Đại Ngụy nếp sống phóng khoáng, nam nhân có thú tiêu khiển là thanh lâu kỹ viện, tự nhiên nữ nhân cũng có tiêu khiển là tiểu quan quán.
Đương nhiên, nam nhân có ham thích cùng nhu cầu này, cũng có thể đi tiểu quan quán vui vẻ một hồi.
Đây là bí mật bên ngoài, đại gia đều hiểu trong lòng mà không nói.
Kinh Triệu Doãn nghe xong, thì lập tức cho Bộ khoái đi Thanh Liễu quán xác minh.
"Cũng là tiểu quan, tới kỹ lâu của ngươi làm gì?" Kinh Triệu Doãn nhíu mày hỏi tú bà: "Trừ bỏ hai người bọn họ, ở phòng đó còn những người khác không?"
"Này..." Tú bà cười làm lành nói: "Phủ quan lão gia, hai người bọn họ đến nơi này của chúng ta, đương nhiên là theo người đến. Nhưng mà vị gia kia là ai, tiểu nhân thật sự không biết."
"Ngươi không biết?" Kinh Triệu Doãn trầm giọng quát: "Kỹ lâu này của ngươi xảy ra án mạng chết người, ngươi còn dám dùng bốn chữ『 ta không biết 』, thì coi như xong sao?!"
Tú bà bị dọa nhảy dựng, liên thanh nói: "Không đúng không đúng..." Tình thế cấp bách bà ta dáo dát nhìn quanh, thấy Thụy Vương và Lưu Đồng, lúc này đưa tay chỉ hướng bọn họ: "Bọn họ, bọn họ nhìn thấy người ngã xuống lâu, còn, còn đi lên phòng kia nhìn qua, phủ quan lão gia!"
Kinh Triệu Doãn theo hướng tú bà chỉ nhìn lại, trên mặt chợt lóe qua kinh ngạc, bước tới trước chào hỏi Thụy Vương cùng Lưu Đồng.
"Hạ quan tham kiến Thụy Vương, cửu Hoàng Tử."
"Phùng đại nhân không cần đa lễ."
Thụy Vương hư đỡ ông ta một thanh.
Kinh Triệu Doãn Phùng Kha, là tiến sĩ lúc tiên đế còn tại thế, theo ngoại phóng Tri huyện thất phẩm, liên tục đến bây giờ là phủ Kinh Triệu Doãn, coi như là một tên quan trường giảo hoạt.
Bất quá mặc dù ông ta xử sự khéo đưa đẩy, không muốn đắc tội người ta, làm người ngược lại được tính ngay thẳng, sẽ không một mặt thiên vị.
Đánh giá của Thụy Vương đối với Phùng Kha coi như tốt.
"Thụy Vương và cửu Hoàng Tử làm sao..." Phùng Kha thăm dò, hỏi.
Thụy Vương đơn giản kể lại sự tình mình cùng Lưu Đồng và thê tử đi dạo hội chùa, giải đáp nghi hoặc của Phùng Kha, cũng đưa bọn họ từ đây trung hái ra án mạng.
Phùng Kha lập tức hành lễ với tỷ muội Thường thị, lúc này mới thăm dò: "Tú bà nói Thụy Vương và cửu Hoàng Tử nhìn thấy người ngã từ trên lầu xuống, còn tự mình lên lầu xem qua, không biết là chuyện như thế nào?"
Ánh mắt Lưu Đồng nhíu lại, tức giận nói: "Chúng ta vừa muốn rời khỏi đây, người này từ trên lầu ngã xuống, chết người, đó đương nhiên là đại sự, ta chạy lên phòng ở lầu trên tìm hung thủ giết người, chẳng lẽ có cái gì không đúng? Bất quá không thấy ai hết, chỉ nhìn thấy một người chết khác."
Lưu Đồng kéo kéo cổ áo: "Ta nói Phùng đại nhân, chẳng lẽ ta cùng với Thụy Vương ở trong mắt ông, còn có thể cùng nhau có liên quan đến án mạng này hay sao? Ông không chịu đi khám nghiệm hiện trường trước, tra tìm vật chứng, ngược lại níu chặt chúng ta hỏi này hỏi nọ, có phải lẫn lộn đầu đuôi hay không hả?"
Phùng Kha nói không dám, Thụy Vương nhẹ xích Lưu Đồng: "Phùng đại nhân phá án, chúng ta cũng là người chứng kiến, để Phùng đại nhân hỏi rõ ràng hiểu rõ cũng là chuyện theo lý thường làm, Tiểu Cửu đừng cáu kỉnh."
Thường Nhuận Chi cũng lôi kéo tay áo Lưu Đồng, Lưu Đồng hừ lạnh, lôi Thường Nhuận Chi xê qua một bên, tùy ý Thụy Vương cùng Phùng Kha nói chuyện.
"A Đồng, chàng xảy ra chuyện gì vậy?" Thường Nhuận Chi ngồi vào bên người Lưu Đồng, nghi hoặc hỏi hắn: "Sao đột nhiên lại nhăn mặt với Kinh Triệu Doãn?"
Lưu Đồng cười lạnh nói: "Ông ta đây là gặp ta và ngũ ca, cho nên mới dám cứ như vậy hỏi chúng ta. Nếu đổi lại là người khác, những lời này ông ta hỏi cũng không dám hỏi."
"Thiếp thấy Phùng đại nhân kia coi như là dụng tâm cẩn thận, giao đãi người dưới làm việc, cũng gọn gàng ngăn nắp." Thường Nhuận Chi nói: "Huống chi Thụy Vương nói đúng, chúng ta là người mục kích, giải đáp câu hỏi của nha môn, cung cấp chứng từ cho nha môn, cũng là chuyện nên làm. Có phải chàng... Quá nhạy cảm hay không?"
Lưu Đồng há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ngữ điệu vừa chuyển nói: "Dù sao ta chính là nhìn lão nhân kia không vừa mắt. Người đã năm mươi mấy tuổi, còn chiếm vị trí trọng yếu ở Kinh Triệu Doãn."
Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười: "Trách không được Thụy Vương nói chàng cáu kỉnh, không phải chính là cáu kỉnh sao?"
Lưu Đồng phụ họa cười cười.
Hắn chán ghét Phùng Kha, kỳ thực không phải vì lý do đó, đơn giản vì khi còn trẻ Phùng Kha là bạn tốt của tam gia phủ Phụ Quốc công.
Tam gia phủ Phụ Quốc công, đó là phụ thân của Mạc thị, vỗn dĩ nên là nhạc phụ đứng đắn của Lưu Đồng.
Đều nói yêu ai yêu cả đường đi, Lưu Đồng đây là hận phòng cùng ô, mặc kệ Phùng Kha làm người làm việc thỏa đáng lão đạo như thế nào, hắn đều có ý kiến rất lớn với ông ta.
Lưu Đồng nhận định, người có thể cùng tam gia phủ Phụ Quốc công tới cùng nơi còn trở thành bằng hữu, hơn phân nửa cũng không phải mặt hàng gì tốt lành.
Thường Nhuận Chi quấn quít lấy Lưu Đồng nói chuyện, thoáng chốc Thụy Vương cùng Thường Mộc Chi cũng đã đi tới.
Thụy Vương bất đắc dĩ nói: "Tiểu Cửu, Phùng đại nhân đến đây là quan phủ trưởng, trước mặt những người như thế này, sao đệ không chừa cho ông ta chút mặt mũi xuống đài chứ."
Lưu Đồng hừ lạnh: "Đệ không cho ông ta mặt mũi, không phải ngũ ca cho ông ta đủ mặt mũi sao? Ông ta xem như buôn bán có lời."
"Đệ bao lớn rồi, làm sao còn hỉ nộ tùy tâm." Thụy Vương nhíu nhíu đầu mày, thấy đây là ở bên ngoài, cũng không tốt nói hắn cái gì, huống chi còn ở trước mặt Thường Nhuận Chi, hắn ta lại càng không thể răn dạy Lưu Đồng, chỉ nói: "Phùng đại nhân đã hỏi xong, chúng ta có thể trở về."
Lưu Đồng gật đầu, dắt tay Thường Nhuận Chi, thật có lỗi nói: "Vốn định dẫn nàng đi dạo chợ đêm, hiện tại cũng bị đánh bại tâm tình. Chúng ta tìm thời gian khác, lần sau lại dạo."
Thường Nhuận Chi gật đầu, bốn người liền rời khỏi kỹ lâu.
Vệ binh canh gác kỹ lâu đang nói chuyện phiếm.
"Vừa rồi Trần Tứ dẫn người khiêng hai thi thể đi rồi, chúng ta không sai biệt lắm cũng nên triệt thôi?"
"Cần phải không sai biệt lắm."
"Ai, Trần Tứ nói hai người kia là người của tiểu quan quán, lớn lên có thể như thư hùng đừng biện luận, thật sự xinh đẹp, thực đáng tiếc, không thể thấy đến cùng là hình dáng gì..."
"A, không nghĩ tới tiểu tử ngươi còn có miệng này?"
"Đi đi, không phải chưa thấy qua sao?"
"Coi như hết, xinh đẹp, chết thì cũng đã chết, có cái gì tốt mà nhìn, ngươi cũng không sợ gặp tà."
"..."
Bước qua cửa kỹ lâu, Thường Nhuận Chi chỉ nghe được vài câu này.
Trong nháy mắt trong đầu nàng xẹt qua chút gì đó, nhưng nàng không thể nắm bắt.
"Nhuận Chi?" Lưu Đồng gọi nàng, Thường Nhuận Chi phục hồi tinh thần, nhìn hắn cười cười: "Xảy ra chuyện gì?"
"Mới vừa rồi nàng nghĩ cái gì đó?" Lưu Đồng đưa tay phủ phủ mi tâm nàng, nói: "Nàng xem, lông mày đều nhăn lại nè."
Thường Nhuận Chi cười lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."
Bốn người tới ngã tư mới chịu tách ra, trước khi đi Thụy Vương nhìn Lưu Đồng nói: "Ngày mai đệ tới phủ của ta một chuyến."
Lưu Đồng mím môi, đáp ứng.
Chờ Thụy Vương đi, Lưu Đồng nắm tay Thường Nhuận Chi vừa đi vừa nói: "Ngày mai tới phủ ngũ ca, nhất định huynh ấy sẽ giáo huấn ta."
Thường Nhuận Chi cười nói: "Bởi vì chuyện hôm nay chàng đối với Phùng đại nhân không lễ phép."
"Tám chín phần mười là vậy."
Lưu Đồng sờ sờ cằm, thở dài: "Không có biện pháp, vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe huấn."
"Nên." Thường Nhuận Chi đi cà nhắc, đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ trán hắn: "Thụy Vương nên hảo hảo nói chàng một phen, cho chàng nhớ lâu một chút."
Lưu Đồng biết mình đuối lý, trên mặt phối hợp Thường Nhuận Chi nói chêm chọc cười, trên thực tế trong lòng hắn cũng không có đặt việc này trong lòng.