Kế Thê

Chương 208: Bằng hữu



Editor: Bộ Yến Tử

Lời mà Diêu Hoàng giải thích lại thông suốt, Thường Nhuận Chi cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này.

"Cứ theo những gì ngươi nói, trước để nàng ta ở trước mặt ta nghỉ ngơi vài ngày, xem xem nàng ta làm việc như thế nào." Thường Nhuận Chi nói: "Nếu nàng ta không bại lộ ra chuyện gì, vậy thì chọn nàng ta."

Diêu Hoàng vuốt cằm, im lặng một lát mới lên tiếng hỏi: "Cô nương, trong khoảng thời gian này các nha hoàn đưa lễ cho nô tì, nô tì nên xử trí như thế nào cho thích hợp..."

Diêu Hoàng thấy rất khó xử, Thường Nhuận Chi cười hỏi nàng ta: "Các nàng đều tặng đồ sao?"

"Quyên khăn, các loại châu hoa chiếm đa số." Diêu Hoàng trả lời.

"Vậy có trực tiếp đưa bạc cho ngươi không?"

"Thật sự không có." Diêu Hoàng nói: "Lễ vật các nàng tặng, chủ yếu là kéo gần quan hệ với nô tì thôi. Nếu đưa bạc... Vậy thì quá khác người rồi."

"Không phải vậy sao?" Thường Nhuận Chi cười nói: "Đều là chút vật nhỏ, ngươi thu cứ thu. Nếu cảm thấy băn khoăn, sau này tìm thời gian trả lại một phần lễ, coi như là lễ thượng vãng lai."

Diêu Hoàng nói: "Nô tì chỉ thấy lo lắng các nàng ở sau lưng nói thầm là nô tì nhận đồ mà không làm chuyện."

"Vậy sớm nên tặng lại lễ vật cho các nàng, chặn miệng các nàng."

Thường Nhuận Chi khoát tay, để Diêu Hoàng lấy mười lượng bạc trong tráp của nàng ra, nói: "Cầm mua chút lễ, đáng giá hơn lễ vật các nàng tặng trả lại đi."

Diêu Hoàng dở khóc dở cười: "Nô tì không phải hỏi cô nương muốn bạc..."

"Ngươi cầm đi, xem như là ta khen thưởng ngươi trong đoạn thời gian này đã vất vả."

Thường Nhuận Chi cười tâm tình cũng tốt hơn, khó có dịp lại nghĩ tới nha hoàn Tĩnh Lam bị nàng "Lưu đày" ở hoa phòng.

"Gần đây nàng ta có còn thành thật không?" Thường Nhuận Chi hỏi.

Diêu Hoàng gật đầu, nói: "Đại khái nàng ta cũng hiểu rõ Cửu điện hạ không phải người nàng ta có thể tơ tưởng, an phận đợi ở hoa phòng, không trêu chọc chuyện gì."

"Vậy là tốt rồi."

"Bất quá, lần này cô nương tuyển nha hoàn, nàng ta cũng đến tặng lễ cho nô tì."

Diêu Hoàng dừng một lát, nói: "Nghe ý tứ trong lời của nàng ta, ngược lại không phải muốn tranh đoạt vị trí nha hoàn, chính là nàng ta không muốn đợi ở hoa phòng."

"Hả?" Thường Nhuận Chi hiếu kỳ nói: "Vậy nàng ta muốn đợi chỗ nào?"

"Nàng ta nói từ nhỏ đã học xướng khúc, cũng được học hai loại nhạc khí, không muốn hoang phế tay nghề học từ nhỏ."

Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Nếu trong phủ chúng ta có gia kỹ gánh hát, thì nàng ta có đất dụng võ. Nhưng mà phủ chúng ta không dưỡng gia kỹ gánh hát, ý tưởng của nàng ta chỉ có thể gác lại. Bất quá nô tì nghĩ, không phải Cửu điện hạ và cô nương muốn lập một gánh hát sao? Tuy rằng bên trong đều là người Tây Vực, nhưng có thể tiến vào một ít người Đại Ngụy, vậy thì Tĩnh Lam đến chỗ đó là thích hợp. Ý của nàng ta là, muốn nô tì chỉ đường ra. Cô nương cảm thấy sao ạ?"

Sau một lát suy tư Thường Nhuận Chi nói: "Nàng ta đã có ý tưởng này, nhưng là có thể. Chờ ta nói một tiếng cùng bầu gánh, xem thử gánh hát bên kia có nguyện ý tiếp nhận nàng ta hay không."

Dừng một chút, Thường Nhuận Chi nói: "Chỉ sợ nàng ta đến gánh hát, tâm tư lại linh hoạt mở."

Diêu Hoàng nói: "Vậy thì đến lúc đó, cũng có lý xử trí nàng ta."

Nói đến đó, Diêu Hoàng cười hỏi: "Gánh hát rất nhanh có thể khai hí thôi? Nô tì có chút khẩn trương."

"Còn phải chờ một nhân tài." Thường Nhuận Chi thở dài.

Người này, tự nhiên là bạn thân của Lưu Đồng, Diêu Trừng Tây.

Cũng may ở trên đường hắn ta không trì hoãn lâu lắm, mấy ngày sau đã đến kinh thành.

Quá hai ngày, Lưu Đồng nói với Thường Nhuận Chi, ngày mai Diêu Trừng Tây muốn tới nhà làm khách.

Đây là lần đầu Lưu Đồng nói bằng hữu hắn muốn đến, tự nhiên Thường Nhuận Chi thập phần để bụng, lúc này liền căn dặn người chọn mua, để hắn ta chọn mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất.

Mặt khác còn phân phó phòng bếp, để trù nương các đầu bếp chuẩn bị một bàn rượu ngon và thức ăn ngon, khoản đãi bằng hữu của Lưu Đồng.

Lại nói tiếp, Thường Nhuận Chi đối với người này ngược lại cũng là bạn tri kỷ đã lâu.

Lúc ấy xem sách giải trí, 《 Diêu Tử Kinh dật sự 》 rất hợp khẩu vị của nàng. So với phong cách văn phong các tạp thư khác mà nói, thì《 Diêu Tử Kinh dật sự 》 càng có vẻ đơn giản, không tối nghĩa khó đọc.

Cho nên nàng cũng rất chờ mong, người viết ra sách như vậy, lớn lên sẽ có bộ dạng thế nào.

Giữa trưa, Diêu Trừng Tây tới cửa.

Phủ vừa thấy mặt, Diêu Trừng Tây liền cất bước tiến lên cho Lưu Đồng một cái ôm ấp cực lớn.

Lưu Đồng đẩy hắn ta ra, tức giận nói: "Ngươi làm gì thế."

"Thật lâu không thấy, ôm ấp một chút biểu đạt chút tưởng niệm."

Diêu Trừng Tây ha ha cười, tươi cười trên mặt so với mặt trời giữa mùa hè còn muốn xán lạn chói mắt hơn.

Hắn ta uốn éo đầu, thì thấy Thường Nhuận Chi đang đứng kế bên.

"Vị này chính là đệ muội." Diêu Trừng Tây nhìn Thường Nhuận Chi cười nói, lộ ra một hàm răng trắng.

Lưu Đồng ôm lấy Thường Nhuận Chi: "Đây là nội tử."

Hắn nhẹ nhàng nói với Thường Nhuận Chi: "Vị này chính là Diêu Trừng Tây, Diêu Tử Kinh."

Diêu Trừng Tây cười hì hì nói: "Gọi ta Tử Kinh là được rồi."

Thường Nhuận Chi liền gọi "Tử Kinh đại ca", dẫn tới Diêu Trừng Tây vội hướng vào trong tay áo lồng đào, động tác rất buồn cười.

"Ngươi làm cái gì đó?" Lưu Đồng bất đắc dĩ nói: "Ở cửa phủ ta đùa bỡn."

"Đệ muội gọi ta là đại ca, ta phải tặng cho nàng lễ vật gặp mặt."

Lại nói, hôm nay Diêu Tử Kinh mặc xiêm y rất chính thức vừa thấy không quen lại có chút bất tiện, một bên tay cũng không ngừng.

Đào nửa ngày, cuối cùng lấy ra một cái hà bao, đưa cho Thường Nhuận Chi.

"Thỉnh thoảng đào đến hải ngoại gì đó, cô nương các nàng khẳng định yêu thích." Diêu Trừng Tây nhếch miệng cười nói.

Thường Nhuận Chi nói cảm tạ, sau đó đưa hà bao cho Diêu Hoàng.

Lưu Đồng thúc giục Diêu Trừng Tây: "Vào nhanh đi, chờ ngươi ăn cơm."

Diêu Trừng Tây liên tục nói tốt, đi đến bên kia Lưu Đồng, nhịn không được lại thăm dò nhìn nhìn Thường Nhuận Chi.

"Đệ muội mang thai hả?" Diêu Trừng Tây hỏi.

Thường Nhuận Chi dựng tướng không tính rõ ràng, lúc này chẳng qua bụng hơi hơi hở ra một chút, hơn nữa có xiêm y che lấp, không cẩn thận nhìn là nhìn không ra.

Ánh mắt Diêu Trừng Tây cũng thật độc.

Lưu Đồng đưa tay che khuất tầm mắt hắn ta, nói: "Đừng ngó."

"Làm sao là ngó!" Diêu Trừng Tây tay phải cầm quạt xếp, gõ gõ lòng bàn tay trái: "Còn không có chúc mừng tiểu tử ngươi, mới bao lâu không gặp, vậy mà ngươi muốn làm cha."

"Đừng hâm mộ, ngươi cũng có thể nhanh chóng thành thân sinh con." Lưu Đồng phụng phịu nói.

Diêu Trừng Tây lắc đầu: "Ta còn chưa tới ba mươi, sao phải tìm nữ nhân tới quản ta, làm hài tử phiền ta."

Diêu Trừng Tây nói đến đây, ý thức được bên cạnh còn có Thường Nhuận Chi, vội vàng nói với nàng: "Đệ muội đừng để ý nhé, ta nghĩ như vậy, nhưng nam nhân của nàng không nghĩ vậy, lúc trước hắn thầm mến nàng, rồi sau mới..."

"Ngậm miệng!"

Hai bên tai Lưu Đồng ửng đỏ, không dấu vết đá hắn ta một cước, cho hắn ta một ánh mắt cảnh cáo.

Diêu Trừng Tây cười hắc hắc, tự động im miệng.

Rất nhanh liền đến chính sảnh, Thường Nhuận Chi phân phó nha hoàn dâng đồ ăn.

Diêu Trừng Tây nhìn một bàn món ngon mĩ vị, hấp nước miếng: "Ngươi cũng không biết đâu, mấy ngày nay ta ở bên ngoài có bao nhiêu thảm, thật lâu không có ăn qua thức ăn tốt như thế này."

Trong mắt Lưu Đồng thoáng hiện qua mỉm cười, không chút khách khí nói: "Xứng đáng."

Diêu Trừng Tây không chút khách khí, cầm đũa bắt đầu ăn.

Thường Nhuận Chi ở một bên nhìn có chút ngốc.

Tuy rằng từ chỗ Lưu Đồng biết được, Diêu Trừng Tây làm người tiêu sái tùy tính, ngược lại không nghĩ tới thế nhưng tiêu sái tùy tính đến tình trạng này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.