Tuy rằng hôm qua Lưu Đồng tỏ vẻ muốn đuổi người về, nhưng Thường Nhuận Chi không nghĩ tới thế nhưng hắn lại cấp bách muốn đuổi người trở về.
Hơn nữa phương thức đưa trở về, thật sự là đơn giản thô bạo.
"Người đâu? Đuổi về rồi sao?" Thường Nhuận Chi vội vàng hỏi.
Diêu Hoàng lắc đầu: "Còn chưa có, nô tì nghĩ, chờ cô nương tỉnh lại, hỏi qua ý tứ của cô nương." Diêu Hoàng thấp giọng nói: "Nô tì cảm thấy, làm như vậy không ổn lắm."
Mặc dù Diêu Hoàng đối với quyết định của Lưu Đồng không nói hai lời muốn đuổi người trở về thập phần đồng ý, vì thế cũng vì Thường Nhuận Chi mà thấy cao hứng —— điều này chứng minh cửu Hoàng Tử đối với cô nương nhà nàng, ít nhất ở hiện tại là toàn tâm toàn ý.
Nhưng dù sao cứ như vậy tiễn người trở về, thật sự là đánh vào mặt người.
Diêu Hoàng không dám cứ như vậy nghe theo căn dặn của cửu Hoàng Tử tiễn người, cho nên vẫn chờ Thường Nhuận Chi tỉnh lại quyết định.
"Đương nhiên không ổn." Thường Nhuận Chi nói: "Hôm qua mới đưa tới người, hôm nay lại bị đưa trở về, Thái Tử và Sầm Vương sẽ nghĩ chàng ra sao?"
Thường Nhuận Chi uống một ngụm trà, đứng dậy đi trở về đi, nói: "Ngụy Tử đâu rồi?"
"Không ở chủ viện, đi ra ngoài." Diêu Hoàng nói tiếp: "Đi hỏi thăm chuyện."
Thường Nhuận Chi nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói: "Quên đi, ngươi tùy tiện tìm người đi hỏi thăm một chút, có phải Thái Tử đều tặng nữ quan đến các phủ hay không? Hỏi một số Vương phi và Hoàng Tử phi khác đối với những nữ quan này xử lý ra sao."
"Cô nương..." Diêu Hoàng khó xử: "Mới có một ngày, huống chi, Thái Tử không đến nỗi trong vòng một ngày, thì đưa những nữ quan này phân biệt đến các phủ. Nếu muốn tìm hiểu, lúc này thật sự quá sớm."
Thường Nhuận Chi gật đầu: "Cũng đúng, là do ta sốt ruột..."
Chuyện này cầm có thể thật khó làm.
Lưu Đồng muốn tiễn người trở về, nhưng nàng lại không thể không lo lắng hậu quả chuyện đó.
Thái Tử bất mãn, Sầm Vương bất mãn, ngược lại cũng thôi, vốn dĩ Lưu Đồng và bọn họ quan hệ không được thân mật gì, cũng không đến nối đắc tội họ chỗ nào —— Lưu Đồng đi theo Thụy Vương làm việc, đã là võ đài chói lọi cùng Thái Tử, Thái Tử đã sớm bất mãn với Lưu Đồng, cũng không kém một chuyện này.
Điều khiến Thường Nhuận Chi sầu lo là, chỉ sợ chuyện phủ cửu Hoàng Tử đầu một ngày có một nữ nhân được đưa vào cửa, ngày thứ hai đã bị đuổi đi, sẽ truyền ra ngoài.
Đến nay Lưu Đồng chỉ có một Hoàng Tử phi là nàng, phi vị Hoàng Tử Trắc phi còn trống hai vị trí, càng đừng nói tới vị trí có danh phận khác.
Đến lúc đó thực cho Lưu Đồng chiêu một Hoàng Tử Trắc phi trở về, nàng cũng không khóc đi...
Trong lòng Thường Nhuận Chi định xuống như vậy, thay đổi một thân xiêm y đơn giản sau đó trang điểm một phen, gọi Diêu Hoàng trở về phủ An Viễn hầu.
Nàng tính toán hỏi lão thái thái và thái thái cầm quyết định.
Thường Nhuận Chi lâm thời nảy ra ý định trở lại phủ An Viễn hầu, cũng may lúc này tiểu Hàn thị không bận.
Đón người vào phủ, tiểu Hàn thị oán trách nàng: "Ngươi đứa nhỏ này thật sự là, muốn trở về sao không cho người đề cập tới, sớm đến nói một tiếng."
"Nữ nhi đột nhiên nghĩ trở về, thái thái nếu không chào đón, vậy nữ nhi trở về." Thường Nhuận Chi đứng dậy làm bộ phải đi, tiểu Hàn thị cũng không kéo nàng, cười mắng: "Ngươi muốn đi."
"Thái thái bảo nữ nhi đi, nữ nhi ngược lại không muốn đi nữa."
Thường Nhuận Chi vô lại ngồi xuống, chọc tiểu Hàn thị cười không ngừng.
Hai mẹ con nói một lát, Thường Nhuận Chi cho bà ta một ánh mắt, tiểu Hàn thị cho những người khác đi xuống, chỉ để lại bên người đại nha hoàn hầu hạ bà ta.
"Đột nhiên trở về, đã xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu Hàn thị thân thiết hỏi.
Thường Nhuận Chi cũng không gạt, thuật lại chuyện Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, cũng nói kết quả Lưu Đồng xử lý.
"Mặc dù con rất cao hứng chàng cứ như vậy mà đuổi người đi, nhưng thấy không được tốt lắm, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài..." Thường Nhuận Chi thấp giọng nói: "Vả lại, là lo lắng người khác nói A Đồng công nhiên bác bỏ mặt mũi Thái Tử và Sầm Vương, thẳng thừng đánh vào mặt bọn họ, không để Thái Tử vào mắt, cũng không giảng cảm tình huynh đệ; tiếp theo nữa là, sợ người khác đem đầu mâu chỉ hướng con, nói con... Ghen tị."
Tiểu Hàn thị cúi đầu trầm tư, Thường Nhuận Chi nói đến nơi này thì cười một tiếng: "Con ghen tị... Thật sự như thế."
Tiểu Hàn thị ngẩng đầu, vừa bực mình vừa buồn cười: "Ngươi ghen tị ngươi còn tự đắc hả?"
"Chàng không biết con đây ghen tị là được." Thường Nhuận Chi cười cười, nói tiếp: "Con chỉ sợ, chuyện này nếu truyền đến trên đầu người có tâm, có phải hay không thật sự cảm thấy con ghen tị nên gây chuyện, rồi sau đó ban thưởng Trắc phi gì đó cho A Đồng, chèn ép『 khí diễm 』của con... Đến lúc đó người như vậy, mới đẩy đi không xong."
"Ngươi có thể nghĩ vậy coi như ngươi không quá bổn."
Tiểu Hàn thị nở nụ cười, bưng trà nhuận nhuận cổ họng, nhẹ nhàng hỏi Thường Nhuận Chi: "Người còn chưa có tiễn đi?"
"Không có." Thường Nhuận Chi lắc đầu: "A Đồng bảo tiễn bước, con lại cảm thấy cứ như vậy tiễn bước không được tốt, cho nên lúc này tới hỏi thái thái cầm quyết định."
Tiểu Hàn thị vuốt cằm, nói: "Vừa vặn không tiễn bước, vẫn là đừng tiễn bước."
Thường Nhuận Chi dừng biểu cảm trên mặt: "Nhưng mà A Đồng nói..."
"Ngươi cần, chính là thái độ của cửu Hoàng Tử." Tiểu Hàn thị nói: "Nhưng mà cụ thể làm việc, ngươi là chủ mẫu, nên do ngươi quyết định."
Thường Nhuận Chi cúi đầu không nói.
Tiểu Hàn thị nhìn nàng một lát, nói lời thấm thía: "Ta coi được, ngươi cũng nghĩ muốn đuổi người đi, miễn cho trong phủ tiến hai cái sinh ra, trộn lẫn những ngày yên ổn của ngươi. Nhưng ngươi cũng đã nói ngươi đố kị, cũng không thể rõ ràng đắc tội Thái Tử, ngươi không thể truyền ra ngoài rồi mang thanh danh ghen tị vào người. Biết không?"
Tiểu Hàn thị đặt chén trà xuống, dừng một lúc lại tiếp tục nói: "Người vào phủ, thì là người trong phủ ngươi, nên bố trí như thế nào, nên điều | giáo làm sao, ngươi chỉ có thể sử dụng thủ đoạn của ngươi. Nha hoàn, không để nàng ta gần thân chủ tử, nàng ta có thể nhấc lên sóng gió gì chứ? Còn về nữ quan kia —— "
Tiểu Hàn thị càng nở nụ cười: "Nếu như Thái Tử đánh vào danh vọng muốn trợ giúp ngươi quản lý sự vụ trong phủ, vậy ngươi cứ giả vờ không hiểu, cho rằng chức nữ quan của nàng ta không có chỗ dùng không phải được rồi sao? Ta nhưng là không nghe nói qua, nữ quan còn muốn thông qua bên người chủ tử. Nếu quả thực nàng ta dám đánh chủ ý tới bên cạnh cửu Hoàng Tử, cửu Hoàng Tử không vừa ý ngươi có thể trực tiếp phát khó lên nàng ta. Thái Tử đưa một nữ quan đến quyến rũ cửu Hoàng Tử... A, lời này truyền ra ngoài, là ai dọa người?"
Thường Nhuận Chi nghe đến hai mắt sáng ngời.
"Mẫu thân nói đúng... Nếu nàng ta dám bám dính theo A Đồng, là nàng ta đuối lý."
Tiểu Hàn thị cười lắc đầu: "Ngươi nha, quan tâm sẽ bị loạn. Ngươi cứ chờ xem đi, các Vương phủ và phủ Hoàng Tử khác, hơn phân nửa sẽ cung kính nhận nữ quan Thái Tử đưa, chỉ có tính tình xúc động lại thẳng thắn, mới có thể đưa người trở về."
Tiểu Hàn thị nói đến đó, vẫn thêm một câu: "Nha hoàn kia cũng thôi đi, so với nàng ta, nữ quan kia ngươi cần phải chú ý nhiều một chút."
Thường Nhuận Chi suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thân lo lắng, nàng ta làm nữ quan đi theo bên người con, cuối cùng có thể cùng A Đồng đụng mặt... Sợ nàng ta thật sự quyến rũ A Đồng?"
Tiểu Hàn thị vuốt cằm, nói: "Thủ đoạn nữ tử quyến rũ nam tử, ùn ùn khó lòng phòng bị. Ngươi cần phải để tâm thật nhiều, phải chú ý nhất cử nhất động của nàng ta."
Tiểu Hàn thị nhíu mày nói: "Đến cùng cũng là cô nương phủ Phụ Quốc công, không biết cô nương này lớn lên thế nào, có phải hay không có chút tương tự cửu Hoàng Tử phi lúc trước..."