Sau khi Lâm Quốc mang theo Lâm Huy biến mất thì Kiều Túc đưa mắt nhìn đến viện trưởng và bà Lâm vẫn đang ngất xỉu.
Có ba tên vệ sĩ đã tỉnh dậy, họ sợ hãi nhìn chằm chằm vào hắn.
"Đưa hai người này đến phòng 1."
Một tên vệ sĩ to gan đáp lại lời hắn: "Nếu không thì sao?"
Kiều Túc liếc nhìn gã ta một cái: "Chết."
Gã vệ sĩ đó cười khẩy, khinh khỉnh nói: "Mạnh miệng lắm, anh dám chắc? Giết người là phạm pháp, sẽ bị xử...."
"Pằng"
Chưa để gã nói hết câu, Kiều Túc trực tiếp tiễn hắn đi trước một đoạn.
Hai tên còn lại thấy vậy thì mới biết sợ, nghe lời hắn răm rắp, bọn chúng lôi bà Lâm lẫn viện trưởng đến căn phòng số 1.
Là một căn phòng tra tấn.
240.
Viện trưởng bà bà Lâm bị trói trên bức tường dính đầy vết máu khô.
Kiều Túc liếc sang phía hai tên vệ sĩ.
Như hiểu ý mà hai gã ta không biết lấy đâu ra hai xô nước, tạt lên người của viện trưởng và bà Lâm.
Hai người bị tạt nước lạnh cũng ho vài tiếng rồi mở mắt ra quan sát xung quanh.
"Các người đang làm gì vậy? Mau thả tao ra!"
Tên viện trưởng hiển nhiên sau khi thấy mọi người xung quanh thì tức giận kêu lên, làm gì có việc tay sai của gã lại dám phản bội chủ.
Hiển nhiên mấy lời chửi rủa của lão viện trưởng chẳng ai đáp lại cũng như thực hiện theo lời nói của lão.
Bà Lâm thì khôn hơn xíu, bà quan sát xung quanh thấy được người quen là Kiều Túc thì bắt đầu cầu tình.
"Tiểu Túc à, Tiểu Túc à, con có nhớ dì không? Là dì Lâm, mẹ Lâm Huy nè con. Con thả dì ra với!"
"Tiểu Túc à, dì đang có bầu, con thả dì ra với...!"
Kiều Túc chẳng quan tâm đến lời của bà ta nói, hắn quay người đi ra lệnh cho hai tên vệ sĩ bắt đầu tra tấn.
Cho bọn họ cảm nhận được nổi đau thể xác khi mà Lâm Huy và bất kể người đồng tính nào vô đây phải chịu đựng.
Ngay sau đó căn phòng vang lên tiếng la hét thất thanh của cả nam lẫn nữ.
Hắn lạnh mặt nhìn bọn họ đang dần nhiễm đầy máu tươi mà cười khẩy.
Hành hạ người khác thì hay lắm mà đến phiên bản thân mình thì không chịu nổi nhỉ?
241.
Lúc Lâm Huy tỉnh dậy, đối diện với đôi mắt cậu là trần nhà trắng với những ô gạch hình vuông, trông vừa lạ lại vừa quen.
Lâm Huy ngồi dậy quan sát xung quanh, thì ra đây là phòng ngủ của cậu.
Cơ thể cậu vốn chằn chịt những vết thương nhưng giờ khi nhìn lại thì chẳng còn gì cả.
Các mãnh da thịt vốn in sâu những đòn roi giờ đã biến mất thay vào đó là làn da căng bóng.
Lâm Huy ngẩn người ra nhìn trong không trung.
"Ọt ọt ọt."
Bỗng bụng Lâm Huy reo lên, cậu rời giường bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Xong thì đi xuống nhà xem mọi góc nhà, căn nhà vẫn y nguyên như lúc Lâm Huy rời đi hoặc nói rằng từ khi cậu đi chưa có ai tiếp tục bước vô căn nhà này thì đúng hơn.
Lâm Huy kiếm được từ trong tủ mấy trăm tệ, cậu cầm tiền rồi mở điện thoại lên app đồ ăn đặt vài món ăn.
Cậu đặt cho đủ với số tiền, ba tô mỳ cay và một phần gà sốt cay lớn.
Sau khi đặt xong thì Lâm Huy buông điện thoại xuống, khoát lên người chiếc áo mỏng rồi ra khỏi nhà.
Gần nhà cậu có một siêu thị lớn, cậu cần mua ít đồ nên đi bộ đến đó.
Lúc đi ra khỏi siêu thị trên tay đã xách một bịch trong suốt, có thể nhìn thấu bên trong túi nilon là lư hương và một bó nhang.
Trên đường về, Lâm Huy gặp lại rất nhiều hàng xóm.
Họ hỏi cậu trong suốt thời gian qua đi du lịch hay sao mà không thấy gia đình đâu, cậu chỉ cười gật đầu với họ chứ cũng chẳng biết nói lý do gì.
242.
Về đến nhà thì đã thấy anh shipper đứng trước nhà Lâm Huy, tay cầm điện thoại như đang gọi cho ai.
Cậu đến nhận món ăn rồi thanh toán, vô nhà bày đồ ăn ra.
Mì cay cậu đổ ba phần ra ba tô, Lâm Huy giữ một tô về phía mình, hai tô còn lại thì đẩy qua phía đối diện tương ứng với hai cái ghế đã kéo ra sẵn.
Phần gà cũng được đổ ra dĩa để giữa bàn.
Trước khi bắt đầu ăn, Lâm Huy có lấy hai cây nhang ra thắp cắm trên lư hương ở một góc trên bàn.
Vì vậy trong căn nhà tràn ngập ánh sáng, ta thấy được có một cậu thiếu niên đang cặm cụi ăn, đối diện cũng có hai người đàn ông trưởng thành lần lượt cầm đũa lên ăn.