Kẻ Thay Thế Tồi Tệ

Chương 2



4

Cổ tay trống rỗng không ngừng nhắc nhở tôi sự thật rằng chiếc vòng ngọc đã bị vỡ.

Cảm giác mất mát và vỡ mộng bao trùm lấy tôi.

Dù đã kiệt sức nhưng trong tim tôi vẫn vướng bận một chuyện còn dang dở.

Mất ngủ cả đêm, sáng hôm sau, tôi quay lại căn nhà cũ.

Nơi này sắp bị tháo dỡ, hôm nay đã là hạn chót để di dời.

Dù có luyến tiếc bao nhiêu chăng nữa thì cũng đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi.

Nơi mà tôi và Tùy Sách đã từng chung sống nhiều năm sắp bị biến thành đống đổ nát.

Đã lâu không có người ở, đồ vật trong nhà phủ đầy một lớp bụi dày.

Khi tôi đang dọn dẹp giá sách, một xấp ảnh bỗng rơi ra.

Mà nhân vật chính trong ảnh đều là Tùy Sách.

Tôi chợt nhớ ra mình đã mua một chiếc máy chụp hình trong kỳ nghỉ hè năm tốt nghiệp cấp ba.

Tôi nũng nịu đòi Tùy Sách làm người mẫu cho mình.

Anh ấy rõ ràng đã gật đầu đầy vẻ cưng chiều nhưng vẫn giả vờ phiền muộn và nói: "Vậy Hiểu Hiểu sẽ báo đáp anh như thế nào đây?"

Tôi đỏ bừng mặt, hôn lên đôi môi anh.

Chúng tôi chờ đợi tấm ảnh được in ra.

Sau này, khi Tùy Sách xảy ra chuyện, những tấm ảnh này cũng dần bị bỏ quên trong góc.

Tôi ngắm nhìn từng tấm ảnh với đôi tay run rẩy.

Trong bức ảnh cuối cùng, Tùy Sách đang cầu nguyện dưới ánh bình minh đỏ rực, đẹp tựa như một cơn mơ.

Tôi bỗng phát hiện rằng hoá ra mình chưa từng quên những lời anh nói, dù chỉ một từ.

"Mong muốn của tôi rất đơn giản. Chỉ cần Hiểu Hiểu luôn vui vẻ và hạnh phúc là đủ rồi."

Vui vẻ và hạnh phúc.

Thế nhưng, hai năm nay quẩn quanh bên Cố Đình Chiêu, tôi lại đang làm gì vậy…

Trận cuồng phong của hồi ức cuồn cuộn dậy lên cơn sóng lớn.

Mà cảm xúc này không có nơi nào để trút bỏ.

Nước mắt tôi trào ra.

Trong mơ hồ, tôi đã chỉnh sửa vòng bạn bè mà vốn chỉ mình tôi có thể nhìn thấy.

5

"Rất nhớ anh."

Phải mất một khoảng thời gian dài, tôi mới bình tâm lại.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi kiểm tra cẩn thận lại một lượt để chắc chắn không bỏ sót thứ gì.

Bên ngoài trời đã tối, tôi chuẩn bị gọi xe về chung cư.

Mở điện thoại ra, trang chủ vẫn còn hiện vòng bạn bè.

Trạng thái đó có thêm một dòng bình luận.

Cố Đình Chiêu: "À, vẻ ngoài trông cũng giống tôi khoảng bảy phần. Cô tìm người thay thế tôi à?

Giờ tôi mới phát hiện lúc nãy mình đã cấp quyền sai, đặt nhầm thành "hiển thị một phần".

Thật kinh tởm.

Cố Đình Chiêu, anh vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.

Chỉ là một kẻ thay thế mà cũng xứng so sánh với chính chủ sao?

Tôi thản nhiên trả lời: "Đó là mối tình đầu của tôi."

Không ngờ vừa đăng xong, tôi nhận được một loạt tin nhắn.

Cố Đình Chiêu:????

Cố Đình Chiêu: "Cô tìm trăm phương nghìn kế để ở bên cạnh tôi hai năm, lẽ nào là vì tôi trông giống anh ta?"

Cố Đình Chiêu: "Tôi ***, Vu Hiểu cô** trả lời đi!"

Cố Đình Chiêu: "Cô đang ở đâu, tôi lập tức tới!"

Thấy tôi không trả lời, Cố Đình Chiêu lại gọi điện.

Xem ra vị công tử này lại sắp phát điên rồi.

Tôi lạnh lùng cho tất cả phương thức liên lạc của hắn vào danh sách đen.

Thế giới yên tĩnh trở lại.

6

"Cô gái à, dưới nhà cô có một chiếc Rolls Royce đang đậu đó. Ồ~ Đẹp trai quá!"

Tôi ngước mắt nhìn qua, chính là biến số xe quen thuộc đó.

Quả nhiên, vừa bước xuống xe, tôi liền nghe thấy tiếng khởi động máy.

Chiếc Rolls-Royce đó bật đèn pha rọi thẳng vào tôi.

Ánh sáng chói lóa khiến tôi không tài nào mở được mắt.

Cố Đình Chiêu bước ra từ ghế lái. Hắn bước nhanh đến và bóp vào vai tôi một cách thô bạo.

“Vu Hiểu, lá gan của cô càng ngày càng lớn nhỉ? Không trả lời tin nhắn của tôi, còn dám cho tôi vào danh sách đen, đúng không?"

Tôi cau mày, cố nén cơn đau ở bả vai.

Tôi học theo giọng điệu thường ngày của hắn, hỏi ngược lại: “Xin hỏi tôi có nghĩa vụ phải trả lời tin nhắn của anh không?

Cố Đình Chiêu nghiến răng, đầu lưỡi liếm má trái tôi: “Được, cô được lắm. Cô nói đi, dòng trạng thái cô đăng trên vòng bạn bè là sao?”

Tôi lười đôi co với anh ta: "Như anh thấy đó. Anh ấy tên Tùy Sách, là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là mối tình đầu của tôi."

Tôi cười nhìn hắn, trả lại hắn những lời nhận xét châm biếm: "Xem như anh có phúc mới có thể giống anh ấy đôi ba chỗ đó."

Đầu tiên, Cố Đình Chiêu lùi lại với vẻ khó tin, nhưng sau đó lập tức nhếch khoé môi: "Vu Hiểu, cô chơi chiêu này cao tay đấy. Biên ra kịch bản không tồi, chẳng phải là vì muốn thu hút sự chú ý của tôi ư? Được, tôi tuyên bố cô thành công rồi."

Hắn buông vai tôi ra, ném ví tiền cho tôi: “Đi siêu thị mua tôi bao thuốc lá. Nếu cô có thể trở về trong vòng hai phút, tôi và cô sẽ quay lại với nhau.”

Lại một lần nữa tôi xác định lối tư duy của Cố Đình Chiêu không giống người bình thường.

Đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn tinh tướng.

Cố Đình Chiêu nhìn đồng hồ: "Nhanh lên chứ, mất ba mươi giây rồi đấy."

Tôi ném ví tiền xuống đất, quay người đi về nhà.

Cố Đình Chiêu đuổi theo với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, xem như lần này tôi tha thứ cho cô. Cô theo tôi về, tôi coi như chuyện hôm qua chưa xảy ra.”

Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới, không khỏi cười châm chọc: "Cố Đình Chiêu, anh có thể giả vờ như không có chuyện gì, nhưng tôi làm không nổi."

"Còn nữa, anh thật sự rất giỏi ảo tưởng sức mạnh đấy. Xin hãy tự nhìn lại vị trí của mình, anh chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi. Tôi chẳng hứng thú với việc thu hút sự chú ý của anh một chút nào cả.”

"Có cần tôi phải nhấn mạnh thêm lần nữa không? Chúng ta đã chia tay rồi, vậy nên xin anh đừng đến làm phiền tôi nữa."

Vẻ mặt của Cố Đình Chiêu nhanh chóng suy sụp.

Không ngờ vẻ yếu đuối, bất lực lại hiện lên trên mặt tên công tử nhà giàu có thể hô mưa gọi gió này.

Thấy tôi muốn đi, hắn lập tức nắm lấy tay tôi.

Im lặng một lúc lâu, Cố Đình Chiêu khàn giọng nói: "Vậy hai năm qua của chúng ta xem là gì?"

Tôi cười khẩy: "Xem như trí nhớ anh tốt."

Lần đầu tiên, tôi thấy mắt Cố Đình Chiêu đỏ hoe.

“Vậy ra, tôi mới là người thay thế, phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.