Kẻ Sát Nhân

Chương 13: Càng ngày càng xa (phần 1)



Lưu Thiên Vũ ngồi trong phòng, thần nhãn lãnh tĩnh không gợn sóng, chăm chú xem bảng số liệu trên máy tính, tay trái cầm gõ gõ nhè nhẹ trên mặt bàn, tay phải cầm hờ tập tài liệu. Xấp giấy trắng quen thuộc in hàng tá chữ, kẻ khác không hiểu sẽ không biết tại sao nó có thể khiến người người chú tâm vào mỗi ngày. Quên luôn giờ giấc, quên luôn bản thân, lâu ngày sinh bệnh công việc.

Lưu Thiên Vũ chạy trốn, không muốn gặp mặt Ngô Nữ Thục Nguyên là vì bức bối trong lòng kia, và cũng vì muốn mắc cái "bệnh công việc" đó để quên đi những gì xung quanh, để ép buộc bản thân ngừng nghĩ về một hình bóng.

Đúng vậy, đây coi như cũng là một dạng ngược đãi bản thân.

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh thực sự quá chú tâm vào công việc, nhà cũng không về, hoặc nếu về cũng là lúc ai cũng đã ngủ, chỉ để thay một bộ quần áo rồi lại đến công ty. Phong thái quá đỗi bình tĩnh, lạnh lùng và nghiêm túc, cứ như một cái máy, không biết đến từ cảm xúc viết như thế nào.

Đúng vậy, quá đỗi thanh thuần và lạnh lẽo. Đôi mắt kia, cứ như một cái hố không đáy,dù rằng nhìn vào thì không thể rời mắt nhưng cũng chẳng thể nào biết nó ánh lên những tia sáng gì.

Tuy nhiên đó là suy nghĩ của những người bình thường.

Kẻ có bản chất tinh tế và nhạy cảm sẽ nhận ra, đôi mắt chẳng phải là đang lãnh tĩnh không gợn sóng gì. Nhầm to, ánh nhìn nghiêm túc và vô định đó là đang che dấu chính mình!

Phải, là che dấu chính mình, che dấu một tâm trạng, che dấu một kiểu cảm xúc, che đậy tất cả suy nghĩ trong đầu - những thứ dường như không thể để cho kẻ khác nhìn thấy được. Và cũng có thể là một kiểu chạy trốn. Người bình thường sẽ không thể nhận ra, bởi Lưu Thiên Vũ được nỗi đau rèn luyện trở thành một kẻ che đậy cảm xúc quá đỗi xuất sắc. Chẳng ai có thể biết sâu thẳm trong trái tim kia đang cảm thấy như thế nào, trừ khi đôi môi bạc tình tự động thổ lộ hết thảy......

- Lưu Tổng, chúng tôi về trước đây. Anh cũng nên về sớm đi, dự án đã sắp hoàn thành xong rồi. - Nghiêm trợ lý thu dọn tài liệu, chào một tiếng rồi đi về luôn. Chuyện này cũng chả có gì mới mẻ, lúc nào mà Lưu Thiên Vũ chẳng vùi đầu vào công việc?.......

Chờ cho đến khi tất cả mọi người tan ca đi về nhà, Lưu Thiên Vũ mới buông xấp giấy mình giữ khư khư trên tay xuống, ngả đầu ra sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lòng bàn tay chảy mồ hôi, ướt đẫm.

Kì thực, nói là làm việc, anh thế mà chẳng thể mang cái gì vào đầu óc trống rỗng, lại càng không thể suy nghĩ. Xấp giấy tuy là cầm trên tay nhưng lại thoắt ẩn thoắt hiện, giống như đang trong sương mù, cái gì cũng không rõ ràng.

Lưu Thiên Vũ lại chậm rãi mở mắt ra, hơi nhìn tờ giấy trắng trên bàn chằng chịt những nét vẽ loạn xạ, chữ không ra chữ, hình không ra hình, sau đó vươn tay vò nát, vứt vào thùng rác - nơi đầy ắp những tờ giấy như vậy.

Mấy ngày không gặp, hình bóng kia lúc nào cũng chực sẵn mà ùa ra trong trí óc.

Thật sự, có quên cũng không được.

Lưu Thiên Vũ buồn cười nghĩ.

Chưa có gì với nhau mà mới mấy ngày đã thành cái dạng này, nếu sau này có biến, mấy năm trời không trông thấy thì chẳng thể tưởng tượng nổi nó sẽ phát triển thành cái dạng gì. Được rồi, đến lúc này anh đúng là chỉ có thể vô lực thừa nhận, mình đã để người con gái kia ảnh hưởng quá nhiều vào cuộc sống của chính bản thân.

Cơn hốt hoảng qua đi rồi tới cơn giận dữ, cơn giận dữ qua đi rồi tới cơn đau khổ, cơn đau khổ qua đi rồi chỉ còn lại sợ hãi tràn ngập.

Anh sợ rằng mình sẽ rơi vào bẫy tình một lần nữa.

Anh không hiểu rõ tình yêu nhiều lắm nhưng con tim vốn đã trải qua đau khổ tự biết với lòng mình rằng, sự việc đã bắt đầu nghiêm trọng.

Kể cả Vương Mỹ Anh cũng chưa từng khiến Thiên Vũ cảm thấy nhiều cảm giác đến như vậy.

Rung động có, yêu thương có, quý mến có, hờn giận có, buồn bực có, thậm chí còn có nỗi sợ hãi tuy vô hình nhưng cực kì lợi hại khiến cho Lưu Thiên Vũ trở nên cảnh giác cao độ, lúc nào cũng phải trừng mắt, giương kiếm đối phó......

.... với kẻ địch thậm chí mình còn không biết mặt, ở đâu và hiện diện như thế nào.

Miên man suy nghĩ, càng suy nghĩ càng thấy trống rỗng. Mấy ngày nay, Lưu Thiên Vũ đã quá mệt mỏi để nổi giận hay như thế nào nữa rồi. Đầu óc thậm chí còn lười đến mức không muốn định hình bất cứ thứ gì, ngoại trừ hình bóng cứ vô thức lặp đi lặp lại trong tâm trí.

Bất chợt điện thoại rung lên.

- Vâng, Tổng Quản ạ.

- "Lưu Thiên Vũ, sao giờ này con chưa về? Cũng đã mấy ngày rồi con không có mặt ở nhà, ta gọi thế nào cũng chẳng được!"

Thật có lỗi. Chạy trốn luôn luôn làm ảnh hưởng đến người khác.

- Con bận chút việc......

- "Dù là việc gì cũng phải chú ý đến sức khỏe chứ! Đứa nhỏ ngốc này..... Ta mặc kệ là việc gì, con mau về đi. Con chưa ăn tối đúng không?"

- Đã ăn rồi.

- "Chắc lại là mấy bữa ăn qua loa bên ngoài chứ gì? Mặc kệ, con mau về đi, ta nấu cơm. Ta muốn tận mắt nhìn thấy con ăn cơm và khỏe mạnh bình thường. Lưu Thiên Vũ ,con phải biết chăm sóc bản thân mình."

- Vâng, con về ngay đây.

Đành vậy. Dù có gặp nhau hay không, dù muốn trốn tránh thế nào, Tổng Quản lo như vậy, không thể nào không về nhà.

Lưu Thiên Vũ nhẹ đặt cái bút máy xuống bàn, cầm lấy chiếc chìa khóa xe. Cảm giác lành lạnh của kim loại chạm nhẹ vào lòng bàn tay nóng hổi, trong khi những đầu ngón tay vẫn lạnh buốt giá.

Anh chẳng thể nghĩ thêm gì nữa rồi, đành mặc kệ vậy.

Về thôi.

Cuối cùng cũng rời khỏi bàn làm việc, đứng dậy, đi về nơi mình đã tận lực trốn tránh.

Không phải không sợ, không phải không căng thẳng, cũng không phải đã có thể làm rõ ràng mọi chuyện.

Mà là quá mệt mỏi để làm bất cứ thứ gì.

Và cũng quá mệt mỏi đã xác định rõ cái gì.

Có lẽ đúng như lời Dương Lịch Hi nói.

Lưu Thiên Vũ, luôn luôn cần thêm thời gian hơn, so với một người bình thường.

...... Chiếc xe màu bạc độc nhất vô nhị thong thả băng băng trên đường. Ừm, là thong thả, không phải là vận tốc lướt nhanh như mũi tên mà ngạo mạn vụt đi, không thèm quay đầu lại nhìn một cái. Bởi vì "thong thả", chiếc xe chầm chậm lăn đi, con đường như dài thêm ra, cảnh vật như trải rộng hơn. Tuy nói đã sống ở đây đủ lâu để coi nó là quê hương, nhưng chưa bao giờ, đôi mắt sâu thẳm kia được dịp dừng lại ở nơi cảnh vật, ngắm nhìn một chút. Chiếc xe màu bạc có thể đã lướt qua con đường này không biết bao nhiêu lần, nhưng đôi mắt kia thì chính là lần đầu tiên, lướt qua bức tranh muôn màu bên cạnh.

Cuối cùng, Lưu Thiên Vũ cũng chạm đến câu hỏi mà anh-nên-tự-hỏi-từ-lâu-lắm-rồi.

Quãng thời gian kia, anh đã làm gì với bản thân mình vậy?

Rời đi, bỏ lại mảnh đất chôn cùng đau thương ấy, đến nơi xa lạ này, ép buộc bản thân, ngừng lại tưởng niệm quá khứ. Để rồi bây giờ, khi đột nhiên nhận ra, Lưu Thiên Vũ thực không hiểu nổi, chính mình đã như thế nào mà khiến bản thân thay đổi như vậy. Từ bản chất, đến con tim, từ quan niệm, đến lý trí. Tất cả, đều thay đổi..... kia chẳng phải Ngô Nữ Thục Nguyên sao......

Thuận theo phản xạ nhanh, chân đạp phanh gấp lại. Không phải vì đã đến nhà hay hồi hộp hay căng thẳng khi sắp gặp người kia, mà là, ngạc nhiên tột độ.

Người kia, vì cái gì, người kia......

Đôi mắt phượng vốn sâu không đáy giờ bàng hoàng mở to hết cỡ.

Đốt ngón tay bất giác siết chặt vô lăng, đầu ngón tay run run.

Hô hấp nghẹn lại, tim như bị ai đó bóp nghẹt, chậm rãi mang đến cảm giác đau đớn và vô vàn khó chịu.

Giống như có hàng ngàn con kiến bò qua bò lại trên quả tim đang đập nhanh, bất kể nhịp điệu.

Đôi mắt phượng, hướng tầm nhìn lên phía trước. Trong đôi đồng tử hiện lên hình bóng Ngô Nữ Thục Nguyên.

Và một người đàn ông khác.

Người con trai ôm chầm lấy con mèo nhỏ, mặc cho con mèo nhỏ nhăn mày cau có, cố hết sức đẩy người kia ra.

Hình ảnh này tưởng như đối lập, nhưng vào mắt Lưu Thiên Vũ lại hết sức hài hòa.

Còn không phải đi? Bộ dạng đẩy đẩy như vậy, cái ôm ôn nhu mà thật chặt như vậy, gắn bó như vậy, thân thiết như vậy, còn không phải đi? Gương mặt cau có của người kia, nét cười sủng nịnh của người nọ, tất cả vô tình tạo nên một bức tranh có quan hệ vô cùng đồng nhất. Chẳng tựa hai người xa lạ, mà giống như một cặp đôi yêu nhau, thật thắm thiết, thật sâu sắc - người con gái đang giận. Dỗi.

Chính suy nghĩ đó, làm Lưu Thiên Vũ chết lặng.

Trong mắt anh, chẳng thể nhìn ra một ý nghĩa nào khác ngoài hình tượng như vậy.

Sức sống. Tuy rằng không thể nói đã quay lại, nhưng sự thật là, bộ não vốn dĩ không thể nghĩ được gì, lúc này lại quay cuồng trong ngàn vạn suy nghĩ. Cùng cảm xúc.

Chung quy, không thể diễn tả được.

Chúng làm cho anh muốn nhắm mắt lại rời khỏi.

Và cũng làm cho anh muốn hung hăng tiến tới, mặc kệ cảm xúc bộc phát.

Và cũng làm cho anh, ngưng đọng trong mọi cảm xúc.

Tế bào não vừa nóng rực vừa lạnh ngắt.

Chỉ có thâm tâm đang gào lên với chính bản thân trong gương.

Lưu Thiên Vũ, mi đang thấy gì đây???

(còn nữa)

Author's Note: Hị hị, chương này nói qua nói lại cũng chỉ là Lưu Thiên Vũ ngồi tự kỉ thôi nhỉ?
Lâu lắm rồi mới viết xong, ai, thật sự khâm phục tốc độ chậm như rùa của mình :3
Hị hị, cách dòng hơi nhiều nhể? Thôi kệ, chỉ cần nó dài ra là được rồi.
Thôi, mị lượn nga ~ ~ ~ Đọc truyện vui vể ~ ~ ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.