Cù Thận bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn Thẩm Đại: "Cậu yên tâm, Cù gia sẽ không bạc đãi cậu, những gì vợ của Cù Mạt Dư nên có, cậu đều sẽ có."
Thẩm Đại sầm mặt, thái độ của Cù Thận thay đổi, hơn phân nửa là bởi vì đã biết cấp bậc pheromone của Khâu Khâu, chỉ là hai cha con họ cho rằng anh vẫn không biết, anh cũng không dám rút dây động rừng, nén giận nói: "Cù đổng, Khâu Khâu vẫn đang ở trong giai đoạn nuôi bằng sữa mẹ, tôi và Cù Mạt Dư cần thêm thời gian... Chuyện ở chung, hy vọng ngài có thể để cho chúng tôi tự lo liệu chuyện của đứa trẻ."
"Việc kết hôn đương nhiên để cho hai người quyết định, nhưng chuyện đứa trẻ không chỉ là chuyện của hai người, Khâu Khâu là Alpha của nhà họ Cù, có thể đầu thai vào nhà họ Cù là ước mơ của biết bao nhiêu người, nó sẽ có được một cuộc sống tốt nhất." Cù Thận nhìn sâu vào mắt Thẩm Đại, "Cậu cũng nên suy nghĩ cho Khâu Khâu."
"Khâu Khâu còn quá nhỏ, tôi cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng."
Cù Thận hơi híp mắt, ánh mắt hướng về phía Cù Mạt Dư, đang đợi Cù Mạt Dư cho ông ta một lời giải thích.
Cù Mạt Dư biết quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu cực kỳ mẫn cảm đối với Thẩm Đại, hắn nói: "Ba à, không cần phải sốt ruột, hiện tại cứ để chúng con tự xử lý trước."
"Mày thì xử lý cái gì, mày giải trừ hôn ước với nhà họ Chu thì là "tự mình xử lí", còn nhà họ Chu cắt của ta một miếng thịt mới được gọi là chuyện, đúng không?." Cù Thận cười lạnh, "Không phải mày sống chết đòi cưới nó à, bây giờ tao đồng ý rồi đấy, sao không khẩn trương nữa?"
Cù Mạt Dư sa sầm mặt, hắn lén nhìn Thẩm Đại: "Cho bọn con ít thời gian."
"Con trai Alpha đỉnh cấp của tao phải nhìn vào tâm trạng Omega của mình, mày có thấy buồn cười không?" Cù Thận trào phúng nói.
Cù phu nhân thấp giọng nói: "Để cho chúng nó về trao đổi lại đi, mọi người đừng khẩn trương như vậy, sẽ làm đứa trẻ sợ."
Cù Thận"hừ" một tiếng, trừng mắt nhìn Cù Mạt Dư: "Tao muốn nhìn thấy kết quả." Nói rồi đứng dậy đi lên lầu.
Ba người nhất thời rơi vào trầm mặc, chỉ có Khâu Khâu chóp chép mút ngón tay.
Cù phu nhân khẽ thở dài một tiếng: "Hai người về nhà trước đi."
Thẩm Đại gật đầu, ôm lấy Khâu Khâu từ tay Cù Mạt Dư, xoay người rời đi.
"A Đại." Cù Mạt Dư đuổi với theo, "Anh đi chậm thôi, bậc cửa trước hơi cao đó."
Thẩm Đại nghe vậy thì đi chậm lại, cẩn thận bước qua. Anh ngẩng đầu nhìn Cù Mạt Dư, ánh mắt tĩnh mịch mà sâu thẳm phiền muộn: "Bậc cửa nhà họ Cù các người đương nhiên là cao rồi."
"A Đại, anh đừng nóng giận." Cù Mạt Dư hít một hơi thật sâu, "Anh không cần mẫn cảm với chuyện chuyển hộ khẩu như vậy, không ai muốn tranh giành con của anh hết, Khâu Khâu là con của anh, cũng là con của em, chúng ta là người một nhà."
Thẩm Đại cắn chặt răng: "Nếu tôi không muốn trở thành người một nhà với cậu, không muốn Khâu Khâu là người nhà họ Cù thì sao."
Sắc mặt của Mạt Dư tái nhợt.
"Nhưng mà, tôi không có quyền lựa chọn, đúng không?" Thẩm Đại run giọng nói, "ở trước mặt cậu, từ xưa nay tôi đều không có quyền lựa chọn." Đơn giản vì anh là một Omega, cả đời anh phải thuần phục một Alpha?! Điều này do gien, do tiến hóa, do thế tục quyết định, không có lựa chọn nào khác. Mà nếu đã như vậy thì tạo hoá giao cho anh năng lực tự suy nghĩ làm gì chứ?
"...Tại sao không thể chọn em." Cù Mạt Dư tràn đầy đau đớn, hắn cảm nhận được sự lạnh nhạt trên người Omega của hắn, hắn lại thất bại một lần nữa. Nếu như là trước kia, hắn sẽ không thể tưởng được bản thân hắn lại cho phép người khác làm tổn thương bản thân mình, mà hắn lại sợ hãi, chỉ độc nhất với người này là hắn không thể phản kháng, chỉ có thể dùng bộ dáng khẩn cầu hèn mọn mà đến chính bản thân mình cũng không thể tưởng tượng được, hắn nói, "Anh biết em không thể nào buông bỏ được anh, chấp nhận em một lần được không? Thích em một lần nữa, em sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh, tuyệt đối không để anh phải thất vọng đâu."
Thẩm Đại ngóng nhìn Cù Mạt Dư, ánh mắt càng thêm mơ hồ. Anh nghĩ rằng, nếu anh không biết chân tướng thì có khi nào anh lại tin vào lời nói và hành động chân thành của Cù Mạt Dư một lần nữa? Anh vốn có thể vờ như không biết, dù là vì Khâu Khâu hay là vì bà ngoại, anh có thể phối hợp diễn cùng Cù Mạt Dư, nhưng nhà họ Cù sao có thể vừa lòng với tình hình hiện tại, sao có thể chịu đựng được việc người thừa kế Alpha đỉnh cấp nhà họ Cù mang họ của người khác.
Anh cảm thấy như bản thân mình đang hãm sâu vào vũng bùn, không thể giãy giụa, không thể cứu vãn, giãy giụa chỉ khiến anh chìm nhanh hơn.
Sáng thứ hai trên đường đi làm, anh bị tài xế Cù Thận chặn lại, ghé vào quán trà bên đường, bị lôi vào trong một phòng bao. Một mình Cù Thận ngồi bên trong, trông ông ta như khí định thần nhàn, nhưng lại giống như mãnh thú có thể nhảy xồ lên xé nát anh bất cứ lúc nào. Người này không phải Alpha đỉnh cấp, nhưng nhiều năm chìm nổi trong trong quyền lực và đấu tranh, cùng với thân phận là người nắm giữ cổ phần Tinh Châu, khiến ông ta trông còn uy nghiêm đáng sợ hơn cả Cù Mạt Dư.
Thẩm Đại nắm chặt điện thoại trong túi áo, anh rất muốn chạy, thậm chí rất muốn gọi điện cho Cù Mạt Dư. Điều này có hơi buồn cười, rõ ràng họ đều là người một nhà, Cù Mạt Dư là đối tượng mà anh không nên cầu cứu nhất, nhưng lúc này đây, trong đầu anh lại hiện lên tin nhắn mà Cù Mạt Dư nhắn cho anh trong buổi tối hôm đó: Em sẽ không câu kết với ba, sẽ không ép buộc anh, cũng sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi, tin tưởng em.
Anh cảm thấy như Cù Thận đang lặng lẽ tiến lại gần anh, cắn nuốt anh, nhưng anh không biết phải cầu cứu ai.
Bộ dáng của Cù Thận ôn hòa: "Tiểu Thẩm, mời ngồi."
Thẩm Đại ngồi xuống cứng đờ, Cù Thận chủ động rót trà: "Nếm thử đi, năm nào trong xe tôi cũng có 4-5 loại trà, đây là trà thanh cam, rất phù hợp với người trẻ tuổi."
Thẩm Đại chậm rãi dời chén trà tới gần mình.
"Cậu sợ tôi sao." Cù Thận cười cười, "Trước kia tôi là sếp của cậu, nhưng sau nayd chúng ta sẽ trở thành người một nhà, cậu nên sớm thích nghi với sự chuyển biến trong mối quan hệ này."
Bản thân Thẩm Đại không phải là một người am hiểu giao tiếp, nhưng đi làm nhiều năm, dù lãnh đạo là người hiền lành thì cũng phải sử dụng miệng lưỡi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Ít nhiều gì anh cũng có phán đoán, ở phương diện này Cù Thận tuyệt đối là người cao tay, cho nên dù vẻ mặt của ông ta tươi cười nhưng lại làm cho người khác lạnh sống lưng này, không phải Cù Thận giả bộ thân thiết, mà là đang cố ý.
Cù Thận đang muốn khiến cho anh sợ hãi.
Thẩm Đại nâng chén trà lên, nhấp một ngụm: "Cảm ơn Cù đổng."
"Tôi muốn thảo luận tiếp đề tài hôm đó chúng ta chưa nói xong với cậu." Cù Thận nhìn vào mắt Thẩm Đại rồi chậm rãi nói, "Mạt Dư càng thích cậum thì xử sự càng ngu ngốc, cho nên cậu cũng đừng trách ta sốt ruột, ta cũng vì muốn tốt cho hai người, muốn tốt cho Khâu Khâu."
Thẩm Đại cũng chăm chú nhìn Cù Thận, hỏi rõ ràng từng chữ một: "Nếu Khâu Khâu không phải cấp S, ông sẽ để ý đến nó sao?"
Cù Thận cười một chút: "Dù cho không phải cấp S thì cũng là con cháu của nhà họ Cù, dù sao cũng sẽ cho nó một điều kiện sống tốt nhất. Kỳ thật tôi đã hy vọng nó sẽ là một Alpha bình thường, như vậy cuộc đời nó sẽ nhẹ nhõm hơn. Nhưng vận mệnh đã lựa chọn nó, nó phải trả giá đắt để đền bù cho khuyết điểm đứa con ngoài giá thú nhỏ nhặt này, ở cùng mẹ đẻ không thể cho nó một chỗ dựa vững chắc được."
Bàn tay đặt ở dưới của Thẩm Đại cuộn chặt lại, anh nói: "Ở trong mắt ông, bọn họ là người hay là công cụ."
"Đó là vấn đề sao?" Biểu cảm của Cù Thận ngạc nhiên, cũng rất bình thản, "Quả nhiên là cậu sẽ hỏi câu này."
Rõ ràng Cù Thận có thâm ý khác, ông ta cố ý nhấn mạnh: "Thực sự là cậu ở tầng lớp, giới tính và nhận thức như vậy nên mới hỏi ra một câu như thế."
Thẩm Đại cảm thấy có áp lực vô hình chèn lên ngực, khiến anh thở không nổi.
"Tiểu Thẩm, tôi không muốn làm chậm trễ công viênc của cậu đi, tôi biết cậu rất chuyên nghiệp, cho nên chúng ta đi vào vấn đề chính luôn nhé." Cù Thận uống một ngụm trà, "Hôm đó tôi cũng mới biết cấp bậc pheromone của Khâu Khâu, nếu trước đó......"
"Tại sao ông biết được." Thẩm Đại ngắt lời ông ta. Anh vẫn luôn cho rằng người họ Cù đã biết từ lâu, nhưng đến thứ Bảy Cù Thận mới biết được. Nhớ lại thì thái độ của Cù tổng thay đổi cũng khá logic.
"Vưu Hưng Hải nói với tôi." Đôi mắt sắc bén của Cù Thận hiện lên một tia lạnh lẽo, "Còn làm sao mà ông ta biết được, tôi cũng không biết. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là, tôi không thể để cho người cháu Alpha cấp S của tôi không danh không phận."
Thẩm Đại trầm giọng nói: "Nó có thân phận, nó là con của tôi."
Cù Thận bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: "Đương nhiên, nó là con của cậu và Cù Mạt Dư, nhưng là nó là người nhà họ Cù, nó nên được đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ danh phận trưởng tôn của nhà họ Cù, chẳng nhẽ cậu không muốn con trai mình có điều kiện tốt nhất à."
"Tôi không nghĩ rằng người nào cũng phải có cuộc sống tốt nhất, vả lại, định nghĩa"tốt nhất" của mỗi người cũng rất khác nhau."
"Người nghiền ngẫm từng chút một như vậy thực sự không thú vị. Tiểu Thẩm, cậu là con dâu của tôi, lại sinh ra được đứa trẻ tốt như Khâu Khâu, tôi có thể cam đoan với cậu, cậu sẽ có cuộc sống và điều kiện tốt đến mức không thể tưởng tượng được. Mong rằng cậu có thể phối hợp chút, chuyển quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu cho nhà họ Cù, để Khâu Khâu có thân phận, rồi chờ Cù Mạt Dư làm tròn chữ hiếu, các người sẽ kết hôn."
Thẩm Đại âm thầm cắn chặt răng, anh cảm giác Cù Thận chỉ là muốn có quyền nuôi nấng Khâu Khâu, cũng không định để cho con trai mình cưới một Omega không có gì trong tay. Dù Cù Thận thật sự muốn cho anh và Cù Mạt Dư kết hôn, nhưng anh không muốn!
"Tiểu Thẩm, cậu không tin tôi sao?" Cù Thận có chút bất đắc dĩ, "Quan hệ của hai người bây giờ ai cũng biết, Mạt Dư thật sự thích cậu, cậu lại là cha ruột của Khâu Khâu, ta có lí do gì để ngăn cản chứ."
Thẩm Đại cả người căng chặt, khớp hàm hơi run lên, anh thấp giọng nói: "Trước kia cậu ta không cần đứa nhỏ này, Khâu Khâu chỉ là con của tôi thôi."
"Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi."
Thẩm Đại hít hà một hơi, lấy hết can đảm nói: "Tôi không muốn kết hôn với cậu ta, tôi sẽ không trao quyền nuôi dưỡng Khâu cho bất kỳ ai."
Cù Thận nheo mắt lại: "Bỏ mâu thuẫn của cậu và Mạt Dư sang một bên, chúng ta chỉ nói về Khâu Khâu. Cậu có nghĩ tới việc, nếu một Alpha cấp S ở trong một gia đình bình thường, lớn lên trong một gia đình đơn thân, sẽ trở thành người như thế nào chưa."
"Tôi có khả năng nuôi dạy nó tốt!"
"Cậu có khả năng?" Cù Thận khinh miệt nói: "Căn bản thì cậu không thể tưởng tượng nổi lòng tự trọng của Alpha đỉnh cấp cao đến mức nào, bọn họ so với người thường giống như sư tử với dê. Nếu như mọi người xung quanh có được điều kiện vượt trội từ khi sinh ra, nhưng nó không có tiền, không có điều kiện, gia đình không có chỗ đứng, chỉ ở gia đình khá giả thôi nó đã không dám ngẩng mặt cao đầu. Nó muốn một mình phấn đấu thì sẽ đối diện với sự khinh miệt nhiều lần, nó sẽ bị sự tự ti và kiêu ngạo tra tấn, nó sẽ cảm thấy mình là có tài không gặp thời, toàn thân là xiềng xích. Alpha đỉnh cấp ít như vậy thường sẽ có hai kết cục, một là không kiên nhẫn chờ đến lúc thành công liền tự hủy diệt chính mình, hoặc là đập vỡ từng khúc xương cải tạo lại bản thân, biến mình thành một kẻ săn mồi tàn nhẫn, kiêu ngạo, cực đoan."