Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 93



Edit: MinHy

Cù Mạt Dư ngây người nhìn mẹ mình.

Phần lớn Alpha đỉnh cấp đều là người theo chủ nghĩa quyền lực, họ sử dụng quyền lực để xây dựng rào cản giai cấp, những thế hệ sau phải tiếp tục duy trì quyền lực này, thêm "gạch" vào xây dựng hàng rào, củng cố lợi ích và quyền lực của giai cấp thống trị từ đời này sang đời khác. Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho tất cả thế hệ trước sau luôn duy trì địa vị thống trị.

Họ tin vào sức mạnh của quyền lực hơn tất cả, đối với tình cảm mơ hồ vô cùng khinh thường. Cho nên lời mẹ nói, Cù Mạt Dư nhất thời không thể lý giải được.

Nhưng hắn nhận ra rằng quyền lực hắn dùng đối với Thẩm Đại đã không còn tác dụng. Quả thật, Thẩm Đại đã cùng Khâu Khâu trở về bên hắn nhưng lại dùng mọi cách để kháng cự hắn. Hắn nhìn như khống chế được Thẩm Đại nhưng thực ra trong tay không có cái gì. Hắn tự cho hắn sẽ là người thắng, giống như vô số lần trước đây, tranh đấu với một Omega, không có lý do nào để thất bại. Nhưng ánh mắt Thẩm Đại lạnh lẽo khi nhìn hắn, sự im lặng cùng thái độ đề phòng đã đánh bại hắn.

Loài hoa quỳnh mạnh mẽ, tuyệt đẹp dù chóng tàn kia, sẽ không còn vì hắn mà nở rộ nữa.

Hắn thật sự đã đến mức không thể làm gì, mới dám buông bỏ tự tôn thừa nhận mình bất lực, Thẩm Đại là tình cảnh đầu tiên không thể phá vỡ trong đời hắn.

Cù phu nhân đọc được những cảm xúc lẫn lộn từ nét mặt của con mình, bà không biết làm thế nào để chỉ dạy cho Cù Mạt Dư hiểu được cảm xúc của người bình thường, bà cũng từng cho rằng hắn không cần nó, nhưng thực sự ai có thể thoát khỏi nó? Sự xuất hiện của Thẩm Đại có thể là một sự cứu rỗi muộn màng, là cơ hội để Cù Mạt Dư và thậm chí là để chính bà sửa đổi nhiều điều.

Cù Mạt Dư trầm ngâm thật lâu, khàn khàn nói: "Con đã nói với anh ấy rằng con thích anh ấy."

"Nhưng những điều con làm không phải là thích cậu ấy." Cù phu nhân nhẹ nhàng nói, "Nếu con không biết phải làm thế nào, vậy thì bắt đầu từ việc tôn trọng cậu ấy đi."

"..."

"Đừng ép buộc cậu ấy nữa, lắng nghe cậu ấy nói, đứng ở lập trường của cậu ấy mà suy xét. Sự thuần phục của Omega đối với Alpha là do gen chi phối, không có nghĩa là họ bằng lòng." Cù phu nhân nhẹ nhàng xoa đầu con trai, đã rất lâu rồi bọn họ không gần gũi như vậy, "Con càng ép buộc cậu ấy, sẽ chỉ đẩy cậu ấy ra xa hơn."

Cù Mạt buồn bã cụp mắt xuống, hàng lông mi dày xòe rộng như hình quạt, che đi đau đớn dày đặc.

"Để Thẩm Đại chuyển tới chỗ của mẹ đi, như vậy chúng ta vẫn có thể chăm sóc cậu ấy và Khâu Khâu."

Cù Mạt Dư có chút không cam lòng, hắn căn bản không muốn Thẩm Đại rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của mình, thời điểm phát hiện ra Thẩm Đại nói dối mình, hắn nên "nhìn chằm chằm" anh. Omega của hắn bị Alpha khác đánh dấu tạm thời, chuyện này sẽ trở thành ám ảnh cả đời hắn.

Nhưng hiện tại không còn cách nào nữa, hắn chỉ có thể lấy lùi làm tiến, hắn gật gật đầu: "Vâng, mẹ sắp xếp đi."

"Cha con hiện tại đang tức giận, đừng nói với ông ấy cái gì cả, con cũng phải mau chóng khỏe lại."

"Vâng."

Lúc này, ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Vốn tưởng rằng hộ lý tới đổi thuốc, không ngờ ba bác sĩ cùng nhau tiến vào. Là phó viện trưởng và hai chủ nhiệm khoa của bệnh viện, bọn họ đều là những người được Cù gia chiêu mộ từ bệnh viện công về với mức lương rất cao.

Cù Mạt Dư nhăn mày, những người này không có mắt sao, hiện tại hắn không có sức lực và tâm trạng để gặp người khác.

Trong tay phó viện trưởng cầm một tập hồ sơ, mặt mày hớn hở, kích động đến nỗi mặt hơi đỏ lên: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng Cù tổng!"

Hai mẹ con nhìn nhau, khó hiểu.

Phó viện trưởng run run cầm đồ vật trong tay: "Cù tổng, dịch tuyến thể mấy hôm trước ngài đưa tới chỗ chúng tôi kiểm tra đã có kết quả, là cấp S, là Alpha cấp S!"

Cù Mạt Dư trợn tròn hai mắt.

Cù phu nhân cũng ngây cả người: "Cái gì? Ai?" Bà lập tức có phản ứng, kinh ngạc nói, "Khâu Khâu sao?"

Tim Cù Mạt Dư bắt đầu đập loạn, nhất thời không thể tin vào tai mình, đây là tin tức nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn căn bản chưa từng ôm hy vọng Thẩm Đại sẽ sinh ra một Alpha cấp S.

Cù phu nhân đứng lên, lấy hồ sơ khám bệnh từ tay phó viện trưởng, cẩn thận mở ra: "Viện trưởng Vương, sẽ không có nhầm lẫn chứ."

"Phu nhân yên tâm, con của Cù tổng sao chúng tôi có thể làm qua loa, đã kiểm tra ba lần, chắc chắn là cấp S." Một alpha cấp S ra đời là niềm vui rất lớn đối với bất kỳ gia đình nào, huống chi những gia đình giàu có luôn cần có Alpha đỉnh cấp. Là người đưa tin đầu tiên, phó viện trưởng đã nhìn thấy tương lai tươi sáng của mình.

Cù Mạt Dư cảm thấy bối rối: "Nhưng mà, anh ấy chỉ có pheromone cấp B."

"Đối với pheromone của Omega ngọai trừ xét đến cấp bậc, khả năng sinh sản cũng chiếm tỉ lệ rất lớn, Thẩm tiên sinh có lẽ chỉ có khả năng sinh sản không quá lớn, các mặt khác của gen đều trội hơn rất nhiều người." Phó viện trưởng vui vẻ cười, "Huống chi, còn có một nửa gen Alpha đỉnh cấp của ngài, con cháu chắc chắn sẽ xuất chúng. Chúc mừng Cù tổng, chúc mừng phu nhân!"

Cù Mạt Dư khựng lại một lát, đột nhiên giật phắt kim truyền trên tay xuống, đi xuống giường.

Hộ lý hoảng sợ, nhanh chóng ngăn hắn lại: "Cù tổng, ngài muốn đi đâu? Một chai này còn chưa..."

"Con muốn đi nói cho Thẩm Đại biết." Cù Mạt Dư nhìn về phía mẹ mình, trên mặt ngập tràn tự hào, biểu cảm kia giống như đang nói, không hổ là Omega của hắn, không hổ là con của hắn!

Cù phu nhân tâm tình phức tạp, bà rất vui nhưng cũng rất lo lắng.

Cù Mạt Dư vừa mới đứng dậy đã cảm thấy choáng váng, lảo đảo ngồi trở lại giường. Cảm giác khó chịu đi qua, vài giây sau hắn mới bình tĩnh lại.

"Cù tổng, dù vui mừng thế nào cũng phải chú ý đến sức khỏe." Phó viện trưởng nói, "Trước hết ngài phải mau khỏe lại, sau đó chia sẻ niềm vui với người nhà cũng chưa muộn."

Cù Mạt Dư cúi đầu, suy tư một lát, chậm rãi nhìn về phía phó viện trưởng, ánh mắt sắc bén: "Còn có bao nhiêu người biết chuyện này?"

Phó viện trưởng nhận thấy tâm tình của Cù Mạt Dư đột nhiên trầm xuống, lập tức lúng túng: "A, ngoại trừ chúng tôi thì còn có hai người biết."

"Đừng để bọn họ truyền ra bên ngoài." Cù Mạt Dư trầm giọng nói, "Viện trưởng Vương, tin tức này không thể truyền ra khỏi bệnh viện, tôi có thể giao chuyện này cho ông không?"

Cù phu nhân cau mày, muốn nói lại thôi.

Phó viện trưởng không rõ nguyên nhân nhưng vẫn trả lời: "Được, ngài yên tâm." Hai chủ nhiệm khoa cũng vội gật đầu.

"Viện trưởng Vương, cảm ơn ông, tôi và mẹ còn có chuyện muốn nói."

Phó viện trưởng cùng chủ nhiệm khoa và hộ lý nhanh chóng rời đi.

Cù Mạt Dư thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, dựa vào đầu giường, trong lòng rối bời cảm xúc. Người thừa kế cấp S mà hắn hằng mong muốn lại đến với hắn một cách kịch tính như vậy, khi biết tin, trong nháy mắt hắn đã mừng như điên, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, trước mắt chuyện này không thể để cha mình biết được, tạm thời cũng không thể để Thẩm Đại biết.

Cha hắn vì mất đi liên hôn với nhà họ Chu đã vô cùng tức giận, nếu ông ấy biết Khâu Khâu là người thừa kế cấp S mà mình muốn, ông ấy nhất định sẽ giành quyền giám hộ hợp pháp của Khâu Khâu, Thẩm Đại chắc chắn sẽ không thể chịu nổi. Đồng thời, nếu Thẩm Đại biết tin này, anh ấy sẽ nghĩ rằng mọi việc hắn làm đều là vì Khâu Khâu.

Tâm lý lên xuống như tàu lượn khiến đầu hắn đau nhức.

Cù phu nhân cũng nghĩ như hắn, bà mân mê hồ sơ trong tay, bất đắc dĩ nói: "Khâu Khâu ưu tú như vậy, là chuyện rất tốt, nhưng hiện tại quả thực không phải thời điểm thích hợp để công khai."

Cù Mạt Dư ấn tay lên giữa hai hàng lông mày để giảm bớt đau đớn, hắn lẩm bẩm nói: "Không thể để A Đại biết..."

Cù phu nhân dùng xe riêng của mình đưa Thẩm Đại xuất viện, đi tới căn nhà ở trung tâm thành phố.

Thẩm Đại mân mê điện thoại của mình, nghĩ tới tin nhắn Bách Hướng Vãn vừa gửi tới, không biết nên trả lời như thế nào.

Bạch Hướng Vãn nói thế này: A Đại, những chuyện đã xảy ra, chúng ta đều cần thời gian để bình phục. Em đừng trách Tiểu Điệp, em ấy quá sợ hãi, sợ em xảy ra chuyện này mới gọi anh tới. Anh không biết đây là giúp em hay là hại em. Chuyện của em và Cù tổng có lẽ vẫn nên để hai người tự giải quyết, kể cả chuyện của Khâu Khâu. Anh không thể cho em lời khuyên, nhưng anh vẫn chúc phúc cho em, chỉ cần em và Khâu Khâu cần, bọn anh vẫn luôn ở đây.

Thẩm Đại cảm thấy rất khó chịu, khi ý thức của anh mơ hồ nhất, Cù Mạt Dư có lẽ đã dùng pheromone áp chế đối với Bạch Hướng Vãn, dù ký ức của anh có bị lẫn lộn hay không, xung đột giữa hai người là điều chắc chắn xảy ra, nghiêm trọng hơn là, sự cố này sẽ ảnh hưởng như thế nào đến sự nghiệp của Bạch Hướng Vãn và Tiểu Điệp. Dù thế nào đi nữa, anh không thể để rắc rối của mình làm liên lụy đến những người đã từng giúp đỡ anh.

Ngồi thật lâu, Thẩm Đại mới mở điện thoại ra trả lời: Em rất xin lỗi, cũng xin anh chuyển lời xin lỗi của em tới Tiểu Điệp.

Anh muốn chờ đến khi pheromone cây bạch du trên người mình biến mất, anh sẽ nói chuyện với Cù Mạt Dư, cả kể khi anh sợ hãi hắn.

Mỗi khi nghĩ đến Cù Mạt Dư, tim anh đều sẽ run rẩy không ngừng. Rõ ràng Cù Mạt Dư không đánh dấu anh, nhưng trong kỳ phát tình, hắn đã đánh thức quá nhiều phản ứng thể xác và ký ức tâm lý mà anh đã liều mạng đè nén. Vì để tự bảo vệ mình, vì không để đau xót cùng tuyệt vọng cào xé bản thân, thời điểm nằm trên bàn mổ xóa bỏ ký hiệu, anh đã đem ký ức tốt đẹp cùng với Cù Mạt Dư niêm phong lại, quyết không cho phép bản thân nhớ lại. Bởi vì Khâu Khâu, đau khổ đến cỡ nào anh đều có thể chịu đựng, nhưng lại không thể nhìn thẳng vào hạnh phúc ngắn ngủi mà bản thân từng có.

Người chết lặng ở trong bóng tối lâu sẽ quên mất bóng tối, một tia sáng sẽ nhắc nhở bản thân họ đang ở trong tối tăm.

Nếu không phải Cù Mạt Dư muốn đánh dấu anh, đánh thức phản ứng của anh, anh chắc chắn sẽ chìm đắm vô thời hạn, giờ phút này, anh có lẽ nên cảm thấy may mắn khi nỗi đau xóa bỏ ký hiệu đã để lại trong anh bóng ma suốt đời, khiến anh có thể tìm thấy lý trí còn sót lại trong kỳ phát tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.