Phương gia lại có việc vui, ở bên này Thường Nhuận Chi cũng nghe đầy một lỗ tai.
Ngụy Tử vẫn ấm ức chuyện ngày đó Phương Sóc Chương cản đường Thường Nhuận Chi, vừa vặn biết việc này, liền chạy tới trước mặt Thường Nhuận Chi nói.
Thường Nhuận Chi đương nghe chuyện xưa, trả lời:
"Hắn còn rất bận."
Cũng không phải sao, một tiểu thiếp vừa sinh nhi tử, lại có thêm một tiểu thiếp mang thai...
Ngụy Tử bĩu môi, nói:
"Phương đại nhân vốn là người xuất thân hàn môn, hiện tại thiếp có, nữ nhân thứ xuất cũng có, sau này lại muốn cưới thê tử nhà mẹ đẻ có quyền thế, sợ là sẽ không dễ dàng như ý."
Thường Nhuận Chi cười cười, trên tay không ngừng, ánh mắt còn nhìn chằm chằm đoan chính sinh tuyên bày biện trên bàn, một bút một hoa chộp lấy Kinh Phật.
Ngụy Tử thấy nàng không quan tâm việc này, cũng không nhắc lại, lặng lẽ lui ra.
Chờ sau giờ Ngọ Thường Nhuận Chi đi ngủ trưa, Ngụy Tử ngầm kéo Diêu Hoàng nói:
"Diêu Hoàng tỷ, tỷ nói... Nếu Phương đại nhân còn chưa từ bỏ ý định thì làm sao đây?"
Diêu Hoàng nói:
"Hắn còn có thể chưa từ bỏ ý định? Tội danh quấy rầy Hoàng tử phi hắn gánh không nổi."
Ngụy Tử tiếp lời:
"Vậy cũng không chừng! Có một số người cũng không phải là sắc đảm che trời á."
Ngụy Tử lẩm bẩm:
"Hắn đã ngăn cản đường cô nương vài lần, lần trước còn hung ta."
"Đó là do ngươi xông đi lên."
Diêu Hoàng bất đắc dĩ đẩy trán nàng, nói:
"Được rồi, ngươi đừng nghĩ cái này lòng sẽ thanh thản, cô nương có chừng mực."
Ngụy Tử gật đầu, lại hỏi Diêu Hoàng:
"Tỷ nói xem... Tâm của cô nương với Phương đại nhân, bỏ xuống lúc nào vậy? Ta thấy trong dĩ vãng, cô nương đối Phương đại nhân là thật hảo, cả người lẫn trái tim đều cho hắn. Nói thu hồi sẽ thu hồi... Ta còn thấy có điểm không chân thực."
Diêu Hoàng buồn cười, nói:
"Từ lúc cô nương nói muốn hòa ly, ngày này đều qua gần một năm. Cô nương và Phương đại nhân tổng cộng ở chung bất quá hai năm thời gian, cũng không phải cảm tình vào sinh ra tử gì hết, sao có thể không thu trở lại? Huống chi Phương gia kia bỏ mặc cô ngương chúng ta, tâm cô nương lạnh không phải chuyện bình thường sao? Ai đáng giá gấp gáp đi chịu ngược?"
"Nói cũng phải."
Ngụy Tử hấp hấp cái mũi:
"Phương đại nhân lớn lên đẹp mắt, nhưng Cửu Hoàng tử cũng không kém. Trọng yếu nhất là, Cửu Hoàng tử còn không có tiểu thiếp không có nữ nhân. Cô nhương chúng ta gả tới đó, xác định sống tốt hơn rất nhiều những ngày ở Phương phủ."
"Đó là nhất định."
Diêu Hoàng khẳng định một tiếng, nói với Ngụy Tử:
"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, một lát cô nương nên dậy."
Hai ngày sau, phủ Thái tử truyền đến tin tức, nói là tân nữ quan đã đến, để Thường Nhuận Chi qua gặp mặt.
Thường Nhuận Chi liền đi phủ Thái tử.
Nữ quan mới tới họ Mạc, mắt Thường Nhuận Chi tối sầm lại.
Giải quyết việc chung cùng Mạc nữ quan xong, Thường Nhuận Chi lại đi tới chỗ Thái tử phi ngồi một lát, sau đó cáo từ, trực tiếp đi Lại bộ dỡ chức.
Tiếp đãi nàng, là tiểu quan nàng gặp lần đầu ở Lại bộ, rồi dẫn nàng đi phủ Thái tử.
Tiểu quan tự nhiên cũng biết thân phận tương lai của nàng là Hoàng tử phi, tiếp đón càng thêm ân cần.
Thường Nhuận Chi nghe mấy lời khen tặng, mặt vẫn duy trì mỉm cười nhàn nhạt.
Chờ thủ tục xong xuôi, nàng chính thức dỡ xuống chức vị nữ quan, Thường Nhuận Chi cảm thấy thoải mái không ít.
Tiểu quan tiễn nàng một đoạn thật xa Lại bộ mới vừa lòng quay lại, Diêu Hoàng cười nói:
"Vị đại nhân kia cũng thật nhiệt tình."
Thường Nhuận Chi gật đầu, trong lòng lại nghĩ tới một chuyện khác.
"Ngụy Tử."
Nàng khẽ gọi nha hoàn lại gần, nói:
"Phủ Thái tử mới tới một nữ quan họ Mạc, ngươi đi hỏi thăm một chút có phải có quan hệ gì với phủ Phụ quốc công hay không. Nhớ kỹ, đừng để người nhận thấy."
Ngụy Tử vội vàng đáp ứng, Diêu Hoàng mở to hai mắt nhìn Thường Nhuận Chi, chủ tớ hai người nhìn nhau một lúc, một lát sau mới chuyền dời tầm mắt.
Danh hào mật thám của Ngụy Tử cũng không phải thổi phồng, bất quá hai ngày, liền hỏi thăm được thân phận Mạc nữ quan tới nói cho nàng biết.
"Quả đúng là có quan hệ họ hàng với phủ Phụ quốc công đó, bất quá nói là bà con xa, dường như là mới tới kinh thành mùa hạ năm nay."
Ngụy Tử nhỏ giọng nói với Thường Nhuận Chi:
"Người phủ Phụ quốc công đưa nàng ta tới phủ Thái tử làm nữ quan, là do Mạc nhũ nhân ở giữa nói vun vào, Thái tử gia chuẩn."
Dừng một chút, Ngụy Tử nói:
"Hình như Thái tử phi không hề thân cận với vị Mạc nữ quan này."
Diêu Hoàng nói:
"Có thể thân cận mới là lạ, đó là thân thích của Mạc nhũ nhân."
Ngụy Tử thở dài:
"Mọi chuyện trong phủ Thái tử cũng thật phức tạp, ngay cả một nha hoàn vẩy nước quét nhà, cũng muốn giảng bối cảnh luận tư lịch... Nhìn mà đau đầu."
Thường Nhuận Chi bật cười:
"Người trước cửa nhà Tể tướng còn là quan thất phẩm, huống chi người làm việc trong phủ Thái tử?"
Ngụy Tử bĩu môi, rất là khinh thường.
Thường Nhuận Chi mở nàng, nhỏ giọng hỏi Diêu Hoàng:
"Mạc nữ quan kia... Ngươi thấy sao?"
Diêu Hoàng nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói:
"Ngày ấy nô tì nhìn Mạc nữ quan, cảm thấy ánh mắt nàng ta vừa nhỏ vừa sâu, là người có dã tâm. Càng sâu tới... Không biết nô tì có phải bị tâm lý của mình ảnh hưởng hay không, luôn cảm thấy khi Mạc nữ quan nói chuyện với cô nương, ánh mắt lúc nhìn cô nương có chút đối địch."
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay mình, nửa ngày sau mới trả lời:
"Ngươi cũng cảm thấy như vậy?"
"Cô nương lúc đó cũng cảm giác được?"
Diêu Hoàng vội hỏi.
Thường Nhuận Chi vuốt cằm, chần chờ một lát:
"Sau khi ta nghe nói nữ quan kia họ Mạc, mới có chút đề phòng nàng ta. Cũng không biết có phải giống như ngươi nghĩ không, bị tâm lý ảnh hưởng, cảm giác không mấy khách quan."
Diêu Hoàng suy nghĩ một lúc lâu, nói:
"Mặc kệ Mạc nữ quan kia có ý định gì với cô nương, tóm lại nàng ta không ảnh hưởng gì lớn tới chúng ta là được. Cô nương đã rời khỏi phủ Thái tử, cũng không cần tiếp tục đi quản chuyện phủ Thái tử. Mắt thấy vài ngày nữa đã tới đại hôn của cô nương rồi."
Nhắc tới chuyện đại hôn, Thường Nhuận Chi cũng có chút khẩn trương, mặt đỏ lên.
Diêu Hoàng thấy nàng thẹn thùng, lòng lại rất vui mừng:
"Cô nương hảo hảo chuẩn bị gả, thời gian ở lại Hầu phủ không nhiều lắm."
"Đúng vậy..."
Thường Nhuận Chi cảm than một tiếng, tự đáy lòng nói:
"Kỳ thực lúc trước khi hòa ly, ta còn nghĩ, nếu có thể ở lại trong phủ cả đời, cũng có thể xem là một cái đường ra. Nhưng không nghĩ tới, thời gian bất quá một năm..."
Diêu Hoàng ôn nhu nói:
"Đó là do cô nương và Cửu Hoàng tử có duyên phận."
Mặc dù chính xác là do lão thái thái dật dây, nhưng nàng và Lưu Đồng gặp gỡ, không phải có người cố ý an bài.
Lại nói tiếp, cũng thật là duyên phận.
Thường Nhuận Chi cười cười, từ đây gác chuyện phủ Thái tử và Phương gia qua một bên, không quan tâm tới, toàn tâm toàn ý an tâm chờ gả.
Vì có thể lấy tư thái tốt nhất ngày mùng năm tháng chạp xuất giá, Thường Nhuận Chi tự mình làm chút mặt nạ để dùng.
Phấn Trân châu trộn chung với sữa bò và lòng trắng trứng, khuấy đều, nhìn thật sự quái dị.
Sau khi Tiểu Hàn thị hỏi qua, quan sát hai ngày, cảm thấy mặt Thường Nhuận Chi giống như lại trắng ra, cũng thử học phương pháp làm của Thường Nhuận Chi.
Hiệu quả tự nhiên là tốt vô cùng.
Cho nên còn mấy ngày nữa là tới mùng năm tháng chạp, nụ cười trên mặt tiểu Hàn thị chưa bao giờ ngừng lại.