Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 23: Tranh giành người



"Tiểu công tử, ngài xem đi, đây đều là những cô nương đẹp nhất Phú Quý lâu! Ta giới thiệu một chút với ngài: vị này là Liễu Y Y băng thanh ngọc khiết, là chiêu bài của Phú Quý lâu chúng ta! Cầm kỳ thư họa, giỏi ca múa, tinh thông mọi thứ! Mấy vị này cũng là cô nương vô cùng có tài sắc trong Phú Quý lâu. Tiểu công tử lựa chọn ai?" Từ nương dẫn năm vị cô nương có dung mạo thật tốt vào, giới thiệu xong liền nịnh nọt hỏi Lâm Thư.

"Ừ, dáng dấp cũng được. Các ngươi tự chia ra giới thiệu mình một chút đi!" Vuốt cái cằm sáng bóng, Lâm Thư bỉ ổi cười một tiếng.

"Viễn khách chiết dương Liễu, Y Y lưỡng hàm tình. Ta là Liễu Y Y." Nữ tử cầm đầu, Liễu Y Y lạnh nhạt mở miệng trước. Vóc người xác thực cực kỳ đẹp, diễm nhược đào lý (xinh đẹp như hoa đào), lạnh lùng như băng sương, chính là nói đến kiểu mỹ nhân lạnh lùng như Liễu Y Y.

"Thiếp tên San nhi, biết ca hát!" Nữ tử vận hồng y cúi người trước Lâm Thư, xấu hổ giới thiệu.

"Thiếp tên Thúy nhi, sở trường là xoa bóp, nhất định sẽ hầu hạ công tử thoải mái!" Thúy nhi mặc một bộ áo váy màu lam lên tiếng, rồi liếc mắt với Lâm Thư.

Nhận được mị nhãn (ánh mắt quyến rũ), Lâm Thư run rẩy nhẹ, thân thể tê dại vội vàng xua tay, nói: "Được rồi, kêu Liễu Y Y và San nhi ở lại." Cũng không nghe hai người đằng sau giới thiệu, nàng vội vàng chọn người.

Từ nương còn chưa kịp mở miệng đồng ý, cửa phòng lại bị người đẩy ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cửa.

"Bản công tử nghe nói Liễu cô nương của Phú Quý lâu là một tài nữ phong trần hiếm có, liền đặc biệt đến xem, không ngờ đã bị người chọn rồi." Thay đổi vẻ lạnh lùng trước đây, Hàn Lạc Tuyển như biến thành một người khác, dáng vẻ ăn chơi trác tác không chê vào đâu được.

Thấy hắn, Lâm Thư ngây ra như phỗng. Sao hắn lại xuất hiện ở đây! Hơn nữa còn là vì kỹ nữ Liễu Y Y kia! Trong lòng nàng vô cùng buồn bực, nghiêm mặt không lên tiếng.

Ngoại trừ Lâm Thư là nữ giả trang nam thì đám nữ nhân trong phòng vừa thấy Hàn Lạc Tuyển đã ngây người như được thấy tiên nhân. Ngay cả Liễu Y Y lạnh mặt vào phòng rồi trên mặt cũng có chút biến hóa.

Thấy đám nữ nhân này đều nhìn chằm chằm Hàn Lạc Tuyển, trong lòng Lâm Thư liền dâng lên một ngọn lửa giận, nghiêm mặt, đanh giọng nói: "Mấy người các ngươi nhìn cái gì vậy! Bản công tử mới là kim chủ của các ngươi, nhìn khuôn mặt hắn thì có tiền à!" Bộ dạng hung ác của nàng giống như ác bá ở đầu đường.

Nghe vậy, nhìn bộ dạng xù lông của nàng, Hàn Lạc Tuyển không nhịn được khẽ cười, nói: "Lời này quá đúng, nhìn chằm chằm mặt bản công tử cũng chẳng có chút tiền nào đâu."

Lúc này Lâm Thư vô cùng bực bội với vẻ tươi cười của Hàn Lạc Tuyển, trong lòng chỉ muốn đánh hắn một trận. Sắc mặt tồi tệ chuyển mắt không nhìn hắn, mở miệng nói với Từ nương: "Còn ngây ra đó làm gì! Không thấy tên kia định tranh giành người với bản công tử hả! Còn không mau đuổi hắn ra ngoài cho ta! Liễu cô nương là bản công tử đã chọn trước rồi!"

Liễu Y Y đứng một bên nghe Lâm Thư nói, lại quan sát hành động của Lâm Thư, liền nhăn đôi mày liễu, mặt hơi đanh lại, nói với Lâm Thư: "Vị công tử này, mặc dù là ngài tới trước cũng đã chọn xong người, nhưng Lưu mụ mụ vẫn chưa đồng ý mà. Cho nên, vị công tử kia vẫn có quyền lựa chọn Y Y!"

Nghe Liễu Y Y nói, Lâm Thư đã nhìn ra nữ nhân này muốn hầu hạ Hàn Lạc Tuyển. Ánh mắt nàng hung ác giống như muốn ăn thịt người nhìn tú bà, tức giận hỏi: "Tú bà kia, rốt cuộc bà để cho Liễu Y Y hầu hạ ai?"

"Đây, đây là đương nhiên, đương nhiên....." Là ai có tiền có thân phận sẽ để Liễu Y Y hầu hạ kẻ đó! Nhưng Lưu mụ mụ cũng không dám nói ra lời ấy, bởi vì chưa biết bối cảnh của cà hai, bà ta sợ đắc tội với kẻ có quyền thế nên chưa dám ra quyết định.

"Khiến chư vị chê cười, bản công tử và hắn là bằng hữu tốt. Lúc trước vì một quển sách mà Tô huynh đệ giận ta, nếu như hắn muốn Liễu cô nương hầu hạ thì ta không tranh nữa, cũng chọn một người ở cùng phòng này để tâm sự cùng hắn." Hàn Lạc Tuyển phẩy nhẹ chiếc quạt trong tay, thản nhiên nói. Bộ dạng y phục lụa là đầy phong lưu kia vừa xứng với bề ngoài như thiên tiên, thoạt nhìn tác phong vô cùng nhanh nhẹn.

Hắn như vậy khiến cho người ta không thể xem nhẹ một thân quý khí, khiến Liễu Y Y yên lặng nổi lên tâm tư, không dám xem nhẹ đối phương.

Lưu mụ mụ nghe hắn nói vậy, lập tức cười hòa ái, chân thành nói: "Thì ra là như vậy! Vậy ta sẽ gọi thêm vài cô nương có tư sắc đến cho vị công tử này chọn!"

Hàn Lạc Tuyển phất tay, từ chối: "Không cần phiền phức như vậy, cứ chọn cô nương mặc y phục màu lam đi, bản công tử và Tô huynh đệ hàn huyên một chút, trò chuyện xong là đi rồi. Trong nhà còn có thê thiếp chờ đợi, sẽ không qua đêm ở bên ngoài."

"Ai, công tử là một người biết lo cho gia đình nhỉ! Vậy đi, Thúy nhi ở lại đi, hầu hạ tốt vị công tử này đấy!" Lưu mụ mụ nói với Thúy nhi xong, lại nói với hai nữ tử không được tuyển chọn: "Hai người đi ra ngoài cho ta."

Đưa người ra cửa, trước khi đóng cửa, Lưu mụ mụ liền nịnh hót Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư: "Hai vị công tử chơi vui vẻ!"

Chờ cửa đóng lại, Hàn Lạc Tuyển bình thản ung dung đi về phía Lâm Thư, ngồi xuống bên cạnh nàngung tay lên, tùy ý ra lệnh cho mấy nữ tử đang đứng trước mặt: "Biết đàn thì đàn, biết hát thì hát đi, bản công tử muốn xem tài nghệ của các ngươi như thế nào."

"Thiếp thiên về cổ cầm, chi bằng thiếp và San nhi hợp tấu một khúc ‘Túy Đông Phong’ cho nhị vị công tử nghe nhé. Thủ khúc đó là tác phẩm mới của thiếp, cần chuẩn bị một chút." Liễu Y Y ngoan ngoãn lên tiếng.

"Ừ, được. Cho các ngươi hai khắc (30p), các ngươi đi chuẩn bị đi!" Hàn Lạc Tuyển nhàn nhạt gật đầu.

"Công tử, thiếp thiên về xoa bóp, hay là thiếp xoa bóp cho ngài nhé! Nhất định phục vụ công tử thoải mái dễ chịu!" Khuôn mặt Thúy nhi hàm xuân, nhướn mày nhẹ với Hàn Lạc Tuyển.

"Cũng được, chỉ là bản công tử không thích màu sắc y phục của ngươi, ngươi đổi đồ trước rồi quay lại. Nhìn mà chướng mắt!" Hàn Lạc Tuyển ghét bỏ nói.

Thúy nhi hơi xấu hổ hỏi: "Vậy công tử thích y phục màu gì, Thúy nhi lập tức đi đổi."

"Ngươi đi đổi y phục màu thân cây nghệ đi! Đi nhanh về nhanh!" Hàn Lạc Tuyển thờ ơ nói.

Nghe hắn nói, Thúy nhi liền kéo Liễu Y Y rời khỏi phòng. Trong phòng chỉ còn lại Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư, còn có A Cường đứng thẳng, bất động như một pho tượng.

Ban nãy, Lâm Thư vẫn luôn im lặng kìm nén, trước mắt thấy không có ai, vừa định mở miệng, đã bị Hàn Lạc Tuyển đưa ngón trỏ ra chặn lại. Ngay sau đó, hắn tiến gần đến bên tai nàng nói nhỏ: "Đừng bại lộ thân phận, có người đang bí mật giám thị ở phía sau phòng này."

Nghe vậy, Lâm Thư mở to hai mắt, khó tin nhìn hắn, dùng giọng nói mà chỉ hai người nghe được hỏi: "Thật sao?"

"Lừa ngươi làm chi! Cẩn thận đừng lộ thân phận. Bây giờ ta tên là Đường Cẩn Ngôn, ngươi gọi ta là Đường huynh đi. Ngươi giả họ Tô, nếu những nữ nhân kia định thăm dò thân phận của ngươi, ngươi cứ đáp qua loa, đừng nói lỡ miệng."

Lâm Thư nhẹ nhàng gật đầu, nàng không ngờ có người đang bí mật giám thị ở phía sau phòng này, đột nhiên cảm thấy đằng sau lưng có chút lạnh  lẽo_Nàng nhớ đến đoạn đối thoại của mình và A Cường sau khi bước vào phòng, -;tuy rằng nhỏ giọng nhưng không biết đối phương có nghe được khôngTrong lòng lo lắng, bất an, nàng dán môi đến bên tai Hàn Lạc Tuyển hỏi: "Lúc trước vào phòng, hộ vệ bên cạnh nhỏ giọng gọi ta là tiểu thư, không biết có thể bị nghe lén không?"

Bị hơi nóng phả ra từ miệng nàng làm cho hơi nhột trong lòng, hắn đễnh đãng đáp: "Sẽ không, người nọ không biết võ công, lại cách khá xa nên nghe không rõ."

Nghe hắn nói vậy, nàng yên tâm rồi, chuyển chủ đề hỏi: "Lúc này đâu rời được học viện nhỉ? Sao huynh cũng chạy tới đây? Là tới tra chuyện phát hiện được ở trấn Thanh Hà hả?" Lúc này nàng đã bình tĩnh lại, dựa theo sự hiểu biết của nàng về hắn thì hắn luôn giữ mình trong sạch, nếu như không có việc gì sẽ không đặt chân vào chốn trăng hoa này. Lúc trước đầu óc nàng bị co rút, mới có thể nổi giận.

"Không, bản công tử chỉ đơn thuần đến uống tửu hoa thôi." Hàn Lạc Tuyển không chịu nổi lỗ tai tê dại, liền cách xa nàng.

"Huynh không thể thành thật chút à!" Nàng đã xác định hắn tới đây là có chung mục đích với mình, thấy hắn để tâm đến chuyện kia, nàng liền mừng thầm. Nhưng thấy hắn cứ nói xạo thì nàng hơi bất mãn nói.

A Cường đang đứng bên cạnh như pho tượng, thấy tiểu thư nhà mình và một nam tử tựa gần vào nhau nói chuyện, không nhìn nổi nữa bèn nói: "Công tử, đừng dính vào nhau nữa, người ta nhìn sẽ tưởng bị đoạn tụ đó."

Hàn Lạc Tuyển nghe thế, nhíu mày nhìn nàng. Bị hắn nhìn chế giễu, Lâm Thư hơi ngượng ngùng, quay đầu trách cứ A Cường: "Ngươi chỉ cần đứng bên cạnh bảo vệ ta là được! Đừng nói nhiều!"

Bị nàng khiển trách, A Cường vô tội ngậm miệng. Lúc này, Thúy nhi đã đổi xong y phục vừa đẩy cửa đi vào, hơi ngượng ngùng nhìn Hàn Lạc Tuyển, nhẹ giọng hỏi: "Công tử, thiếp chỉ có xiêm y màu cam thảo, ngài nhìn thuận mắt chưa?"

"Ừ, tạm thời nhìn được! Ngươi qua đây xoa bóp vai cho ta, để bản công tử xem xem có sảng khoái như ngươi nói không, nếu khó chịu thì sẽ không có thưởng đâu." Hàn Lạc Tuyển đùa giỡn nói.

"Thủ nghệ của Thúy nhi nhất định sẽ làm cho công tử hài lòng!" Thúy nhi lắc lắc cái mông đầy đặn đi ra sau lưng Hàn Lạc Tuyển, vươn những ngón tay mảnh khảnh đặt trên vai Hàn Lạc Tuyển, bắt đầu xoa bóp.

Lâm Thư cảm thấy cảnh trước mặt thật chói mắt, nàng không thể chịu được Hàn Lạc Tuyển và nữ nhân khác thân mật như thế, thấy chán ghét như đụng phải cặn bã. Quay đầu đi, nàng không nhìn bọn họ, nhắm mắt làm ngơ. Trong lòng khó chịu, muốn tìm chút gì đó để giảm bớt. Thấy trên bàn có bánh ngọt, đầu nàng nóng lên, vươn tay cầm lên, nhét vào miệng.

A Cường đứng bên cạnh trợn tròn mắt, Hàn Lạc Tuyển muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng không kịp nữa. Hai đấng mày râu chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng. Mà đương sự lại không hề cảm nhận được hai ánh mắt mãnh liệt đó, còn phối hợp phiền lòng gặm bánh ngọt.

Hàn Lạc Tuyển không nhìn nổi, cười đùa lên tiếng: "Tô huynh đệ đừng nên ăn, chờ tiêu khiển xong Đường mỗ sẽ dẫn ngươi đến Phúc Lai cư ăn nhé. Mấy ngày trước đã đồng ý với ngươi, vẫn chưa có cơ hội mời thưởng thức đấy."

Lâm Thư nghe lọt lời của hắn nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, vẫn còn gặm bánh ngọt, nhưng trong lòng vẫn đang hừ hừ, thầm mắng Hàn Lạc Tuyển nói chuyện không giữ lời. Trước lúc nàng hồi phủ đã đáp ứng là ngày khác sẽ đóng gói điểm tâm của Phúc Lai cư rồi đưa đến phủ cho nàng. Nhưng Lâm Thư trở về Lâm gia hơn một tháng mà chẳng thấy bóng dáng bánh ngọt đâu, sao không khiến nàng buồn bực cơ chứ. Mặc dù biết đồ trong trong thanh lâu không sạch sẽ, nhưng Lâm Thư cho là, nếu như bỏ thuốc thì tám phần là trộn lẫn ở trong rượu. Nam nhân đến dạo thanh lâu chắc chắn là phải uống rượu, nếu không tại sao lại nói tới thanh lâu uống rượu hoa chứ. Cho nên Lâm Thư không hề cảm thấy điểm tâm có vấn đề, cứ yên tâm dùng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.