Dịch Vương gia dâng tấu chương lên khiến Văn Đế Triệu Hạo Uyên thật sự rất giận dữ. Ngay đêm đó, thừa dịp mọi người đều ngủ say, Văn Đế hạ lệnh cho cấm quân truy bắt toàn bộ Đỗ gia và Lục gia, nhốt ở trong thiên lao trông coi nghiêm ngặt. Mặc dù năm vạn quân vùng ven không có lực chiến đấu gì, nhưng vẫn không thể bỏ qua lực lượng này. Không thể để cho Đỗ gia có cơ hội hạ bất kỳ mệnh lệnh phản nghịch nào cho quân đội vùng ven. Đề phòng Đỗ gia có dị tâm, Văn Đế còn đặc biệt phái một nhóm người cải trang thành người hầu của Đỗ gia, nhìn bên ngoài thì giống như Đỗ gia vẫn tồn tại, thực ra đã sống trong thiên lao chờ chết rồi.
Mà trong lúc Văn Đế tìm cách xử lý Đỗ gia, thu hồi hết binh quyền thì phương bắc lại truyền đến tin khẩn, Hồ tộc khởi binh đánh về phía Mai Thành rồi. Loạn trong giặc ngoài, khiến Văn Đế nóng lòng như lửa đốt, phái Dịch Vương gia làm chủ soái, dẫn năm vạn tinh binh đến trợ giúp tiền tuyến.
Chiến sự tới đột nhiên, làm cho người ta bất ngờ không kịp phòng bị. Mặc dù chưa đánh tới kinh thành, nhưng lại khiến cho dân chúng nghe được tiếng gió mà kinh hồn táng đảm.
Trong Lâm gia, gió êm sóng lặng. Ngồi ở trong viện, Lâm Thư đăm chiêu nhìn chằm chằm cành đào đã sớm khô héo trong tay. Từ nửa tháng trước, ở Tiểu Hương các gặp qua Hàn Lạc Tuyển, nghe hắn nói xong, trở về Lâm gia, nàng liền viết một lá thư phái người đưa đến học viện Thánh Tài, đưa đến tận tay Lâm Sóc. Nhận được thư hồi âm của đại ca, Lâm Thư mới xác định lời Hàn Lạc Tuyển nói không phải là giả. Đầu óc hỗn loạn một thời gian, nàng vẫn không nghĩ ra vì sao trí nhớ của mình lại biến thành như vậy.
Ngay lúc Lâm Thư nhìn chằm chằm cành đào trầm tư thì Lâm Kỳ tới.
"Thư nhi!" Vội vàng chạy tới, Lâm Kỳ ngồi đối diện nàng.
Thấy hai nha hoàn đứng sau Lâm Thư liền phất tay đuổi họ: "Các ngươi đi xuống trước đi! Nơi này không cần các ngươi hầu hạ!"
Nhìn người đi, Lâm Thư tò mò nhìn tam ca nàng, hỏi: "Tam ca, huynh vội vã chạy đến đây là có chuyện gấp à?"
"Không biết muội nhớ được bao nhiêu về Hàn Lạc Tuyển. Hắn là Thế tử của Dịch Vương phủ, trước khi đầu óc muội bị thương, đã từng thích hắn. Đêm qua tiền tuyến truyền đến chiến báo, nói Mai Thành thất thủ rồi, Dịch Vương gia bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Sáng sớm hôm nay Hàn Lạc Tuyển đã tiến cung chủ động xin đi giết giặc, muốn đến tiền tuyến chủ chiến. Bệ hạ phê chuẩn, cũng để cho hắn dẫn mười vạn binh lương đi cứu trợ."
Nói xong, Lâm Kỳ dừng một chút, bất động nhìn Lâm Thư, nói tiếp: "Nếu như muội còn nhớ rõ hắn thì đi tiễn hắn một đoạn đi."
Nghe xong, trên mặt Lâm Thư không hề xao động, nhàn nhạt đáp: "Vâng, muội biết rồi."
Nghĩ tới ngày đó nói chuyện với Hàn Lạc Tuyển ở sân huấn luyện, hắn đã nhìn ra được Hàn Lạc Tuyển có tình ý với Lâm Thư. Lần đi đánh trận này, là lần đầu tiên Hàn Lạc Tuyển lãnh binh tác chiến.-ll,.,q,q,..,d..do,,..o,,,n...-=- Hồ tộc giảo hoạt hung hiểm, chuyến đi này rất nguy hiểm, không biết có thể bình an trở về được hay không. Tuy Lâm Kỳ không thích Hàn Lạc Tuyển đã từng tổn thương Lâm Thư, nhưng là một người nam nhân, hắn vẫn hiểu được tâm tình lúc này của Hàn Lạc Tuyển. Từ xưa khi anh hùng xuất chinh, ai mà chẳng hy vọng được người thương đưa tiễn. Cho dù là gặp mặt lần cuối, cũng thấy mỹ mãn rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ không nhìn ra được thái độ của Lâm Thư, liền hỏi thay Hàn Lạc Tuyển: "Thư nhi, muội có muốn gặp mặt Hàn Thế tử một lần không?"
"Vì sao muội phải gặp hắn?" Lâm Thư nâng mí mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, hỏi.
Lâm Kỳ ngây ngẩn, mới bừng tỉnh, suy nghĩ một chút, nói: "Muội không muốn gặp vậy thì thôi. Hiện tại bên ngoài hỗn loạn, lúc này muội nên an tâm ở trong nhà, không được chạy loạn."
Lâm Thư khéo léo gật đầu, hỏi: "Tam ca còn có chuyện gì không?"
Đôi mắt quét một vòng chung quanh, Lâm Kỳ hạ thấp giọng ghé sát nàng, nói nhỏ: "Thư nhi, nhớ kỹ, vô luận xảy ra chuyện gì, muội đều phải nghĩ cách sống sót! Bây giờ triều cục chập trùng, vi huynh không tiện giải thích nhiều với muội. Nhưng muội phải nhớ kỹ, trước khi tổ phụ lâm chung đã đưa ngọc bội cho muội, nhất định phải mang bên mình, không được để cho bất cứ ai phát hiện ra! Ngày sau nếu như Lâm gia xảy ra chuyện, muội hãy cầm ngọc bội đến núi Hổ Đầu tìm một người tên là Vương Bàn Tử. Vi huynh không thể giải thích quá nhiều, nhưng muội phải nhớ kỹ những lời hôm nay ta đã nói! Mỗi ngày đều phải lặp lại trong đầu, ngàn vạn lần không thể quên! Muội nghe rõ và nhớ kỹ lời ta chưa?"
Lâm Thư kinh ngạc đầy mặt nhìn Lâm Kỳ, bắt được tay Lâm Kỳ, bóp rất mạnh.
"Tam ca, có phải Lâm gia sắp xảy ra chuyện hay không? Rốt cuộc là sao? Huynh nói cho muội biết được không?"
Lâm Kỳ lắc đầu, vuốt tóc nàng, nói: "Thư nhi, đây không phải là chuyện muội nên biết. Vi huynh không thể nói gì về thế cục hiện tại...,.£e...,.,le..e-==Q,,,,444/’yyy’’’,,,,D,,o,,,n...-=-Muội chỉ cần nhớ kỹ lời vi huynh, muội ở đây, Lâm gia liền không có việc gì. Lâm gia có thể chống đỡ đến cuối cùng hay không, đều xem muội có thể sống sót hay không."
Tình thế hiện tại đại biến, trong bốn đại gia tộc thì Đỗ gia đã bị bệ hạ khống chế, Mạc gia khiêm tốn vô danh, Hàn gia lãnh binh đối kháng với kẻ thù bên ngoài, còn Lâm gia phụ trách cấm vệ quân trong kinh thành. Lâm Kỳ tin tưởng Hàn gia có thể dẫn binh giải quyết hết Hồ tộc. Nhưng sau khi Hàn gia giải quyết xong kẻ địch bên ngoài, bình định chiến sự xong, có thể bình an quay về hay không chính là điều Lâm Kỳ lo lắng nhất.
Hàn gia thượng tấu chuyện Triệu Á Thanh cấu kết với quyền thần đã khiến bệ hạ nổi lòng kiêng kỵ. Khó bảo toàn bệ hạ sẽ không thừa dịp giải quyết chiến sự xong liền đối phó tứ gia, thu hẹp binh quyền. Một khi bệ hạ muốn xuống tay, hai nhà Lâm Hàn là cái đinh trong mắt, gai đâm trong thịt, nhất định phải diệt trừ. Hàn gia có thể ngoại trừ, đến lúc đó đổ mọi tội danh lên đầu kẻ địch, mọi người cũng không dám nói gì. Còn Lâm gia, ở trong mắt bệ hạ, muốn đối phó lên, chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nghĩ đến thế cục trước mắt, Lâm Kỳ rất là đau đầu, tràn đầy ưu sầu nhìn Lâm Thư.
Nghe Lâm Kỳ nói xong, Lâm Thư liền lắc đầu. Tam ca càng nói càng khiến nàng hồ đồ, càng khiến nàng sợ hãi. Vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Kỳ, nàng run rẩy miệng, nói: "Tam ca, huynh nói cho muội biết đi, được không?"
Lâm Kỳ thở dài, lắc đầu một cái, đáp: "Muội nhớ kỹ lời ta nói là được rồi, đợi đến khi muội hồi phục trí nhớ, có lẽ sẽ hiểu ra thôi." Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi.
Lưu lại mình Lâm Thư ngây ngẩn, lòng tràn đầy sợ hãi. Qua hồi lâu, quay đầu nhìn chằm chằm cành đào trên mặt bàn. Không biết nghĩ đến cái gì, nàng đột nhiên cầm cành đào lên, trở về phòng.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn Hàn Lạc Tuyển vẫn khó chịu vì lão cha là Vương gia của hắn lớn hơn mẫu phi hắn mười mấy tuổi, nhưng khi nghe nói lão đầu này gặp chuyện không may thì trong lòng vẫn hết sức lo lắng.-ll,,,333q,,q,,q,,uu,,,,,d...000nnnn-===Lấy đại cục làm trọng, hắn vẫn phải tiến cung xin Hoàng thượng cho đi giết giặc rồi. Lần đánh trận này, nói không sợ, đó là giả. Nhưng sợ sẽ không phải chiến đấu sao? Mặc dù bệ hạ còn chưa lên tiếng, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bắt hắn lãnh binh thôi. Thay vì chờ bệ hạ hạ chỉ, còn không bằng chủ động một chút, có thể khiến bệ hạ thấy rõ lòng trung thành của Hàn gia, giảm bớt nghi ngờ đối với Hàn gia.
Hàn Lạc Tuyển không hề sợ chết, hắn chỉ sợ mình đi rồi thì Hàn gia sẽ bị diệt. Không chỉ mỗi Hàn gia, Lâm gia cũng sẽ biến mất ngay sau đó. Đây là điều hắn lo lắng và sợ nhất. Phụ thân hắn rời kinh, còn hắn bị đè ép ở trong kinh. Một khi hắn rời đi, sẽ không ai ngờ được kết cục trong kinh thành biến hóa ra sao.
Thở dài một hơi, Hàn Lạc Tuyển lên tiếng hô: "Hàn Cửu."
"Có thuộc hạ! Thế tử có gì giao phó." Trong lòng Hàn Cửu cũng rất nặng nề, thay đổi vẻ cợt nhả lúc trước.
"Rút người đang tìm kiếm Triệu Á Thanh về, một khi xảy ra chuyện bất trắc thì nhất định phải hộ tống mẫu phi ta từ địa đạo rời khỏi kinh thành! Về phần Lâm gia, Lâm Thư..." Hắn không nói nổi nữa.
Hắn cũng không biết nên sắp xếp cho nàng thế nào. Lâm Thư là người của Lâm gia, tạm thời còn chưa bị nguy hiểm gì. Một khi gặp chuyện không may, người Lâm gia bảo vệ đầu tiên chính là nàng. Hàn Lạc Tuyển muốn nhúng tay, nhưng lại không thể nhúng tay.
Từ sau cuộc nói chuyện ở sân huấn luyện, hắn đã nhìn ra, địa vị của Lâm Kỳ - tam ca của Lâm Thư ở Lâm gia là khác thường. Hắn muốn đi tìm Lâm Kỳ thương lượng một chút, cảnh tỉnh Lâm Kỳ. Nhưng trước mắt thời buổi rối loạn, không biết bệ hạ đã phái bao nhiêu tai mắt theo dõi hắn. Hàn Lạc Tuyển không thể nào dứt ra, cũng không có cách phái người ra khỏi Dịch Vương phủ. Một khi để kẻ khác phát hiện, khiến bệ hạ hiểu lầm, vậy sẽ hại đến Lâm gia.
Hồi lâu vẫn không thấy Thế tử nhà mình nói câu tiếp, Hàn Cửu không nhịn được mở miệng hỏi: "Thế tử, bên Lâm tiểu thư sắp xếp thế nào?"
"Nàng..." Hàn Lạc Tuyển vừa định nói, lại bị tiếng của người thứ ba cắt đứt.
Nghe vậy, nhịp tim của Hàn Lạc Tuyển đập nhanh hơn vài phần. Được lắm Lâm Thư! Hắn đang lo không tìm được cơ hội gặp mặt người Lâm gia để bàn bạc, không ngờ bây giờ Lâm Thư lại tự đến, như thế quá tốt rồi! Nếu như hắn phái người đến Lâm gia, hoặc là lén lút gặp riêng Lâm Kỳ, chắc chắn sẽ khiến bệ hạ sinh nghi. Nhưng nếu như hắn gặp mặt Lâm Thư, cô nam quả nữ, nhiều nhất cũng chỉ khiến bọn họ cho là có tư tình mà thôi.
Trong lòng kích động, đè nén hưng phấn, Hàn Lạc Tuyển đi ra ngoài. Mở cửa, đối diện với Hàn Thập, bèn hỏi: "Bây giờ nàng đang ở đâu?"
"Thế tử, Lâm tiểu thư đang chờ ngài ở Tây Hồ." Hàn Thập cung kính khom người.
"Ừm, ngươi đưa ta đi trước. Hàn Cửu, ngươi đi làm chuyện ta giao đi." Dặn dò xong, Hàn Lạc Tuyển nâng bước đi.
Dọc theo đường đi, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy có mấy đôi mắt luôn âm thầm bám theo hắn. Hàn Lạc Tuyển vẫn biểu hiện rất tự nhiên, dáng vẻ ngây ngô như muốn gặp người trong lòng.
Đến Tây Hồ, thấy chung quanh có khá nhiều người đang ngắm cảnh. Người tuy nhiều, nhưng hắn liếc một cái là nhận ra ngay Lâm Thư.---£e,e,.e,== Lần này nàng vẫn mặc đồ nữ nhi, chỉ là, ăn mặc rõ ràng đẹp hơn rất nhiều so với lần trước. Một bộ váy hồng nền nã tôn lên vóc dáng thon gầy của nàng. –qu,,,,yy////-- Đổi kiểu búi tóc, khác với lần trước búi hai chỏm và thả một nửa tóc, lần này,-dodod,,d,nnn==-nàng đều búi lên hết, búi kiểu vân kế của phụ nhân.
Hàn Lạc Tuyển có chút nghi ngờ vì nàng đã búi tóc, hắn đến gần, chào hỏi nàng: "Thư nhi, ta tới rồi."
Nghe thấy hai tiếng ‘Thư nhi’ này, khiến Lâm Thư bất mãn chau mày, quay đầu liếc Hàn Lạc Tuyển. Chỉ là trong lòng còn có chuyện nên nàng không so đo với hắn. Hất hất chiếc cằm xinh xắn, nàng hướng về một bên thuyền, gật gật đầu.
Hàn Lạc Tuyển đảo mắt nhìn qua, phát hiện người chèo thuyền khá quen. Đây không phải là hộ vệ lúc trước của Lâm Thư sao? Người của nàng cũng chính là người của hắn, thấy là người mình, hắn liền yên tâm lên thuyền. Đợi lên thuyền xong, hắn liền đưa tay về phía Lâm Thư, nói: "Lên đây đi, ta đỡ nàng."
Lâm Thư do dự một chút, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện có vài người đang tò mò liếc bọn họ. Nghĩ đến còn có chuyện muốn hỏi Hàn Lạc Tuyển, nàng vẫn nên đừng gây ra mâu thuẫn thì hơn. Hàn Lạc Tuyển không phải là kẻ rộng lượng, nếu như việc đó chọc hắn mất vui, nàng sợ khi mình hỏi hắn chuyện cần biết thì hắn sẽ không nói cho nàng.
Thấy nàng thật sự đặt tay vào trong tay mình, Hàn Lạc Tuyển nhếch miệng cười yếu ớt. Bàn tay to rộng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo nàng lên thuyền.
Lâm Thư muốn chui vào buồng trong thuyền, lại bị Hàn Lạc Tuyển ngăn cản. Hắn tựa gần vào, nhỏ giọng nói: "Có người đang theo dõi chúng ta, cứ quang minh chính đại ngồi bên ngoài để bọn họ theo dõi."
Nghe vậy, trên mặt Lâm Thư lướt qua vẻ kinh ngạc, rồi nghe lời hắn ngồi ở bên ngoài, còn dặn dò người chèo thuyền: "A Cường, chèo thuyền đi!"
A Cường im lặng gật đầu, liền chống đẩy thuyền đi.