Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 18: Đối chất tại chỗ



Vén màn che lên, Lâm Thư vỗ nhẹ hai cái lên bàn tay của Lâm lão phu nhân như an ủi, chợt đứng lên, đi về phía hai mẫu tử Tô di nương. Vừa đi, vừa trừng mắt nghiến răng nhìn chằm chằm hai người họ, lạnh lẽo nói: "Đúng vậy, ta đã trở về rồi! Lâm Thiến, Tô di nương, không giết chết ta, các người rất thất vọng hả? Không ngờ ta có thể thuận lợi trở về sao? Vì một hôn sự, muốn trở thành tiểu thư duy nhất của phủ Định Quốc công, không ngờ hai mẫu tử ngươi lại có lòng dạ độc ác đến thế. Tính kế lừa ta xuất phủ, sai người chụp thuốc mê ta, dẫn ta đến nơi hoang tàn vắng vẻ, mặc cho ta bị dã thú trong rừng ăn thịt. Các người thật là ngoan độc! Ta mang theo một bụng oán khí, từ Nhạc Châu chịu trăm cay nghìn đắng chạy về đây, chính là muốn tố cáo hai người ác độc này!"

"Ngươi nói bậy! Nhị tiểu thư, ngươi có chứng cứ gì chứng minh là tiện thiếp sai người gây nên? Tiện thiếp là một phụ nhân ở trong thâm trạch (chỗ ở sâu), ngày thường ngoại trừ đến Tự Miếu dâng hương, còn không dám bước ra khỏi cửa lớn của phủ Định Quốc công. Sao tiện thiếp dám sai người tổn thương tiểu thư chứ! Tiện thiếp oan uổng quá! Quốc Công gia à!" 

Lúc này, Tô di nương đã hồi phục tinh thần từ trong sự kinh động. Mặc dù nữ nhi Lâm Thiến vừa nói những lời hồ đồ, nhưng chỉ cần không có chứng cớ chứng minh bà ta gây nên chuyện của Lâm Thư, ai cũng đừng nghĩ đổ tội danh đó lên đầu bà ta!

"Bà oan uổng sao? Ha ha, vừa rồi Lâm Thiến đã nói, nếu không phải có tật giật mình thì sao tỷ ta nói ra những lời đó? Nếu như các người không sai người bắt cóc ta, vì sao Lâm Thiến sẽ sợ hãi như thế, cho rằng ta là lệ quỷ, quay về tìm các người tính sổ! Bà nói đi!" Lâm Thư tức giận nhìn chằm chằm Tô di nương, lớn tiếng chất vấn.

Cuối cùng Định Quốc công Lâm Chí Viễn cũng phục hồi tinh thần, không thể tin chuyển mắt qua lại giữa Lâm Thư và Tô di nương, cuối cùng giọng khàn khàn hỏi Tô di nương: "Có phải là nàng sai người bắt cóc Thư nhi không?"

"Quốc Công gia! Tiện thiếp oan uổng quá! Tiện thiếp là một vị phụ nhân, nào có lá gan dám làm tổn thương Nhị tiểu thư! Tiện thiếp thật sự là oan uổng! Thời gian này Thiến nhi chỉ bị chuyện của nhị tiểu thư làm cho kinh sợ, lúc đầu thấy nhị tiểu thư, con người trở nên hồ đồ, toàn nói mê sảng thôi! Nếu như Quốc Công gia không tin tiện thiếp, cứ kêu người đi tra xét đi! Tiện thiếp chưa từng làm chuyện nen không thẹn với lương tâm!" Tô di nương ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ đường đường chính chính.

"Hay cho một câu ‘không thẹn với lương tâm’! Chính tai ta nghe thấy đám bắt cóc nói, là bà muốn để Lâm Thiến trở thành tiểu thư duy nhất của phủ Định Quốc công, gả cho kẻ nhà cao cửa rộng, mới tính kế trừ khử ta! ="="ll..lêquyyddonn,,..Trong phủ Định Quốc công to lớn này, trừ bà ra, còn ai có động cơ muốn trừ bỏ ta chứ? Không phải bà mở mồm đều là xảo ngôn giỏi biện cãi sao? Bà muốn chứng cớ hả? Được! Chúng ta báo quan đi!Để Triệu Duẫn Kinh đi thăm dò, ta cũng không tin không tra được manh mối gì!" Lâm Thư giận dữ nói.

"Này, Quốc Công gia, đây tóm lại là chuyện của Lâm gia, truyền ra bên ngoài sẽ gây bất lợi cho thanh danh của Nhị tiểu thư và Lâm gia. Nếu Quốc Công gia không tin tiện thiếp, cứ điều tra trong phủ sẽ biết. Nếu như tra được cái gì, tiện thiếp không còn lời nào để nói nữa. Nhưng nếu không phải do tiện thiếp gây nên, tiện thiếp tuyệt đối không nhận tội!" Nói xong, Tô di nương quỳ xuống, kéo vạt áo Lâm Chí Viễn, thút tha thút thít khóc.

Từ nhỏ Lâm Thư đã biết Tô di nương giỏi xảo ngôn, chỉ cần không có chứng cớ, dựa theo tính tình bà ta tuyệt sẽ không nhận. Nếu bà ta dám làm, còn dám mở miệng bảo phụ thân đi thăm dò, tất nhiên sẽ chuẩn bị tốt rồi. Sợ rằng sẽ chẳng tra được gì trong phủ Định Quốc công. 

Lâm Thư không cam lòng nhìn thẳng phụ thân nàng, ép hỏi: "Chẳng lẽ phụ thân không tin con ư? Con chính là nén một hơi oán khí từ Nhạc Châu, trải qua gian khổ chạy về đây! Nếu không phải sợ bà ta tính kế hại nhiều người thân của con thì sao con phải chất chứa nhiều oán khí, trải qua gian khổ chạy trở về chứ! Con đường đường là tiểu thư dòng chính của phủ Định Quốc công, chẳng lẽ sẽ phí tâm tính kế một vị di nương sao? Một tiện thiếp, bà ta có gì đáng giá để con đặt vào mắt, đi đối phó chứ?"

Lâm Chí Viễn còn chưa lên tiếng, Tô di nương đã giành nói trước: "Nhị tiểu thư, tiện thiếp biết thân phận mình hèn mọn, coi như thân phận của tiện thiếp có thấp kém đến đâu, nhưng dầu gì tiện thiếp vẫn là một trưởng bối, ngươi không biết lễ phép vu oan cho tiện thiếp như vậy, quy củ của phủ Định Quốc công ở chỗ nào chứ!" Tô di nương định dời đi sự chú ý của mọi người.

"Quy củ ư? Một di nương như bà muốn nói quy củ gì với ta chứ? Thật buồn cười! Quy củ của phủ Định Quốc công này như thế nào, tổ mẫu ta còn chưa xuống mồ, mẫu thân ta còn chưa nhắm mắt, một di nương như bà có tư cách gì mà há mồm ngậm mồm đều là quy củ, lễ nghĩa chứ! Chẳng lẽ ta bị người hại rồi, ta còn phải đối xử quy củ và lễ phép với kẻ hại ta sao? Thật là nực cười!" 

Lâm Thư giận đỏ mặt, nói xong với Tô di nương, quay đầu nhìn về phía Lâm Chí Viễn, thái độ kiên quyết, nói: "Phụ thân, con không sợ mất thanh danh, con chỉ cầu xin một lời công bằng! Chuyện này con muốn báo quan, muốn phủ Kinh Triệu Duẫn điều tra kỹ chuyện con bị kẻ gian bắt cóc! Chuyện này con quyết rồi!"

Tai nghe mắt thấy hai người Lâm Thư và Tô di nương nói chuyện, lúc này Lâm lão phu nhân cũng hoàn toàn khó thở rồi. Gương mặt già nua tràn đầy tức giận, cầm chén trà ở trên bàn lên, ném về phía Tô di nương. Đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Tô di nương, tức giận nói: "Lão thân đồng ý với lời của Thư nhi! Lão thân cũng muốn biết rốt cuộc là ai có lòng dạ độc ác, tính kế mưu hại tôn nữ của ta đấy! Tiểu thư dòng chính của Lâm gia bị người trói lại, chẳng lẽ chúng ta vẫn không thể lên tiếng à! Đến cả báo quan cũng không dám sao! Chí Viễn, nếu ngươi còn xứng đáng với tước vị Định Quốc công thì ngươi hãy báo quan cho ta, để người của phủ Kinh Triệu Duẫn điều tra rõ ràng!-lllqlqldon,,,--- Kết quả như thế nào, là ai tính kế, sẽ có người của phủ Kinh Triệu Duẫn xử trí theo luật. Nếu như ngươi dám nhúng tay vào, nói cái gì vì ai, lão thân coi như không có nhi tử như ngươi. Lập tức dâng tấu xin bệ hạ thu lại phong hào Quốc Công gia của ngươi, xin phong Sóc nhi thừa kế tước vị!"

Phụ thân còn khỏe mạnh, lại nhường nhi tử thừa kế tước vị, đây là chuyện rất mất mặt. Có thể thấy được, lão phu nhân thật sự rất tức giận. Tức thì, trừ An thị khóc đến như điên, không một ai dám lên tiếng phản bác lời bà. Ai cũng không dám xem lời bà như lời nói đùa, mọi người đều biết, lão phu nhân nói là làm được.

Lâm Chí Viễn cũng nhìn ra mẫu thân đang rất tức giận, đã nhận định Tô di nương có liên quan đến chuyện Lâm Thư gặp nạn, thở dài, mở miệng nói: "Mẫu thân, hài nhi đã biết. Hài nhi lập tức sai người đến phủ Kinh Triệu Duẫn báo án."

Nghĩ đến cái gì, Lâm lão phu nhân híp đôi mắt sáng như đuốc, nhìn về phía Tô di nương và Lâm Thiến, nói: "Tiện thiếp và thứ nữ này là kẻ tình nghi do Thư nhi tố cáo, trước khi chuyện sáng tỏ, bọn họ vẫn chưa thoát khỏi bị tình nghi, cứ nhốt trong Vọng Nguyệt các trước đi. Sai người trông coi nghiêm ngặt, chờ đến khi vụ án rõ ràng sẽ thả bọn họ ra." Ngay cả một tiếng di nương và Lâm Thiến lão phu nhân cũng không muốn gọi, có thể thấy được trong lòng bà giận đến mức nào.

Tô di nương vừa nghe, trong lòng liền hoảng sợ, níu lấy y phục của Lâm Chí Viễn, lập tức kêu khóc: "Quốc Công gia, tiện thiếp bị oan mà! Vì sao phải giam tiện thiếp và Thiến nhi lại chứ?"

"Nếu như bà không thẹn với lương tâm thì sao phải sợ ở trong Vọng Nguyệt các mộ thời gian chứ? Chẳng lẽ, di nương có tật giật mình sao?" Lúc này, đại ca của Lâm Thư là Lâm Sóc, trưởng tử của Lâm gia liền mở miệng sau một hồi trầm lặng, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô di nương, giọng nói mang theo khí lạnh bức người.

Lúc này, hai vị ca ca sinh đôi của Lâm Thư, là đệ đệ của Lâm Sóc, là Lâm Ngọc và Lâm Kỳ cũng phụ họa ép hỏi.

Tô di nương tiến lùi đều khó, gương mặt đầy nước mắt, cứng nhắc nói: "Tiện thiếp dĩ nhiên không thẹn với lương tâm, tiện thiếp chỉ đau lòng cho Thiến nhi. Thiến nhi là đứa bé của Lâm gia, từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, sợ rằng không thích ứng được với cuộc sống trong Vọng Nguyệt các. Tiện thiếp cầu xin lão phu nhân và Quốc Công gia thương xót, đừng bắt Thiến nhi đi theo tiện thiếp vào Vọng Nguyệt các, tiện thiếp đau lòng cho Thiến nhi ạ!"

"A, Lâm Thiến chỉ thay đổi chỗ ở một thời gian thôi mà, so với những tháng ngày ta phải chịu, đâu tính là khổ cực chứ!" Lâm Thư châm chọc Tô di nương.

Lâm lão phu nhân suy nghĩ một lúc, mắt lạnh nhìn Tô di nương, nói: "Nếu không muốn Lâm Thiến đi theo ngươi vào ở trong Vọng Nguyệt các, vậy để nó ở lại chỗ của lão thân đi, do lão thân tự mình chăm sóc, lão thân sẽ không khắt khe với huyết mạch của Lâm gia đâu!"

Tô di nương vừa nghe, vẻ mặt giống như trời sập. Quả nhiên gừng càng già càng cay! Lão già này lại muốn tách mình và Thiến nhi ra! Tô di nương vốn tính toán là để Lâm Thiến ở bên ngoài, thông qua nữ nhi sẽ biết được tình hình ở bên ngoài. Đến khi người của quan phủ điều tra tới ả, sẽ kêu Lâm Thiến đi thông báo người nọ, bảo người nọ giải quyết giúp những kẻ tham dự bắt cóc Lâm Thư, tử vô đối chứng. Cứ như vậy, không có chứng cớ chỉ rõ ả là chủ mưu của chuyện này thì chẳng ai làm gì được ả! 

Nhưng không ngờ, Lâm lão phu nhân lại muốn tách mẫu tử bọn họ ra, giữ Lâm Thiến ở bên người để giám thị. Vậy thì, đến lúc đó, nếu như người của quan phủ hỏi, Thiến nhi nói khác ả thì đúng là bê đá tự đập chân mình, tự đánh mặt mình! Nghĩ như vậy, Tô di nương vội vàng cầu xin: "Hãy để Thiến nhi ở cùng với tiện thiếp đi! Từ nhỏ Thiến nhi đã lớn lên ở bên cạnh tiện thiếp, nó không thể rời khỏi tiện thiếp! Phải không, Thiến nhi?" Nói xong, Tô di nương quay đầu ngầm nháy mắt với Lâm Thiến trong lúc mọi người không để ý.

Nhận được ánh mắt của Tô di nương, Lâm Thiến lập tức phản ứng, biết nên làm như thế nào.

"Đúng vậy! Thiến nhi không thể rời khỏi nương, Thiến mhi muốn ở cùng với nương!" Nói xong, Lâm Thiến cũng nặn ra một ít nước mắt, giả vờ đáng thương.

Nhìn đôi mẫu tử khóc sướt mướt, dáng vẻ như phải chịu uất ức, giống như bọn họ mới là người chịu khổ, Lâm lão phu nhân liền tức giận, lồng ngực tràn đầy lửa giận. Tay run run, chỉ vào Tô di nương và Lâm Thiến, mắng to: "Các ngươi còn để lão thân vào trong mắt không! Lúc nói thế này, lúc nói thế kia! Chí Viễn! Ngươi xem đi, đây đều là tai họa ngươi đã rước vào Lâm gia! Đây là muốn lão thân tức chết mới chịu đó! Thư nhi chịu nhiều uất ức như vậy cũng không rơi một giọt lệ, bọn họ ngược lại như phải chịu mọi uất ức, thật là tức chết lão thân rồi! Lâm Thiến, đường đường là tiểu thư dòng thứ của phủ Định Quốc công, đến tuổi thành thân, lại giống như một đứa trẻ chưa dứt sữa không rời được mẫu thân! Chí Viễn, nương hỏi ngươi, ngươi định làm thế nào?" Đôi mắt sắc bén nhìn nhi tử, bà ép hỏi.

Lúc này cảm xúc trong lòng Lâm Chí Viễn hết sức phức tạp, khoảng thời gian không tìm thấy Lâm Thư, hắn luôn ăn không ngon, ngủ không yên, quan tâm và đau lòng vì nữ nhi. Dưới sự khuyên nhủ của Tô di nương, không thể không thừa nhận nữ nhi có lẽ đã không còn, lúc này mới lấy dũng khí mở miệng nói chuyện chuẩn bị xây mộ chôn cất y phục và di vật của Lâm Thư. Lại không ngờ, vừa mới dứt lời, thê tử An thị tương kính như tân nhiều năm giống như nổi điên chỉ trích hắn. Sau đó Lâm Thư liền chạy vào, đối chất với Tô di nương khiến hắn khó có thể tiêu hóa. Không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, trước mắt bị mẫu thân ép hỏi, Lâm Chí Viễn bất đắc dĩ nói: "Tất cả mặc cho mẫu thân định đoạt. Kính xin mẫu thân bảo trọng thân thể, đừng quá lo lắng, tất cả đã có nhi tử."

Lâm lão phu nhân lườm hắn, phất tay, ra lệnh: "Người đâu, đưa Tô thị tới Vọng Nguyệt các, trông coi nghiêm ngặt, không được bước ra một bước! Còn nữa, đưa đại tiểu thư tới Hoa Lầu chăm sóc đặc biệt, nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, chỉ tra hỏi các người thôi!"

Hai lão ma ma bên cạnh bà nghe lệnh, động tác nhanh nhẹn kéo Tô di nương và Lâm Thiến đi ra, không hề chần chừ. Tô di nương và Lâm Thiến ngoác miệng gọi nhau, cùng cầu xin Lâm Chí Viễn. Nhìn hai mẫu tử bị người lôi đi, Lâm Chí Viễn há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời đã đến bên môi xuống, không nói gì cả.

Nhìn hai mẫu tử phiền phức kia bị kéo đi, còn An thị vẫn khóc rống như phát điên, Lâm lão phu nhân mệt mỏi xoa xoa trán, nhàn nhạt lên tiếng: "Thư nhi ở lại đây, lão thân có lời muốn hỏi con bé. Các ngươi giải tán trước đi! Sóc nhi, con vào cung mời Vương ngự y tới xem bệnh cho mẫu thân con đi. Mẫu thân con bị tâm thần bất ổn, đợi nương con bình tĩnh lại thì đưa Thư nhi đế trấn an nàng. Ngọc nhi và Kỳ nhi, hai đứa cùng phụ thân đến phủ Kinh Triệu Duẫn báo án đi!"

Lâm Chí Viễn nghe vậy biết đây là mẫu thân không yên lòng về mình, đặc biệt kêu hai nhi tử đi cùng, trên mặt liền hơi xấu hổ, nhưng không dám phản bác, cuối cùng đành gật đầu.

Ba vị ca ca của Lâm Thư thấy muội muội trở về bình an, trong lòng chuyển bi sang hỉ. Vốn nghĩ đợi tan cuộc sẽ hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy tổ mẫu nói như vậy, đều thức thời câm miệng làm theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.