của nàng, không biết đầu óc nàng đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt càng lộ ra vẻ yếu ớt, bất lực. Hiện tại, đột nhiên cười thê lương như vậy, còn nói những điều kì lạ, hắn không nhịn được mở miệng hỏi: "Ai? Ai nhẫn tâm với ngươi?"

Lâm Thư hình như quên mất bên cạnh còn có một người, ngay cả tiếng của Hàn Lạc Tuyển cũng không nghe lọt. Tự nhiên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, gào khóc lên.

Thấy nàng đột nhiên mất kiểm soát, khóc đến tê tâm liệt phế, trong nhất thời, Hàn Lạc Tuyển không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ôm bụng đói đứng bên cạnh. Đợi nàng hết hơi để khóc, dừng lại mới hỏi rõ ràng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào. 

Hàn Lạc Tuyển cảm thấy, kể từ lúc đến trấn nhỏ này, rồi gặp phải nam tử đóng giả bị què chân, Lâm Thư đột nhiên trở nên hơi quái dị. Trong lòng nàng hình như cất giấu rất nhiều bí mật, chôn rất sâu khiến người ta không thể dò xét.

Lâm Thư hoàn toàn quên mất tình cảnh của mình, trong đầu lấp đầy những chuyện cũ. Đối với Triệu Á Thanh, từ lúc sống lại đến nay, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện dây dưa với hắn ta, chỉ muốn cách xa, kiếp này không còn bất kỳ dính líu nào. Chỉ mong bồi thường tốt cho người thân, nhận được tình yêu của Hàn Lạc Tuyển, sống đơn giản qua hết kiếp này. Nhưng không ngờ sự thật tàn khốc ấy đã khiến tâm tư nàng rối loạn. ---ll.,..eeqq..uuy,,,,do....n,,,,-₫- Một ngọn lửa giận vô cùng vô tận trào dâng trong lòng nàng, kèm theo oán khí nồng đậm, khiến nàng vừa đau vừa hận, một cảm giác thù hận nồng đậm tràn ra. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, Lâm Thư hạ quyết tâm, nàng muốn đối phó Triệu Á Thanh! Nếu ngay từ khi bắt đầu hắn ta đã nghĩ đến vị trí kia, nàng sẽ không để hắn ta có cơ hội tiếp xúc dù chỉ một chút!

Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu vào người Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư. Không biết qua bao lâu, Lâm Thư ngẩng đầu lên, hung hăng lau lệ cho mình rồi đột ngột đứng dậy. Có lẽ là đã ngồi xổm quá lâu, hai chân tê cứng, bất ngờ đứng lên làm chân nàng như mềm nhũn ra.

Thấy nàng đứng lung lay như sắp ngã, Hàn Lạc Tuyển nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, không mặn không nhạt lên tiếng: "Nếu khóc đủ rồi, thì đi thôi. Nếu như ngươi đi không vững, bản công tử liền chịu uất ức cõng ngươi một lúc!"

Nghe nói, Lâm Thư không khỏi bị chọc cười, nín khóc, hít hít mũi, cười nói: "Được, ta muốn huynh cõng ta đi."

Hàn Lạc Tuyển vốn là khách khí, trong lời nói còn chứa ý đùa giỡn, không ngờ Lâm Thư lại thật sự muốn hắn cõng. Đường đường là tiểu thư khuê các dòng chính của phủ Định Quốc công, sao không biết xấu hổ thế chứ! Hàn Lạc Tuyển hết ý kiến, nhưng lời là do hắn nói, nếu như đổi ý, chẳng phải là tự tát vào mặt mình à. Kết quả là, hắn chán ghét đầy mặt, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, chờ nàng leo lên.

Giao hết sức nặng của mình cho Hàn Lạc Tuyển, hai tay nàng ôm cổ hắn, tâm tình suy sụp của nàng đã khá lên rất nhiều. Người cũng có chút sức sống, dần dần khôi phục bản tính nói nhảm, nói chuyện ríu rít với hắn.

"Hàn Lạc Tuyển, trên người chúng ta không có bạc, lại không có đồ gì, vậy hồi kinh sao được?"

"Nếu chúng ta đã nghèo đến thế, vậy thì cướp của kẻ giàu giúp người nghèo khó, cướp một khoản làm lộ phí hồi kinh." Hàn Lạc Tuyển lơ đễnh nói. 

Mặc dù Lâm Thư có hơi sức kinh người, nhưng dáng điệu uyển chuyển, cõng lên không phí sức, nếu không, hắn không cõng nổi thì đúng là không biết phải làm thế nào để vừa giữ thể diện vừa buông nàng xuống được.

Nghe hắn nói vậy, Lâm Thư liền kinh hô: "Cướp tiền của người khác! Việc này không tốt lắm đâu nhỉ?"

Bởi vì nàng tựa đầu vào tai phải của hắn, đột nhiên kêu sợ hãi như vậy, lỗ tai hắn nghe rất khó chịu, không nhịn được mắng nàng: "Ngươi kêu lớn tiếng như vậy làm chi! Sợ người khác không biết chúng ta đi làm tặc à!"

Bị hắn nói như vậy, Lâm Thư có chút ngượng ngùng, cười hắc hắc, hạ thấp giọng, nói: "Ta sai rồi. Ta là bị ý tưởng của huynh hù dọa, chúng ta coi như nghèo khổ hơn nữa, cũng không nên cướp tiền của người khác để xài chứ!"

“Không phải ngươi nói Tiền viên ngoại gì đó lén lút buôn bán người thì chẳng phải là người tốt sao? Gia sản của hắn chắc chắn rất nhiều, chúng ta đánh cướp một khoản, dùng tiền của kẻ xấu làm lộ phí hồi kinh. Đợi đến khi về kinh thành rồi, lại nghĩ cách trừng trị kẻ xấu, giải cứu những cô nương vô tội. Đây chính là ‘cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp’, chẳng lẽ không nên cướp à?" Hàn Lạc Tuyển vững vàng cõng nàng đi về phía trước, giọng nói tùy ý, kích động nàng.

Lâm Thư nghe xong, lại tưởng tượng có chuyện như thế, liền hơi động lòng rồi.

"Vậy thì tốt, chúng ta liền đánh cướp gia sản của Tiền viên ngoại kia!"

Hàn Lạc Tuyển hài lòng, nói cho nàng biết kế hoạch của hắn: "Đợi chúng ta hỏi thăm kỹ chuyện của Tiền viên ngoại kia, tối nay liền hành động. Nếu đã làm tặc thì phải có dáng vẻ của đạo tặc. Tiền tài vừa đến tay, lập tức rời khỏi trấn nhỏ này, tránh để đêm dài lắm mộng, chọc người sinh nghi."

Lâm Thư đồng ý, nói: "Ừ, tốt. Chờ chúng ta lấy được bạc, chúng ta lập tức chạy lấy người." 

Nghĩ đến cái gì, Lâm Thư hỏi tiếp: "Thế nhưng, trước mắt chúng ta đang đói bụng, không có bạc mua đồ ăn, không lấp đầy bụng thì lấy đâu ra sức để làm tặc (cướp) chứ?"

"Ở trên đảo, không có bạc chúng ta vẫn sống sót như thường đó thôi. Nếu có thể tìm được đồ ăn ở trên đảo, chẳng lẽ ở trong trấn nhỏ này, không có cách để lấp đầy bụng sao?" Đối với đầu óc lúc thông minh lúc ngốc ngếch của Lâm Thư, hắn đã không còn sức để nhiều lời nữa.

Nghe vậy, Lâm Thư nghĩ nghĩ, cũng thấy đúng.

"Vậy chúng ta đi tìm khu rừng rồi bắt vài động vật hoang đi!"

Lắc lắc đầu, hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn phương hướng ta đang đi đi, phía trước có bức tường hậu viện, bên trong có trồng cây táo, vươn ra khỏi tường rồi. Chúng ta ăn đỡ táo đi! Chờ lấp đầy bụng rồi đi tìm người ở trên trấn hỏi thăm chuyện Tiền viên ngoại, hiểu rõ ràng mới xuống tay được."

Nghe Hàn Lạc Tuyển nói như thế, Lâm Thư liền phóng tầm mắt về phía trước, đúng là có mấy cành táo vươn ra khỏi tường viện, xanh xanh bóng loáng, quả táo xem ra không nhỏ, làm cho người ta kích động muốn hái xuống. Lâm Thư đói đến nỗi bụng kêu ùng ục, hai mắt lập tức sáng quắc như ác lang, nhìn chòng chọc quả táo ở phía trước. 

Càng nhìn nàng càng thấy đói, ngại Hàn Lạc Tuyển đi quá chậm, dứt khoát nói: " Hàn Lạc Tuyển, huynh thả ta xuống đi, ta có thể tự mình đi mà."

Hừ một tiếng, Hàn Lạc Tuyển biết Lâm Thư đã đói bụng như sói đói, vừa để nàng xuống, tất nhiên sẽ lập tức xông tới hái được những quả táo kia.

Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, hắn vừa đặt nàng xuống dưới, Lâm Thư liền nhấc chân chạy về phía trước. Thấy vậy, Hàn Lạc Tuyển vừa tức vừa buồn cười nhìn nàng hấp tấp chạy đi. Đúng là một nha đầu có thần kinh thô, lúc trước còn khóc đến ruột gan đứt từng khúc, giờ thấy được ăn đã vui vẻ mừng rỡ. Lắc đầu một cái, hắn phong độ từ từ bước tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.