Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 39: Trí nhớ rối loạn



Sắc trời mịt mờ, tuyết rơi liên tục suốt một tháng, rốt cuộc cũng đã ngừng. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, là ngày ước hẹn của những kẻ có tình. Đứng ở chỗ cao nhất của tháp Lung Linh, nhìn ánh nến chập chờn, đường phố tấp nập chật ních người, có không ít nam nữ trẻ tuổi nói nói cười cười sóng vai mà đi. Hàn Lạc Tuyển cảm thấy trong lòng trống không, khoảng thời gian này cứ thấy thiếu thiếu gì đó, cả ngày an tĩnh khiến hắn sắp điên rồi.

Hàn Cửu vội vã tìm được Hàn Lạc Tuyển, liền thấy Thế tử nhà mình đang cô đơn nhìn chằm chằm các đôi tình nhân trên đường phố. Có chuyện khẩn cấp, lúc này Hàn Cửu không dám phân tâm suy đoán ý nghĩ trong lòng Hàn Lạc Tuyển. Trước tiên bẩm báo chuyện kia mới là quan trọng.

"Thế tử, người nọ trốn rồi!" Hàn Cửu cúi đầu, không dám nhìn Hàn Lạc Tuyển.

"Ai trốn?" Vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển đầy hoảng hốt, bộ dạng bất an hỏi Hàn Cửu.

"Chính là kẻ ngài bắt về đấy! Sáng nay đã bỏ trốn mất rồi! Thuộc hạ là đi kiểm tra thì mới phát hiện!" Kể từ khi biết thân phận của người kia, Hàn Cửu không dám buông lỏng chút nào. Chẳng những sắp xếp người có võ công cao cường coi chừng, hàng ngày còn đích thân đi kiểm tra một lần mới yên tâm.

Lúc này Hàn Lạc Tuyển đã hoàn hồn, nghe được Triệu Á Thanh trốn mất, khó tin híp mắt nhìn Hàn Cửu, hỏi: "Ngươi nói sáng nay hắn ta đã trốn mất à? Vì sao bây giờ mới đến thông báo!"

"Thuộc hạ cũng là xế chiều đi kiểm tra thì mới phát hiện. Người bên kia đang cố gắng truy tìm, thuộc hạ cũng đã sắp xếp để thủ vệ theo dõi động tĩnh của Lục gia, Phú Quý lâu và Đỗ gia. Nếu người nọ xuất hiện, người của chúng ta nhất định bắt hắn ta trở về!" Hàn Cửu thành thật khai báo chuyện mình làm, nói xong, ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển.

"Ừ, nếu trốn rồi thì cứ để hắn ta trốn đi, kêu người của chúng ta theo dõi kỹ đám nhân chứng hữu dụng kia là được." Lúc này Hàn Lạc Tuyển không hề kích động, khôi phục vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt ra lệnh.

Hàn Cửu đã hơi không hiểu rõ hành động của Hàn Lạc Tuyển rồi. Để người quan trọng như thế chạy mất, vì sao Thế tử nhà bọn họ không bắt trở lại chứ?

Hồi lâu, thấy Hàn Lạc Tuyển giống như đã quên mất mình, ánh mắt nhìn xuống phố dài, Hàn Cửu không nhịn được lên tiếng hỏi: "Vậy, Thế tử, thật sự mặc kệ kẻ quan trọng như vậy sao ạ?"

"Lời bản công tử nói, không muốn nhắc lại lần thứ hai. Không còn việc gì, ngươi có thể đi được rồi." Hắn còn ngại Hàn Cửu quá om sòm.

"Vâng, vậy thuộc hạ cáo lui." Hàn Cửu lúng túng gật đầu, mong mỏi được rời đi.

Hàn Lạc Tuyển cũng không thèm nhìn tới, ánh mắt mông lung, ý nghĩ bay xa. Chợt nghĩ đến cái gì, liền gọi Hàn Cửu lại: "Đợi một chút! Đã lâu như vậy, ngươi không dò hỏi được chút chuyện nào của Lâm gia sao?"

"Cái này! Thế tử, thuộc hạ đã cho người đi dò xét ý tứ của Vương thái y nhiều lần rồi, ông ta vẫn không chịu nói. Ông ta không nói thì chúng ta cũng đâu thể ép buộc ạ!" Hàn Cửu khó xử nói.

"Ông ta không nói thì các ngươi liền không đổi hướng tìm hiểu à! Không dò xét người của Lâm gia được sao!" Hắn giống như ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, khinh bỉ nhìn Hàn Cửu.

"Thế tử, Lâm gia bây giờ đã không còn là Lâm gia lúc trước nữa. Đám hạ nhân Lâm gia kín miệng như bưng, chỉ cần vừa hỏi đến chuyện của các chủ tử, bọn họ có thể chạy nhanh như một làn khói, không thể chạy thì dứt khoát đâm vào tường, hôn mê luôn. Hành động thật sự quá hung tàn! Miệng lại khép chặt! -=-,,..,...l...,.qq,,,...d..,,.o..,..n,,,,..,.Hoàn toàn không dò la được gì từ trong miệng bọn họ. Thuộc hạ còn kêu Hàn Thập đã quen lối, vào Lâm gia thử dò xét. Hàn Thập vừa mới tiến vào không bao lâu, đã bị vệ binh của Lâm gia phát hiện rồi.,..,ll..q..,..q,,d...o..n..,,.. Hàn Thập nói với thuộc hạ rằng, đám tuần tra canh gác của Lâm gia rõ ràng thay đổi rồi, bất kỳ một con chim bay vào, cũng có thể bị vệ binh đề phòng. Hiện thời phủ Định Quốc Công vững như thành đồng, hoàn toàn không thể xuống tay." Hàn Cửu đau khổ đầy mặt nói.

Nhíu mày nghe xong, vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển hết sức nghiêm trang, nói: "Không đúng, chắc chắn có ai đó trong Lâm gia đã xảy ra chuyện rồi!" 

Nhớ đến khoảng thời gian trước năm mới, có người nói thân thể Lâm Thư khá yếu ớt, thường mời thái y đến, tim Hàn Lạc Tuyển chợt thắt lại. Có thể khiến Lâm gia coi trọng như vậy, nhất định là Lâm Thư rồi!

"Lập tức trở về phủ!" Dứt lời, Hàn Lạc Tuyển phất tay áo xuống lầu. 

Nếu âm thầm không tra được thì cứ quang minh chính đại đi! Muốn đến Lâm gia, tốt nhất nên do nữ quyến tới cửa bái phỏng. Hàn Lạc Tuyển phải về phủ xin mẫu phi hắn giúp một tay, đến Lâm gia tìm hiểu chút tin tức mới được.

Hàn Cửu buồn bực đi theo sau Hàn Lạc Tuyển, không dám hé răng.

Ở bên kia tháp Lung Linh, Lâm Thư được ba vị ca ca che chở, leo lên chỗ cao.

Gió lạnh ùa đến, khiến Lâm Thư run một cái. Lâm Ngọc thấy thế, mở miệng khuyên nhủ: "Thư nhi, thấy lạnh thì trở về thôi."

Lâm Thư lắc đầu, ngơ ngác nhìn ngọn đèn trang trí, kinh thành một mảng phồn hoa náo nhiệt. Hồi lâu nàng mới lên tiếng, tựa như hỏi mà cũng như không, thì thầm: "Hình như muội từng đến đây rồi."

"Dĩ nhiên là đã đến đây rồi! Thư nhi, muội không nhớ à? Hàng năm muội đều ầm ỹ đòi tới tháp Lung Linh ngắm đèn lồng, đoán đố chữ mà." Lâm Sóc cười đến ấm lòng người, dịu dàng nói với Lâm Thư.

"Muội dĩ nhiên là nhớ, nhưng muội muốn nói hình như không phải đến với các huynh mà là theo một người khác. Muội không nhớ nổi người nọ là ai rồi." Lâm Thư nhíu đôi mày thanh tú, vẻ mặt buồn khổ nghĩ.

"Không nghĩ ra thì thôi, Thư nhi, muốn đi đoán đố đèn không?" Lâm Kỳ kịp thời lên tiếng hỏi, cắt đứt dòng suy tư của Lâm Thư. Nếu đã quên người kia, vậy là quá tốt.

"Ừ, chúng ta đi đoán đố đèn!" Mặc dù Lâm Thư còn muốn suy nghĩ, nhưng thấy mấy ca ca đang lo lắng nhìn mình, Lâm Thư cũng không tiện nghĩ tiếp, khiến mấy ca ca nàng lo lắng.

"Mọi người đi trước đi, hình như ta bị rơi đồ trên đường rồi. Ta đi tìm kiếm, lát nữa sẽ qua tìm mọi người." Lâm Kỳ vừa sờ sờ người, vừa mở miệng nói.

"Vậy cũng được, Tam ca phải mau mau nhé. Đại ca và nhị ca quá ngốc nghếch, mỗi lẫn đều không đoán được nhiều câu. hai người quá ngu ngốc. Vẫn là huynh lợi hại nhất, muội đều trông cậy vào huynh giúp muội giải đó!" Lâm Thư cười gật đầu.

Lâm Kỳ đáp lại bằng nụ cười nhạt, nhẹ nhàng gật đầu. Nhìn Lâm Thư được Lâm Sóc và Lâm Ngọc che chở rời đi, liền thu lại nụ cười. –ll...,,Vừa rồi còn chưa lên tới đỉnh lầu, hắn liền mơ hồ nghe được có người đang đàm luận chuyện về Lâm gia.....q..,,.u... Hắn phải đi tra một chút, là ai đã tới đỉnh lầu.,,..d...o...n,,,, Đỉnh đầu tháp Lung Linh không phải ai cũng có thể tới được, muốn lên đó thì phải đăng ký thân phận.

Sau gáy Lâm Thư còn quấn băng vải, thương thế chưa khỏi hẳn, mới được bảy phần. Mặc một bộ áo lông có mũ màu đỏ, ở trong đám người có vẻ hơi quái dị. Thấy có người ăn mứt quả, nàng liền thèm ăn rồi. Nhìn chằm chằm xâu mứt quả trên tay một đứa bé, xoay người kéo kéo Lâm Sóc đang xem đố chữ.

"Đại ca, muội muốn ăn mứt quả. Huynh đi mua cho muội đi."

Lần này chỉ có bốn huynh muội bọn họ ra ngoài, cảm thấy nhiều người nên không mang theo tùy tùng. Lâm Sóc vừa nghe Lâm Thư muốn ăn mứt quả, do dự một chút, vỗ vỗ hai tay Lâm Ngọc đang mê mẩn xem đố chữ, dặn dò: "Ta đi mua đồ cho Thư nhi, đệ trông chừng kỹ đấy, che chở nó, đừng để ai đụng đến con bé."

"Được rồi, đã biết, huynh đi nhanh về nhanh!" Mất kiên nhẫn xua tay, Lâm Ngọc ghét nhất là khi hắn đang suy nghĩ đến mê mẩn thì bị người cắt đứt.

"Trông chừng, bảo vệ cẩn thận Thư nhi đấy, nếu nó xảy ra chuyện gì, xem ta trừng trị đệ ra sao!" Lâm Sóc uy hiếp một phen, lại dặn dò Lâm Thư đôi câu, mới chạy ra đầu đường bên ngoài tháp Lung Linh mua xâu mứt quả cho Lâm Thư.

Lâm Thư thấy Lâm Ngọc hết sức chăm chú, cũng lấy câu đố chữ xuống. Nhìn một chút, phát hiện mình hoàn toàn không hiểu câu đố là gì, liển treo trở lại. Nàng cảm thấy nhàm chán, có chút phiền muộn. Nàng biết đầu mình bị thương, đã quên mất một phần ký ức rồi. Nhưng càng không nhớ nổi thì Lâm Thư càng tò mò.

Thấy cách đó không xa có một bóng dáng lấp ló, nàng tò mò đi về phía đó. Phát hiện bóng dáng kia chạy trốn rất nhanh, Lâm Thư đành phải tăng nhanh bước chân. Đầu có thương tích, Lâm Thư không dám chạy, đành phải đi mau.

Chờ Lâm Thư đuổi kịp người nọ thì phát hiện nàng đã đến một viện nhỏ vắng vẻ u ám. Lúc này nàng mới bỗng nhiên thức tỉnh, tại sao nàng phải tìm đường chết đuổi theo người ta chứ! Muốn quay trở về thì phát hiện cửa viện bất ngờ bị người đóng lại. Lúc này nàng mới thật sự sợ hãi, một sự khủng hoảng từ lòng bàn chân tràn ra trái tim.

"Chúng ta lại gặp mặt rồi!" Triệu Á Thanh bước ra khỏi chỗ tối, mặt cười âm hiểm đi về phía Lâm Thư. 

Hắn không ngờ vừa trốn ra được, lại ngẫu nhiên gặp được kẻ điên biến thái đánh hắn ta gần chết, còn lấy hết y phục của hắn ta lúc trước. Bởi vì Lâm Thư mặc một thân áo lông đỏ chói mắt, còn đội mũ lông, ở trong đám người dễ khiến người khác chú ý. Mặc dù Lâm Thư đã đẹp lên không ít, giữa hai lông mày tăng thêm vẻ quyến rũ của nữ nhân, nhưng Triệu Á Thanh vẫn lập tức nhận ra. Cố ý dẫn nàng đến nơi vắng vẻ này là muốn trừng trị nàng một chút.

Nhờ ánh trăng, Lâm Thư thấy được tướng mạo của người đang nói chuyện. Nhất thời đầu óc trống rỗng, sau đó trong đầu nàng liền hiện lên rất nhiều hình ảnh. Lâm Thư kích động đi tới kéo Triệu Á Thanh, hưng phấn nói: "Á Thanh! Là huynh à!"

Triệu Á Thanh ngây ngẩn cả người, kinh ngạc vì thái độ của Lâm Thư, càng khiếp sợ là nàng cũng biết hắn ta là ai! Triệu Á Thanh cứng mặt, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, giống như là muốn xuyên thấu qua nàng.

Lâm Thư không thèm để ý đến thái độ của hắn ta, nàng cảm thấy lúc này đã nhớ lại phần lớn trí nhớ rồi. Cuối cùng nàng đã biết ai là người từng du ngoạn cùng mình ở tháp Lung Linh rồi, là Triệu Á Thanh! Nàng vậy mà quên mất phần ký ức có Triệu Á Thanh, vậy sao có thể được!

"Á Thanh, thật sự là xin lỗi. Gần đây ta té bị thương tổn đến đầu óc, quên mất một vài ký ức. Quên đi lời ước hẹn với chàng, chàng đừng tức giận." Lâm Thư cho là sắc mặt Triệu Á Thanh khó coi như thế là do nàng quên đi lời hẹn, nên áy náy nhìn hắn ta nói.

Triệu Á Thanh không biết nàng đang giở trò gì, lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, không nói.

Lâm Thư cho là hắn ta thật sự tức giận, có chút xấu hổ cười nói: "Ta suy nghĩ kỹ rồi, mặc kệ chàng là người hay quỷ, ta đều muốn ở cùng một chỗ với chàng.,.,Không phải ta cố ý không gặp chàng, ta vốn đã suy nghĩ kỹ, nhưng không biết vì sao mà đầu óc té bị thương. Ở nhà dưỡng bệnh một thời gian, vì thế mới trì hoãn hơi lâu."

Nghe được là người hay quỷ, trong lòng Triệu Á Thanh hồi hộp một chút, híp mắt nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi?" Hắn ta không hiểu ý của nàng, dựa theo lời nàng, lừa gạt hỏi.

"Ta thật sự suy nghĩ rất kỹ, ta muốn gả cho chàng! Hôm đó ta mới nghe chàng nói xong, trong lòng có hơi sợ hãi. Ta không ngờ một người sẽ từ một thời không khác, bị tách thành linh hồn bay đến một thời không khác.ll.,,lq,,,d,...,,o,,,n....=-= Mới bắt đầu ta cũng sợ nhưng qua hai ngày, ta đã nghĩ thông suốt. Chàng yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết chàng là mượn xác hoàn hồn. Ta cũng sẽ thuyết phục người nhà ta để gả ta cho chàng!" Lâm Thư mong đợi nhìn Triệu Á Thanh, nhàn nhạt cười nói.

Mượn xác hoàn hồn! Xuyên qua thời không! Nữ nhân này vậy mà biết bí mật của hắn ta! Trong lòng Triệu Á Thanh lặng lẽ dâng lên một cơn khủng hoảng, trên mặt cố giả bộ trấn định nhìn Lâm Thư, mở miệng hỏi: "Đầu óc ngươi té bị thương ư?"

"Đúng, cũng vì không cẩn thận té bị thương đầu óc cho nên mới trì hoãn thời gian dài như vậy. Suýt chút nữa ta đã quên chàng, cũng may đã gặp lại chàng. Vừa nhìn thấy chàng, ta lập tức nhớ lại rồi." Lâm Thư có chút ngượng ngùng nói.

Trong ống tay áo, Triệu Á Thanh gập ngón tay chạm vào lòng bàn tay. Như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Thư, im lặng chốc lát, mới lần nữa lên tiếng: "Ngươi quả thật nhớ tất cả chuyện của ta với ngươi sao?"

"Dĩ nhiên, không tin chàng cứ kiểm tra ta đi!" Lâm Thư bất mãn liếc Triệu Á Thanh. Mặc dù trong đầu đã nhớ lại đủ loại ký ức yêu đương ngọt ngào với hắn ta nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác quái dị khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.