Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 20: Xuất phủ nhờ giúp đỡ



Thời gian thấm thoát trôi đi, đã qua một tháng kể từ lúc Lâm Thư trở về phủ, An thị cũng dần dần bình tĩnh vì được nữ nhi an ủi. Còn ba vị huynh trưởng của Lâm Thư biết được chuyện nàng gặp phải thì hết sức tức giận. Mặc dù không tra được chủ mưu chính là Tô di nương, nhưng ba huynh đệ họ đều tin lời muội muội mình, nên đã gây không ít khó khăn cho Tô di nương. Đã động tay động chân vào đồ ăn, thức uống, vật dụng hàng ngày của bà ta để xả giận cho Lâm Thư.

Kể từ khi Lâm Thư trở về, mỗi ngày đều ở chung với An thị và Lâm lão phu nhân, hai vị trưởng bối bắt nàng ở bên cạnh, theo dõi gắt gao, không cho nàng có cơ hội rời khỏi tầm mắt của họ.

Ở sau lưng nàng, Lâm lão phu nhân đã lén giao cho đại ca Lâm Sóc của nàng một nhiệm vụ. Lâm Sóc vừa nhận được nhiệm vụ, đã chạy nhanh về học viện Thánh Tài, kêu hai đệ đệ sinh đôi là nhị ca Lâm Ngọc và tam ca Lâm Kỳ của Lâm Thư ở trong phủ, chú ý tiến trình vụ án.

Một tháng rồi mà vụ án của Tô di nương vẫn chưa có tiến triển, Lâm Thư có chút phiền não. Chẳng lẽ đúng là Tô di nương đã làm không chê vào đâu được, không thể tìm được bất kỳ nhược điểm nào sao? Đã lâu không gặp Hàn Lạc Tuyển, trong lòng nàng có chút nhung nhớ, nhưng các vị trong nhà quản chặt quá, nàng không có cơ hội xuất phủ. Nha hoàn và ma ma bên cạnh đều do các trưởng bối phái tới hầu hạ nàng, muốn kêu nha hoàn làm việc gì thì sẽ khiến các trưởng bối phát hiện. Mặc dù ở cùng trưởng bối, nhưng thần trí nàng đã mất tự chủ, bay xa rồi.

Thấy dáng vẻ không yên lòng, buồn bã tiu nghỉu của Lâm Thư, An thị lo lắng hỏi: "Thư nhi, con làm sao vậy? Sao mất tinh thần thế, có phải đang phiền lòng chuyện gì không? Qua đây, nói với nương nào, nương nhất định dốc hết sức làm cho con!"

Đang uống trà ở bên cạnh, Lâm lão phu nhân nghe thế, nâng mắt nhìn Lâm Thư, thấy đúng là tôn nữ rầu rĩ không vui, cũng mở miệng hỏi thăm: "Thư nhi, sao thế? Có chuyện gì không vui cứ nói ra, tổ mẫu nhất định làm chủ cho con!"

Nghe hai vị trưởng bối nói như vậy, Lâm Thư đành nói: "Con thấy phủ Triệu Duẫn Kinh đã tra xét vụ án được một tháng, mà chẳng có động tĩnh nên hơi lo lắng. --llê-le-quyuudo,,,,nnnn,,....--- Con cảm thấy có tra được ra chứng cớ chỉ rõ là Tô di nương làm thì phụ thân cũng sẽ mở miệng cầu xin cho bà ta." 

Lâm Thư hiểu rất rõ phụ thân mình, bởi vì năm đó Tô di nương đã cứu ông một mạng, nên ông có phần tình cảm khác biệt với bà ta. Nếu để quá lâu, chẳng tra được chút dấu vết nào, phụ thân nàng sẽ không nhịn được mở lời vì Tô di nương. Đó không phải là kết quả nàng mong muốn, nàng muốn là đuổi hai mâu tử Tô di nương và Lâm Thiến ra khỏi Lâm gia, không còn cơ hội gieo họa cho người Lâm gia.

"Nó dám à! Lão thân còn chưa chết đâu! Lâm gia này vẫn chưa đến phiên nó làm chủ! Năm đó ta đã thấy Tô thị kia không phải hạng người tốt, nếu không phải Chí Viễn quỳ một ngày một đêm cầu xin ta, ta hoàn toàn không cho phép tiện thiếp đó vào phủ! Mặc kệ vụ án lần này có chứng cớ hay không, bọn họ cũng đừng nghĩ bước vào phủ Định Quốc công nữa. Đứa nhỏ Lâm Thiến đó đã bị tiện thiếp kia dạy dỗ sai lệch rồi, hiện tại chỉnh đốn cũng chẳng kịp nữa. Ngày khác, chờ vụ án được làm rõ, mẫu thân của Thư nhi hãy chọn một mối hôn sự cho Lâm Thiến đi!" Lâm lão phu nhân luôn luôn phân chia rõ ràng thê dòng chính và thiếp thứ, cộng thêm quan hệ với Tô di nương và nhân cách của Lâm Thiến, khiến Lâm Thiến không được Lâm lão phu nhân yêu thương. Trong lòng Lâm lão phu nhân không hề quan tâm đến thứ nữ Lâm Thiến này một chút nào.

"Dạ, con dâu chắc chắn sẽ chọn một hôn sự tốt cho Thiến nhi." Vẻ mặt An thị không dao động, môi mỏng nói đồng ý, nhưng trong lòng lại tính toán một chút. Tô thị này xuất thân là con của thiếp thất nhà buôn, An thị vẫn luôn không để trong mắt. Không ngờ Tô thị lại to gan, tâm tư ác độc đến thế, dám xuống tay với nữ nhi duy nhất của nàng. Ngươi đã bất nhân thi đừng trách ta bất nghĩa, nàng nhất định sẽ chọn cho đứa nhỏ Lâm Thiến kia một mối hôn sự vô cùng tốt! Tô thị nắm chặt bàn tay đang giấu ở trong ống tay áo.

Nhắc tới hôn sự của Lâm Thiến, Lâm Thư tò mò hỏi: "Nương, ngài định gả Lâm Thiến cho công tử nhà nào ạ?"

"Đây không phải chuyện một nữ tử khuê các như con nên biết, con cứ nắm chắc một chút, luyện thật giỏi cầm kỳ thi họa đi. Bằng không chờ thêm hai năm nữa đến hôn sự của con, ta không biết nên nói như thế nào về khả năng của con nữa." 

Vừa nhắc tới chuyện này, An thị liền hết sức nhức đầu. Lâm Thư đứa nhỏ này, thuở nhỏ được lão Định Quốc công và Lâm lão phu nhân cưng chiều lớn lên, hành động tùy ý, ai cũng không thể gò bó nó. Đến bây giờ vẫn chẳng biết cầm kỳ thư họa, nữ công gia chánh, khiến An thị rất gấp gáp, nhưng lại không thể buộc Lâm Thư đi học. Nếu như con bé chạy đến trước mặt lão phu nhân cáo trạng, bị mắng chính là An thị rồi.

"Ai, nương, ngài đừng cả ngày lấy những thứ bình thường nữ tử phải học gì gì đó để ép buộc con. Con vừa thấy chúng là phiền lòng, không học được. Cũng đâu phải học tốt chúng thì mới gả được chứ ạ! Ngài xem, tổ mẫu cũng đâu tinh thông cầm kỳ thư họa, ngay cả thêu đóa hoa cũng giống như ***, chẳng phải tổ phụ vẫn vô cùng thương yêu tổ mẫu à!" Nhắc tới tình cảm của tổ phụ và tổ mẫu, Lâm Thư liền sinh lòng hâm mộ.

Lâm lão phu nhân Triệu thị là nữ nhi châu ngọc của lão Nam Hoài Vương tiền nhiệm, Nam Hoài Vương tiền nhiệm vô cùng yêu thương nữ nhi này, tự mình cầu xin tiên hoàng ban phong hiệu cho nữ nhi, phong hiệu của Lâm lão phu nhân  là Tịnh Kha quận chúa. Thuở nhỏ lớn lên ở Kim Châu, lúc thiếu thời, lão Định Quốc công rất thích hành tẩu giang hồ, đi ngang qua Kim Châu, gặp được Lâm lão phu nhân, đối với Lâm lão phu nhân là vừa thấy đã yêu, đông thời còn cưng chìu cả đời. Cưới Lâm lão phu nhân vào phủ, suốt đời không nạp thêm thiếp thất, lúc nào cũng đặt Lâm lão phu nhân ở trong lòng.

Từ nhỏ Lâm Thư đã lớn lên bên cạnh hai vị lão nhân, thấy rõ tổ phụ chăm sóc tổ mẫu từng ly từng tý, trong lòng nàng cũng hy vọng gặp được một nam tử si tình giống như tổ phụ nàng, một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng. Kiếp đầu tiên gặp Triệu Á Thanh, trẻ người non dạ bị lời ngon tiếng ngọt che mờ đôi mắt, tin tưởng hắn ta sẽ là phu quân của nàng. Cũng bởi vì Triệu Á Thanh từng cam đoan sẽ cho nàng ‘nhất sinh nhất thế nhất song nhân’, nàng mới một lòng vì hắn ta đến vậy. Nhưng sau đó, mười năm làm Hậu khổ sở đã khiến nàng nhìn rõ tên cặn bã đó.

Nghĩ đến tên cặn bã Triệu Á Thanh, nàng bỗng nhiên thức tỉnh. Gần đây ăn được ngủ được, ngày ngày ríu rít với tổ mẫu và mẫu thân, nàng cảm thấy mình hình như đã quên chuyện gì rồi, thì ra đã quên ‘chuyện tốt’ của hắn ta ở trấn Thanh Hà!

"Tổ mẫu, nương, con đột nhiên nhớ ra một chuyện, con đi tìm nhị ca và tam ca đây! Hai người cứ trò chuyện, chọn kỹ một người tốt cho Lâm Thiến, gả tỷ ta xa một chút, đừng quay lại gieo họa cho chúng ta là được!" Dứt lời, nàng đã chạy xa rồi.

Thấy Lâm Thư chạy như bay, Lâm lão phu nhân và An thị đều khó hiểu. An thị bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này, không có chút thục nữ nào, sau này phải làm sao chứ!"

"Cái gì mà làm thế nào! Thư nhi như vậy rất tốt, thẳng thắn hào hiệp, không câu nệ tiểu tiết. Con nên vui mừng vì Thư nhi không phải loại nữ tử tràn đầy tâm cơ, thủ đoạn mờ ám. -lllqlqldoonnn-----===- Về phần tương lai, duyên phận đến, tự nhiên có kết quả. Con cũng đừng quá quan tâm, gò bó nó nhiều, người sống phóng khoáng, thoải mái mới không uổng công đến nhân gian. Nó muốn sống thoải mái thì cứ để nó sống đi!" Lâm lão phu nhân hòa nhã, bình thản nói với An thị.

"Bà bà nói rất đúng, là con dâu ngu muội rồi." An thị bị lời nói của Lâm lão phu nhân thuyết phục rồi.

Lại nói đến Lâm Thư, một đường chạy như điên, vọt tới cửa Tam Tinh viện của các ca ca nàng, bắt được gã sai vặt quét sân liền hỏi: "Trong các ca ca của ta có ai ở bên trong không?"

"Nhị tiểu thư, Nhị công tử vừa đi vào cùng thư đồng Lâm Trúc của Thế tử, bảo là muốn lấy thứ gì đó cho Thế tử." Gã sai vặt cung kính hành lễ với nàng rồi trả lời.

"Lâm Trúc? Hắn bị đại ca ta sai về lấy đồ gì ư?" Lâm Thư tò mò hỏi.

"Nhìn tình huống hình như là như vậy, cụ thể thế nào thì nô tài không rõ lắm."

Nghe vậy, Lâm Thư xác định là đại ca nàng phái thư đồng trở về lấy đồ, nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nàng liền vui lên, phất phất tay với gã sai vặt, nói: "Ừ, ta biết rồi, ngươi tiếp tục làm việc đi!" Dứt lời liền co cẳng chạy.

Lâm Ngọc vốn đang vui vẻ đua ngựa với Lâm Kỳ ở bên ngoài, lại bị thư đồng của đại ca chạy đến cắt ngang, bảo hắn trả lại quyển sách đã mượn vài ngày trước. Lâm Ngọc khó chịu dẫn Lâm Trúc trở về phủ, đi vào phòng hắn tìm kiếm rồi đưa sách cho Lâm Trúc. Vừa mới xoay người, liền thấy muội muội đột nhiên xuất hiện, sợ hết hồn.

"Thư nhi! Sao muội đến đây mà không kêu một tiếng, dọa ta chết rồi!" Vỗ vỗ tim, Lâm Ngọc bất mãn nói.

"Chít...." Lâm Thư nghịch ngợm làm theo lời Lâm Ngọc nói.

Lâm Ngọc bất đắc dĩ sờ sờ đầu nàng, hỏi: "Sao thế? Không có việc gì thì muội cũng chẳng chạy đến Tam Tinh viện này tìm chúng ta đâu."

"Nhị ca, có phải đại ca kêu Lâm Trúc trở về lấy đồ không?" Nhìn Lâm Trúc đứng bên cạnh, nàng biết rõ còn cố hỏi.

"Ừ, sao thế? Muội định làm gì?" Lâm Ngọc cảm thấy nàng lén lút hỏi như tên trộm vậy là tuyệt đối không có chuyện tốt.

"Hắc hắc, muội muốn tới học viện của đại ca để đi dạo. Muội chưa từng đến đó, thật sự rất tò mò." Nàng túm lấy tay Lâm Ngọc lấy lòng.

"Không được! Trong học viện toàn là nam tử, muội đi làm gì!Nghĩ cùng đừng nghĩ, ngoan ngoãn ở trong phủ với tổ mẫu và mẫu thân, hai ngươi họ đã lo lắng rất nhiều cho muội trong khoảng thời gian trước đấy." Lâm Ngọc từ chối không chút khách khí.

"Ai nha, muội đã ở bên họ một tháng rồi, không để muôi ra ngoài đi dạo thì muội sẽ nhịn đến ngộp thở mất!" Lâm Thư bất mãn dậm chân.

"Ngộp thở cũng phải nhịn cho ta! Người ta là ngã một lần khôn hơn một chút, muội đã chịu nhiều đau khổ như vậy, mà chẳng chịu nhớ chút nào hả! Đã quên lúc trước là vì muốn đi chơi mới bị người lừa gạt xuất phủ trói lại hả, bên ngoài không an toàn đâu! Làm sao muội không yên phận chút nào thế!" Lâm Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọc chọc trán nàng.

"Nhị ca! Muội có chuyện quan trọng, muốn đi tìm đại ca!" Thấy Lâm Ngọc tỏ ra kiên quyết, Lâm Thư liền nói loạn xạ.

"Bớt làm nũng cho ta! Ta còn chưa biết muội sao! Ta cho muội biết, trước khi đến học viện, đại ca đặc biệt dặn dò ta và tam ca của muội, ở trong phủ trông coi muội thật kỹ, không cho muội có cơ hội chạy ra khỏi phủ.-;;";"";ll333qu,,,,4444,,,do,,,,n.....-Muội ngoan ngoãn ở trong phủ đi, học chút thêu thùa, nữ hài tử an tĩnh ở trong phủ mới tốt!" Lâm Ngọc tận tình khuyên nhủ nàng.

"Không được! Hôm nay muội nhất định phải đi! Nhị ca, huynh tốt nhất, huynh để cho muội cải trang thành gã sai vặt đi theo Lâm Trúc đến học viện của đai ca một chuyến thôi!" 

Lâm Thư biết tính tình của lão Dịch Vương, thuở nhỏ đã quản giáo nghiêm khắc, không cho Hàn Lạc Tuyển có cơ hội phóng đãng phong lưu. Hàn Lạc Tuyển đã trở về kinh, lão Dịch Vương chắc chắn sẽ không giữ hắn lại đâu, đương nhiên sẽ tống hắn đến học viện đọc sách. Trước mắt, trong lòng nàng có khúc mắc chuyện Tô di nương và Triệu Á Thanh, không nghĩ ra cách đối phó. Chuyện về hai người này, ngoại trừ tìm Hàn Lạc Tuyển để hắn nghĩ cách giải quyết, nàng không biết nên xin ai giúp đỡ nữa.

Lâm Trúc đứng bên cạnh ôm sách, nghe thế, đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, vội vàng cúi đầu, giảm bớt đi sự tồn tại của mình.

"Muội không thể không đi à?" Lâm Ngọc nhướn nhướn lông mày hỏi nàng.

"Đúng! Không thể không đi!" Lâm Thư tỏ vẻ kiên quyết.

"Vậy muội thành thật nói cho ta biết, muội muốn đi làm gì. Nếu thật sự là chuyện quan trọng, ta có thể đồng ý, còn giúp muội ứng phó với trưởng bối nữa." Lâm Ngọc dẫn dắt từng bước.

Lâm Thư im lặng, ở trong lòng suy tính chốc lát, hơi cắn răng, kéo Lâm Ngọc vào nội thất, nhỏ giọng nói: "Muội muốn đi thăm một người, chính là Thế tử Hàn Lạc Tuyển của Dịch Vương phủ đã cứu muội. Muội muốn tự mình đến nói cảm ơn huynh ấy."

Lâm Ngọc nghe vậy, kinh ngạc, hỏi: "Muội nói cái gì? Muội muốn qua thăm Hàn thế tử sao? Thư nhi, chẳng lẽ muội coi trọng hắn à?"

"Muội.... Muội không có. Muội chỉ muốn tới chính miệng nói tiếng cảm ơn thôi." Lâm Thư cự nự quay đầu.

"Ca ca vẫn nói câu đó, không thành thật với ta, đừng mong ta thả ra ngoài." Lâm Ngọc bày ra vẻ muội không nói rõ ràng thì ta thề không bỏ qua.

Thấy nhị ca như vậy, Lâm Thư biết không nói rõ ràng thì ca ca sẽ không thả mình ra ngoài, thở dài, xấu hổ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Huynh đừng nói cho người khác biết! Nếu để cho muội biết được huynh nói cho những người khác, sau này muội không để ý huynh nữa!"

Lâm Ngọc sửng sốt hồi lâu, sực nhớ ra gì đó, bày ra dáng vẻ sáng tỏ thông suốt, nói: "Ta biết rồi, muội đi đi. Đến lúc đó đại ca mắng muội, ta cũng mặc kệ."

Thấy Lâm Ngọc đồng ý, nàng vui vẻ, chân chó nói: "Ai! Muội biết nhị ca đối xử với muội rất tốt mà! Yên tâm đi, đại ca trách mắng thế nào thì muội cũng không khai ra huynh đâu."

Lâm Ngọc nghiêng đầu sang bên, hừ một tiếng, nói: "Miệng lưỡi trơn tru, nịnh hót!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.