Kế Thê

Chương 227: Nữ nhân



Editor: Bộ Yến Tử

Đối với việc này, tự nhiên Thường Nhuận Chi vừa mừng vừa sợ.

"Sao bỗng nhiên nhớ tới phải về Hầu phủ..." Thân thể Thường Nhuận Chi đã có chút cồng kềnh, nhưng thời gian nàng mang thai dưỡng rất tốt, đứa nhỏ này cũng không ép buộc nàng, cho nên xuất môn hoạt động là không thành vấn đề.

Lưu Đồng trả lời nàng: "Chính là nghĩ sau khi chúng ta thành thân, đều không có cách nào cùng nàng trở về Hầu phủ thăm hỏi, ta nghĩ nàng rất muốn về nhà."

Lưu Đồng cúi đầu, cọ cọ trán Thường Nhuận Chi, nhẹ giọng nói: "Chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay đột nhiên nhớ tới, không bằng hôm nay đi đi."

"Nhưng mà... Thiếp không có đưa thiếp mời về Hầu phủ." Thường Nhuận Chi có chút do dự: "Thái thái sẽ nói thiếp không quy củ."

"Không sợ, cứ nói là ta tâm huyết dâng trào muốn bái kiến nhạc phụ." Lưu Đồng thấy rõ ràng Thường Nhuận Chi cao hứng lại không thể không cố kị quy củ, càng thêm đau lòng, cầm lấy tay nàng nói: "Mặc kệ nhạc mẫu nói cái gì, đều đẩy tới trên người ta là được rồi."

Lưu Đồng là phái hành động, nói làm liền làm, lúc này sai người đi chuẩn bị xe ngựa.

Thường Nhuận Chi nhanh chóng để Diêu Hoàng gấp gáp chế tạo một bái thiếp, thừa dịp bọn họ còn chưa xuất môn, cho người mau chóng đưa đến phủ An Viễn hầu trước báo tín.

Thời điểm đến phủ An Viễn hầu vẫn là nửa thượng thưởng, ánh mặt trời ấm áp, gió thu trong sáng.

Tiểu Hàn thị dẫn Nhạc thị  ra đón Thường Nhuận Chi về phủ, Lưu Đồng lễ gặp mặt cùng các nàng sau đó đến bái phỏng Thường Cảnh Sơn.

Nhạc thị tri kỷ đỡ Thường Nhuận Chi, nhìn nàng hở ra bụng, trong mắt toàn là vui sướng.

Trên mặt Tiểu Hàn thị đều mang ý cười, ôn nhu hỏi nàng: "Gần đây thân thể còn tốt lắm?"

"Rất tốt." Thường Nhuận Chi hí mắt khẽ cười nói: "Có thể ăn có thể uống có thể ngủ, còn chưa có chuyện phiền lòng, cách hai ngày sẽ có đại phu đến bắt mạch, đều nói hài tử rất khỏe mạnh."

Tiểu Hàn thị vuốt cằm, nhẹ nhàng sờ sờ bụng Thường Nhuận Chi, hỏi nàng: "Hài tử trong bụng người có làm ầm ĩ không?"

"Không làm ầm ĩ, ngoan lắm." Mặt Thường Nhuận Chi đỏ bừng, mang theo chút ánh sáng oánh nhuận nhàn nhạt, có chút đắc ý nói: "Trên mặt con có chút thịt nè, trên người trừ bỏ bụng, những chỗ khác đều biến hóa không lớn."

"Ta coi xem." Tiểu Hàn thị rất có hứng thú vòng quanh Thường Nhuận Chi một vòng, buồn cười nói: "Vẫn có hai nơi lớn chút."

Tầm mắt Tiểu Hàn thị phân biệt nhìn lướt qua **** cùng cái mông Thường Nhuận Chi, nhất thời mặt Thường Nhuận Chi ửng đỏ, thấp giọng gọi: "Mẫu thân..."

Tiểu Hàn thị khanh khách nở nụ cười, vừa đi vừa dặn Ngọc Kỳ ở một bên: "Đi gọi Đại nãi nãi ôm Đại thiếu gia tới, bồi Tam cô nãi nãi nói chuyện phiếm."

Ngọc Kỳ vội cười đáp ứng, tiểu Hàn thị dẫn Thường Nhuận Chi đi thỉnh an lão thái thái, lão thái thái muốn lễ Phật, hỏi Thường Nhuận Chi mấy câu, liền để các nàng tự đi tán gẫu, chờ dùng cơm trưa lại cùng Thường Nhuận Chi nói chuyện.

Mấy người đi phòng khách, tiểu Hàn thị cho người đi mời Tiền thị.

"Đại niên năm nay, Nhị tỷ phu ngươi phải về kinh báo cáo công tác, Nhị tỷ tỷ ngươi cũng muốn đi theo hắn trở về." Tiểu Hàn thị cười nói: "Tính thời điểm, lúc ấy ngươi cũng sinh hài tử, vừa vặn, ba tỷ muội các ngươi có thể tụ cùng nơi tâm sự."

Đến bây giờ, trừ bỏ trong trí nhớ Thường Nhuận Chi có chút ấn tượng bề ngoài về Nhị tỷ chính là có chút cao ngạo, còn chưa bao giờ nhìn thấy qua chân nhân của nàng ta.

Lại nói tiếp, nguyên chủ đối với hai vị tỷ tỷ của mình là vừa hâm mộ vừa có chút e ngại.

Nhưng lại không có ghen tị...

Thật ra Thường Nhuận Chi rất lí giải loại tâm lý này.

Làm một cái suy luận, ngươi sẽ ghen tị thành tựu của một số bạn cùng lứa tuổi cao hơn ngươi một chút, lại không có khả năng đi ghen tị bạn cùng lứa tuổi đứng ở trên bục lĩnh thưởng cao nhất.

Bởi vì chênh lệch quá lớn, tự biết so không qua, ngay cả cảm giác tự biết xấu hổ đều yếu hóa.

Nguyên chủ tự ti, còn có chút cùng loại như vậy.

Hai tỷ tỷ rất hoàn mỹ, còn nàng, tự giác vĩnh viễn kém hơn.

Trong lúc nhất thời suy nghĩ Thường Nhuận Chi có chút phiêu xa, vội lắc đầu phục hồi tinh thần lại, vừa vặn nghe được nha hoàn ở ngoài phòng bẩm báo, nói Đại nãi nãi đến.

Phủ An Quốc công đã gọt tước không còn là phủ Quốc công, Triệu Thanh Dao là Đại nãi nãi Hầu phủ tự nhiên xuất thân cũng không còn là phủ Quốc công.

Bất quá, phủ An Viễn hầu đối với việc này dù sao không coi trọng, còn Triệu Thanh Dao, từ trước là như thế nào, bây giờ còn là như thế nào.

Triệu Thanh Dao vô cùng may mắn mình có thể gả đến một nhà như vậy, cha mẹ chồng từ ái, phu quân đau sủng, lại có nhi tử bàng thân, cơ hồ không có việc phiền lòng.

Triệu Thanh Dao ôm nhi tử thịt đô đô, cười bước vào phòng, tiểu oa nhi lập ở trong lòng nàng ta, tả khán hữu khán, đợi nhìn thấy tiểu Hàn thị, vội liệt miệng đưa hai tay về phía bà ta.

Tiểu Hàn thị vui mừng ôm lấy hắn, miệng cười nói: "Ôi, tôn nhi ngoan của tổ mẫu..."

Triệu Thanh Dao khách khí chào hỏi Thường Nhuận Chi, tiểu Hàn thị hôn miệng tôn tử, ôm hắn trong ngực, cười khanh khách nói: "Lại nói tiếp, tin Nhuận Chi có nhi cũng là sau khi Nhuế nhi chúng ta sinh ra, Nhuế nhi chúng ta thật đúng là tiểu phúc tinh."

Thường Nhuận Chi bật cười, che miệng vuốt cằm nói: "Thái thái nói phải, ít nhiều có Nhuế nhi, cho cô cô chiêu hài nhi đến."

Trưởng tôn Hầu phủ lấy tên vì Thường Nhuế, bây giờ hắn là hài tử duy nhất đời thứ tư của Hầu phủ, tự nhiên là tập ngàn vạn sủng ái một thân.

Tiểu Hàn thị nói đùa mấy câu, có chút đắc ý nói: "Tan vỡ một chút, hầu phủ chúng ta có hài tử một thế hệ, bây giờ mặc kệ là cưới vợ, hay là xuất giá, sinh đều là nhi tử. Mộc Chi sinh ba nam hài, Thấm Chi sinh cũng là nam hài, cái thai lần nhất của Thanh Dao liền cho phủ chúng ta thêm trưởng tôn... Ta coi, cái thai này của Nhuận Chi tám chín phần mười cũng là cái mang đem."

Nhạc thị nghe xong càng thêm cao hứng, nói: "Thừa thái thái cát ngôn."

Thường Nhuận Chi phủ phủ bụng, có chút bất đắc dĩ.

Bên kia Nguyên Vũ đế cầm chuyện Trắc phi đến áp nàng, bên này nhà mẹ đẻ cũng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ hi vọng nàng có thể một lần được con trai đứng vững gót chân... Nếu như nàng sinh nữ nhi, vậy phải làm như thế nào cho phải...

Thường Nhuận Chi có chút phiền muộn, thở dài.

Tiểu Hàn thị sát ngôn quan sắc, thấy nàng sầu lo, vỗ vỗ nàng: "Đừng quá lo lắng, miễn cho hỏng tâm tình chính mình không nói, còn khiến thân thể lo lắng hỏng luôn... Chúng ta trông nhi tử, nhưng nếu như thật sự là nữ nhi, thì tính sao? Cũng là thiên kim nhà chúng ta, chúng ta đều đau nàng."

Thường Nhuận Chi cười cười: "Nữ nhi không thèm để ý sinh nam hay sinh nữ, lo lắng sinh nữ nhi, làm cho người trông cái thai này là nhi tử thất vọng."

"Sợ cái gì, lần sinh sau sẽ có nhi tử." Tiểu Hàn thị dừng một chút, trên thọ yến Quý phi, Nguyên Vũ đế cầm vẫn đề con nối dòng đến uy hiếp Thường Nhuận Chi, bà ta cũng biết đến.

Theo góc độ của tiểu Hàn thị, khó tránh khỏi muốn khuyên Thường Nhuận Chi thấy ra chút.

Thường Nhuận Chi theo thường lệ ở mặt ngoài quy củ an phận, nhưng trong lòng nàng nghĩ, chung quy tiểu Hàn thị quản không đến.

Thoáng chốc Tiền thị cũng tới, có bà ta gia nhập, tự nhiên mang Thường Thấm Chi sắp hồi kinh vào làm đề tài trọng tâm.

Đại khái là nữ nhi thân sinh sắp trở về, cũng đã nhiều năm không thấy, gần đây Tiền thị khó tránh khỏi có chút lải nhải: "Nhị cô nương sinh hạ Mậu nhi cũng ba bốn năm, mặc dù có nhi tử, cũng là độc đinh, vài năm nay nàng gởi thư cũng chưa nói trên người nàng có thêm tín nhi hay không... Thực sự khiến người ta sốt ruột."

Tiểu Hàn thị cười nói: "Hai phu thê người ta như mỡ trong mật đường, Thừa Học lại không tham nữ sắc, cuộc sống của hai người ở bên ngoài rất tốt, nếu Thấm Chi mang thai, cũng không được khổ Thừa Học?"

Nhạc thị cũng cười nói: "Nhị cô nương hoài Mậu nhi, là thời điểm sắp tùy Nhị cô gia đi Hàng Châu mới phát hiện. Nói không phải, lần này trước khi trở về Nhị cô nương lại sẽ chẩn ra hỉ mạch thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.