Kế Thê

Chương 201: Tự làm



Editor: Bộ Yến Tử

Chúc Thi hối cái gì, trong lòng Trần Đông Mai rất rõ ràng.

Nếu như lúc trước các nàng không phối hợp với Tô Nguyên Mi, chèn ép Thường Nhuận Chi, khiến Thường Nhuận Chi ở Phương gia không nơi dung thân, chỉ sợ Thường Nhuận Chi sẽ không hòa ly với Phương Sóc Chương.

Là các nàng không hiểu quý trọng, sinh sôi bức đi một chủ mẫu thiện lương.

Rồi sau đó?

A, nếu bây giờ tân thái thái khinh thường chú ý tới thiếp thất các nàng, bại lười đối phó, vậy hoàn hảo.

Nhưng nếu nàng ta dậy tâm đối phó các nàng...

Trần Đông Mai chậm rãi nắm chặt tay.

Nữ nhân trong hậu viện Phương Sóc Chương, hai vũ cơ không đủ gây sợ hãi, mặt khác trong ba di nương, Tô Nguyên Mi có con trai, Chúc Thi có thai, còn mình nàng ta, không có một trai nửa gái bàng thân.

Nữ nhân cũng chỉ có vài năm như thế, nếu như nàng ta không thể trong vài năm này nghĩ biện pháp sinh hài tử, vậy thì tình cảnh tương lai của nàng ta, chỉ sợ kham ưu.

Tự đáy lòng Trần Đông Mai thật sự hỗn độn, miễn cưỡng an ủi Chúc Thi vài câu: "Ngươi đang có thai, đừng suy nghĩ nhiều quá. Bây giờ trọng yếu nhất là hảo hảo dưỡng thai, sinh một tiểu tử trắng trẻo mập mạp."

Chúc Thi mở to mắt: "Đông Mai tỷ, tân thái thái có phải... Có phải hại hài tử trong bụng ta hay không?"

"Sẽ không." Trần Đông Mai nói: "Mặc dù lão gia giao quyền chưởng gia cho nàng ta, nhưng người trong phủ, hiện tại nàng ta không có biện pháp nắm trong tay. Những người này hoặc là người của Tô Nguyên Mi, hoặc là người của ta, mặc dù nàng ta có suy nghĩ tai hại tới ngươi, trước mắt nàng ta cũng không có biện pháp xuống tay đối phó ngươi, cấp thiết với nàng ta mà nói, cũng rất dễ thấy."

Trần Đông Mai nhìn nàng ta cam đoan: "Ta dùng hết toàn lực, cũng sẽ giúp ngươi bảo trụ đứa nhỏ này."

Nếu nàng ta trúng đích vô tử, tương lai của mình, rất có khả năng phải dựa vào hài tử của Chúc Thi.

Trần Đông Mai ảm đạm thầm nghĩ.

Nhưng trong lòng nàng ta như cũ có một tia không xác định.

Tân thái thái, thật sự sẽ không xuống tay với Chúc Thi sao?

Đỏ xanh trong viện hai người không yên ngờ vực tạm thời không đề cập tới, Phương lão thái thái biết tin tức con dâu mới vừa vào cửa đã chưởng gia, tức giận không nhẹ.

Hôm nay là ngày vui của nhi tử bà ta, nhưng Phương Sóc Chương lại nói với bên ngoài là bà ta bị bệnh cần tĩnh dưỡng, không để bà ta ra ngoài tham gia tiệc cưới.

Người trong viện cũng tuân theo căn dặn của Phương Sóc Chương, trông giữ bà ta càng thêm nghiêm ngặt, sợ bà ta nháo sự.

"Cô dâu vào cửa, không lập tức đến trước mặt mẹ chồng lập quy củ, đây là cách nói chỗ nào!"

Phương lão thái thái ngồi trên giường giậm chân đấm ngực, bộ dạng như bị đào móc tâm can: "Ông trời của ta ơi! Mạng của ta sao lại khổ như vậy!"

Hà mụ mụ ngồi ở một bên, cũng là mặt ủ mày chau.

Rõ ràng là chuyện hỉ đón dâu, hai người này lại như chết cha chết mẹ... Cũng khó trách Phương Sóc Chương không cho Phương lão thái thái tham gia tiệc cưới.

"Lão thái thái, lão gia tốt xấu cũng là quan, ngài tranh cãi ầm ĩ như vậy, nếu để người ta nghe thấy sẽ không tốt đâu." Thủ vệ nha hoàn chỉ thiên trợn trừng mắt, lên tiếng khuyên nhủ: "Nói sao thì nói, lão gia cũng là thân nhi tử của lão thái thái ngài, vì lão gia lo lắng quan thanh, ngài cũng đừng như vậy, này không phải khiến lão gia nan kham sao?"

Hà mụ mụ run run, cũng vội đi khuyên nhủ: "Lão thái thái đừng nóng giận, chờ lão gia tới, ngài lại thương lượng chuyện này với lão gia..."

Phương lão thái thái ảm đạm rơi lệ: "Đứa nhỏ này chỗ nào còn chịu nghe lời ta nói."

Nói xong mặt bà ta lộ vẻ hận ý: "Đều do con tiểu tiện nhân họ Thường kia..."

Thủ vệ nha hoàn xem thường lớn hơn nữa: "Lão thái thái, nhân gia đã là Cửu Hoàng Tử phi, ngài ngoài miệng cũng nên chú ý một chút."

Phương lão thái thái nhất thời phẫn nộ ngậm miệng, nhưng có thể nhìn ra sắc mặt của bà ta, ngược lại như cũ là không cam lòng.

Cho đến giờ tỵ trung, Phương Sóc Chương mới tay trong tay cùng Tào Nghệ Đan, đến tiểu viện lão thái thái.

Lão thái thái phụng phịu ngồi trên ghế, con dâu mới kính trà bà ta cũng không thèm nhận, thấy Phương Sóc Chương nhíu mày, mới chậm rì rì tiếp nhận, rồi sau đó giả vờ tay cầm không chắc, chén trà lật điên đảo, trà nóng đổ thẳng lên tay, lên người Tào Nghệ Đan.

Tào Nghệ Đan không lên tiếng kêu to, mặt tươi cười như cũ nói: "Tức phụ trượt tay, mong rằng bà bà thứ tội. Tức phụ lại dâng một chén trà khác."

Nhưng mà cổ tay nàng ta đã đỏ bừng.

Khi nàng ta xoay người, vẻ khổ sở cùng cô đơn được Phương Sóc Chương thu toàn bộ vào đáy mắt.

Mặt Phương Sóc Chương trầm như nước, không nói một lời.

Tào Nghệ Đan vững vàng đương đương lại dâng một chén trà đến trước mặt Phương lão thái thái, lúc này Phương lão thái thái không có chơi lại trò chơi cũ trọng thi, nhưng bà ta tiếp trà lại không uống, cứ như thế gác qua một bên, thái độ không muốn gặp con dâu mới bày ra thập phần rõ ràng.

Tào Nghệ Đan cúi đầu, được nha hoàn đỡ đứng lên, trầm mặc thối lui đến phía sau Phương Sóc Chương.

Phương lão thái thái như cũ bày cái giá, đợi một lát không thấy người nâng rơi hồng tráp đi lên, mở miệng hỏi: "Đồ vật sau khi động phòng đâu?"

Thấy không có người đáp lời bà ta, Phương lão thái thái càng giận không chỗ phát tiết, chỉ vào Tào Nghệ Đan rống lên: "Hỏi ngươi đó! Chẳng lẽ ngươi không phải thân thể trong sạch?"

Cơ thể Tào Nghệ Đan run lên, đứng ra nói lắp ba lắp bắp: "Hồi bà mẫu, con dâu, con dâu..."

"Nhi tử tối hôm qua uống say, không có động phòng với Nghệ Đan, tự nhiên không có hồng khăn cho mẫu thân xem." Phương Sóc Chương phụng phịu, trên nét mặt mang theo hai phân mệt mỏi: "Nhi tử hôm qua mới thành thân, hôm nay mẫu thân liền bày sắc mặt như vậy cho thê tử nhi tử xem, là bất mãn với nhi tử, hay là bất mãn với Nghệ Đan?"

"Ta..." Phương lão thái thái nghẹn lời, nhìn ra Phương Sóc Chương đã có hai phân giận tái đi, không dám lại níu chặt chuyện này không tha.

Nhưng bà ta vốn có mục đích, bà ta sẽ không quên.

"Ta là mẹ ruột sinh ngươi nuôi ngươi, ta có thể bất mãn với ngươi cái gì?" Phương lão thái thái lau lệ, thương tâm nói: "Nhưng thê tử này làm sao có được, trong lòng ngươi tự rõ ràng. Cô ta vừa vào cửa một ngày, ngươi liền ba ba giao hết quyền quản sự hậu viện đến tay cô ta, thật sự là cưới tức phụ đã quên nương, uổng phí ta sinh ngươi nuôi ngươi hai mươi năm..."

Mắt thấy bà ta muốn gào khóc, thần sắc trên mặt Phương Sóc Chương vẫn lạnh lùng như trước.

"Mẫu thân muốn nói như vậy, nhi tử cưới tiểu tức phụ trước, quyền quản gia liên tục do lão nhân gia ngài nắm giữ, kết quả thì sao?" Phương Sóc Chương nhàn nhạt đánh gãy lời Phương lão thái thái, nói: "Mẫu thân bức đích thê nguyên phối của nhi tử đi, lại bức Lý ma ma từ phủ Thái Tử đến chưởng gia, đắc tội Thái Tử phi, nhi tử ở trước mặt Thái Tử cũng mất hết mặt mũi. Nếu ngài tiếp tục cầm quyền chưởng gia, bảo đảm nhi tử không thể làm chức quan này yên ổn, đều bị ngài làm cho không còn gì."

"Chương Nhi..."

"Mẫu thân, ngài yên tĩnh một chút không được sao?" Phương Sóc Chương xoa xoa thái dương: "Ngài cũng là người có tôn tử, ngậm kẹo đùa cháu, bảo dưỡng tuổi thọ không phải tốt lắm sao? Vì cái gì nhất định phải nắm quyền chưởng gia không tha?"

Phương Sóc Chương nói một phen, Phương lão thái thái bên cạnh không có nghe vào trong lỗ tai, duy độc ý tứ Phương Sóc Chương, bà ta nghe lọt.

Nhi tử sẽ không để bà ta chưởng gia!

Sau khi ý thức được sự thật, Phương lão thái thái giống như bóng cao su bị xì hơi, bỗng chốc ủ rũ.

"Mẫu thân hảo hảo ở lại trong phủ, nhàn rỗi thì niệm kinh, cùng người trò chuyện, những chuyện vui vẻ mà các lão thái thái hay nói, ngài đều có thể thử làm giết thời gian. Mọi chuyện đã có Nghệ Đan lo liệu, nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận hầu hạ ngài, bảo quản khiến ngài thỏa đáng. Nhưng nếu ngài lại tiếp tục sửa sang không rõ chuyện, khó xử Nghệ Đan, khiến nàng nan kham, vậy thì chính là ngài đánh thẳng vào mặt nhi tử."

Phương Sóc Chương dứt khoát nói: "Đến lúc đó, cũng đừng nói quái nhi tử, ngài nghĩ về lão gia bảo dưỡng tuổi thọ, đem ngài đưa trở về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.