Lâm Huy bắt đầu hoảng rồi, mấy ngày nay cậu không có mơ thấy Kiều Túc nữa.
Cậu dần dần nhớ hắn, tâm trạng cậu cũng xuống dốc triệt để.
Lâm Huy cả ngày lẫn đêm đều nhớ hắn, bản thân cậu đặt đầu lên gối ép mình ngủ nhưng lúc thì không ngủ được lúc thì ngủ được nhưng không mơ thấy Kiều Túc.
Không những vậy, Lâm Huy cũng dần thấy cha ít xuất hiện. Lần cuối mà cậu gặp ông là một tháng trước.
Khi cậu hỏi mẹ thì bà Lâm chỉ bảo đi công tác mà không trả lời thêm gì.
205.
Hôm nay cậu mở mắt ra nhưng xung quanh rất lạ.
Lâm Huy thức giấc do bị chói mắt, khỉ dậy thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường trắng.
Ngồi dậy nhìn thì thấy bản thân đang ở trong một căn phòng sạch sẽ, trắng tinh chỉ có mỗi chiếc giường là Lâm Huy đang ngồi.
Cậu vội đi đến cánh cửa duy nhất trong phòng rồi mở ra nhưng đã bị khóa.
Đây không phải lần đầu mà cậu thấy cảnh này, lúc ở cạnh Kiều Túc khi mơ cậu đã thấy rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ trải qua, đây là lần đầu tiên cậu bị vậy.
Lâm Huy bắt đầu sợ hãi lên tiếng hỏi: "Có ai ở đây không?"
Hỏi mà không có ai lên tiếng, cậu liền bắt đầu đập cửa hòng muốn người bên ngoài nghe thấy.
Nhưng gõ mãi mà chẳng có ai mở cửa, tay cậu cũng đau nên đi qua giường ngồi xuống suy nghĩ cách.
Bỗng cánh cửa mở ra có một đoàn người đi vào, Lâm Huy vội đứng lên nhìn họ.
Dẫn đầu là người đàn ông trung niên trông tầm 40 41 tuổi, người bên cạnh ông ta không ai khác chính là bà Lâm.
Lâm Huy thấy mẹ thì mừng rỡ nắm lấy tay bà: "Mẹ ơi, đây là đâu vậy ạ?"
Bà Lâm mỉm cười dịu dàng nắm lấy tay con trai rồi bảo: "Đây là trung tâm chuyên chữa bệnh đồng tình con."
Lâm Huy không thể tin được nhìn bà: "Cái gì cơ?"
"Đồng tính là bệnh con ạ, chẳng một ai trong xã hội này chấp nhận căn bệnh này cả. Nhưng con yên tâm mẹ sẽ giúp con trở về với lẻ tự nhiên con yêu."
Lâm Huy nghe vậy thì sợ hãi lắc đầu bảo: "Không, đâu không phải là bệnh, đây là xu hướng tìn./h dục!"
Bà Lâm nghe vậy cũng chẳng tức giận mà lắc đầu: "Con ở đây, người ta điều trị cho con một thời gian. Mẹ sẽ quay lại khi con hết bệnh."
Nói xong bà quay người bước ra khỏi cửa, Lâm Huy muốn đuổi theo thì bị mấy người đàn ông cao to chặn lại.
Cánh cửa lập tức đóng sầm lại.
206.
Lâm Huy nhìn những người đàn ông trước mắt mà sợ hãi, cậu từng nghe ba kể rồi.
Những nơi như này không khác nào địa ngục trần gian, họ không chữa bệnh gì cả mà là hạnh hạ một cách dã man để khiến người khác tuân theo mới được thả ra.
Người trung niên nảy giờ im lặng bỗng lên tiếng: "Chào cháu, bác là viện trưởng nơi này."
"Bác có thể thả cháu ra không?"
"Cháu biết đấy, chúng ta phải chữa bệnh cho cháu mới có thể đưa cháu về với thế giới bên ngoài."
Lâm Huy tức giận bảo: "Đồng tình không phải là bệnh!"
"Ai nói cho cháu mấy cái này vậy, cháu bị lệch hướng rồi!"
"Không có!"
Thấy Lâm Huy cứng đầu như vậy, gã viện trưởng cười lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.
Trước khi ra khỏi phòng gã ta còn nói rằng: "Vậy ta sẽ cho cháu xem nếu cháu không thích con gái thì xã hội sẽ đối với cháu như nào!"