Kẻ Sát Nhân

Chương 1: Kẻ sát nhân



Đôi mắt đen láy, vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mái tóc thắt hai bím dày, cánh mũi nhỏ, thanh tú khẽ phập phồng. Bờ môi trắng bệch dù thiếu sức sống vẫn cuốn hút lại thường. Trên đời này còn có người đẹp đến thế sao?

Vẻ đẹp mong manh, thanh khiết, cao quý đến nỗi chẳng ai dám lại gần vì cảm thấy mình bé nhỏ biết bao.

Một kẻ như vậy sao lại vào nhà thương điên được?

Cô gái này, lên mười sáu tuổi đã giết người, không lời biện minh, chỉ mỉm cười nói một câu duy nhất:

-Chúc mừng sinh nhật.

Như thế thì bảo sao người ta không nghĩ cô bị điên? Dẫu ai cũng ngỡ ngàng vì cô quá hoàn hảo và tiếc nuối cho một thiếu nữ 18 tuổi đã phí tuổi thanh xuân vào vòng pháp luật.

"Cạch"

Một người phụ nữ bước vào. Lộng lẫy, kiêu sa và đẹp mê hồn. Đôi mắt vương vất nét buồn nhìn cô con gái của mình trong nỗi đau và tuyệt vọng.

-Thục Nguyên, mẹ đến thăm con này.

Cô gái kia giờ mới quay đầu lại. Nụ cười vô cảm có mà như không.

Người phụ nữ dường như đã quá quen với biểu cảm đáng sợ của cô, bà vuốt mái tóc dài đen nhánh của Thục Nguyên. Đôi mắt đã khô giờ lại đẫm ướt.

-Con không bị điên, con không giết người mà, đúng không? Con nói đi, nói đi! Chỉ cần nói, mẹ sẽ làm tất cả để con quay trở về... Ngô Nữ Thục Nguyên, con nói đi!

Cái bà muốn là một lời biện minh từ cô. Một lời thôi, dối trá cũng được. Nhưng, như mọi lần, vẫn cái nghiêng đầu, chớp mắt nhẹ nhàng ấy.

-Nguyên Nguyên! Con nói đi có được không? Làm ơn, đừng im lặng như thế.

-Đừng gọi tôi là Nguyên Nguyên!

Thục Nguyên gào lên đầy giận dữ. Mỗi lần nghe cái tên Nguyên Nguyên, cô lại thế này, đôi mắt long lên đầy thù hận. Cô đẩy người phụ nữ kia ra khỏi cửa, đóng sập lại. Gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo.

Ngô Nữ Thục Nguyên, con điên thật rồi. Người phụ nữ khốn khổ bỏ đi. Lần nào cũng thế, cô luôn là người cắt đứt niềm hi vọng của bà. Có một lần bà đến thăm cô, Ngô Nữ Thục Nguyên bật cười thích thú, nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp, vui cười. Những tưởng cô đã bình thường trở lại, bà vui mừng khôn xiết.

Nhưng không phải, cô cười là vì nhìn dòng máu đỏ tươi đang chảy ra trên tay mình.

-Nhìn xem, máu đẹp quá!

Kinh hãi. Chỉ hai từ đó mới diễn tả được. Một người con gái 18 tuổi cười bởi sự chết chóc, nhìn máu mà lấy đó làm niềm vui, thì chỉ có người bị tâm thần mới như thế. Xem ra, bà đành sử dụng cách đó thôi. Cách khiến cô trở lại.

...

Quán cà phê Kst đột nhiên đông đến nghẹt thở, khách khứa ra vào nườm nượp. Nguyên nhân chính là kẻ ngồi bàn số 10 kia.

Ngô Nữ Thục Nguyên đã đẹp, nay còn có người đẹp hơn.

Lạnh lùng và hoàn hảo, vừa lãng tử lại rất đàn ông. Đôi mắt sắc như cắt mọi thứ làm trăm mảnh, lướt qua đám đàn bà, con gái bằng vẻ khinh thường. Bất chấp điều đó, một cô gái mạnh dạn tiến lại, tự tin ngồi xuống ghế, bộ dạng rất gợi tình. Tuy nhiên, chưa kịp diễn màn tiếp đã bị một li nước lạnh đổ ào xuống. Nhếch mép khinh khỉnh, chủ nhân cú tạt nước ngoạn mục đứng dậy, đến bàn khác như đề phòng virut Ebola. Đôi mắt lóe lên ánh sáng lạnh, ngầm đe dọa, khí thế cao ngạo, bức người làm nhiệt độ giảm xuống xấp xỉ 0°C. Những người trong quán bất giác cảm thấy rét run.

Một người phụ nữ trung niên đẩy cửa bước vào, tay khẽ gỡ gọng kính đen. Đôi mắt vảng vất nhìn quanh rồi không do dự mà tiến đến bàn của người thanh niên đẹp hơn vampire kia.

Nét mặt của Lưu Thiên Vũ có dãn ra nhưng vẫn lạnh như băng.

-Bác cần gì?

Người phụ nữ có hơi ngần ngừ, đôi mắt kiêu sa cụp xuống rồi lại ngước lên:

-Bác muốn nhờ cháu đem lại hạnh phúc cho con gái bác. Nhìn nó như vậy bác thực sự rất đau lòng.

Lưu Thiên Vũ uống 1 ngụm cà phê, đôi mắt dài màu đen liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Rất điềm nhiên, thư thái, môi nhếch lên 1 đường hoàn mỹ.

-Kẻ Sát Nhân? Bác biết cháu ghét phụ nữ đến mức nào mà.

Biết. Đương nhiên là biết. Ở Lưu Thiên Vũ tồn tại một mối thù sâu sắc và khó hiểu với mọi kẻ được gọi là phụ nữ, chỉ trừ ân nhân và người mẹ nuôi. Nếu phải lựa chọn, một là đánh người đàn ông xúc phạm mình, hai là giết người con gái theo đuổi mình, anh sẽ chọn giết người con gái mặc kệ mình bị xúc phạm đến thế nào đi chăng nữa. Nhưng linh cảm của bà cho biết Lưu Thiên Vũ là kẻ thích hợp để cảm hóa Ngô Nữ Thục Nguyên. Không, là cảm hóa nhau mới đúng. Hai đứa trẻ này đều rất độc ác, bàn tay đã nhuốm máu từ rất sớm. Ngô Diệu Hân khẩn khoản cầu xin nhìn người thanh niên trẻ:

-Bác biết con bé bình thường nhưng không hiểu nổi tại sao nó giết người. Bác xin cháu, chỉ cháu mới làm được điều bác không thể.

Lưu Thiên Vũ dao động trong nỗi phân vân. Nhiều năm trước, Ngô Diệu Hân đã cứu mạng anh. Cho dù có hận phụ nữ đến mức nào thì ơn không thể không trả.Anh biết Ngô Diệu Hân là người tốt, cách nhìn của anh đối với bà ta đầy sự biết ơn. Anh cũng có chút tò mò về Kẻ Sát Nhân, cũng muốn xem cô là người thế nào mà giết người không chớp mắt, không một dấu vết như vậy. Suy nghĩ hồi lâu, Lưu Thiên Vũ nói:

-Được, thủ tục kết hôn trên giấy tờ cháu sẽ lo, cháu cũng sẽ đón cô ta về nhà. Nhưng, Ngô Diệu Hân, bác cũng đừng quá tin tưởng cháu. Việc này là trả ơn, thành công hay không thì không rõ. Giờ cháu xin phép.

Nhìn theo cái bóng cao của người con trai tuấn tú, môi của người phụ nữ trung niên khẽ cong một đường đầy hi vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.