Kế Thê

Chương 231: Đánh người



Editor: Bộ Yến Tử

Khi Lưu Cảnh Dương đầy tháng, Lưu Đồng hỏi ý kiến Thường Nhuận Chi, tính toán làm một gia yến nho nhỏ, chỉ mời bạn tốt có quan hệ thân cận.

Diêu Trừng Tây thổi phồng Lưu Cảnh Dương là con lai đẹp mắt đến nghịch thiên, nói bóng nói gió nhằm muốn làm cha nuôi của Lưu Cảnh Dương, chọc Lưu Đồng lật vài cái xem thường.

Có người đối với việc Diêu Trừng Tây nói Lưu Cảnh Dương là "Con lai" cảm thấy kỳ lạ, Diêu Trừng Tây chỉ ánh mắt Lưu Cảnh Dương, nói tương lai bé con nhất định mê chết người không đền mạng.

Mặc dù mọi người có chút không quen nhan sắc đồng tử Lưu Cảnh Dương, ngược lại đều thiện ý cười cười, cũng thổi phồng Lưu Cảnh Dương lớn đẹp mắt.

Nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi ai đó mở lời không biết giữ miệng, dám so sánh chấn động đích trưởng tử của Lưu Đồng có tròng mắt thuần túy như người Tây Vực hơn phụ thân bé.

Tiếp theo đó nhàn thoại đi ra, nói Lưu Cảnh Dương sinh ra có ánh mắt như thế, sẽ không phải yêu nghiệt phụ thân.

Lúc này đã là đại niên, ngày lễ ngày tết người tụ hội cũng nhiều, sinh ý ở tửu lâu rất tốt, khi đám công tử quý tộc thế gia nhàn rỗi tụ tập âm thầm nói, liền đem việc này làm đề tài.

Đổi lại là lúc trước, Thụy Vương nắm quyền thế, Cửu Hoàng tử thơm lây theo, bọn họ không dám minh mục trương đảm như vậy.

Nhưng hôm nay bọn họ nhận định Thụy Vương thế yếu, tự nhiên cũng không cần e ngại Cửu Hoàng tử, công khai ở trong tửu lâu cao đàm khoát luận làm nhục Lưu Đồng có huyết thống dị tộc, mẫu tử Thường Nhuận Chi cũng bị liên lụy nói không lưu khẩu đức.

Lúc đó Diêu Trừng Tây vừa vặn đã ở tửu lâu uống rượu, nghe vậy cùng người xoay tròn đánh nhau.

Ngày thứ hai, sau khi từ chỗ Diêu Trừng Tây nghe rõ nguyên nhân, Lưu Đồng liền để Hoa Trạch đi thăm dò thân phận mấy vị công tử kia.

Nhận được kết quả Hoa Trạch điều tra, chưa nói hai lời liền thượng cửa mấy nhà này.

E ngại thân phận Hoàng tử của hắn, lúc đó vài thiếu gia kia chỉ có thể trốn tránh, để cho Lưu Đồng đánh trên người họ vài cái.

Chờ Lưu Đồng đi, bọn họ tụ lại thương lượng, lấy tư thái người bị hại, đi cầu Ngự sử, hi vọng Ngự sử có thể thay bọn họ buộc tội Cửu Hoàng tử vô pháp vô thiên.

Đương nhiên Ngự sử nghĩa bất dung từ.

Thế là ngày hôm sau lâm triều, Nguyên Vũ đế liền làm khó dễ Lưu Đồng.

"Ngươi bao lớn rồi, đã làm phụ thân người ta, vậy mà lại... Vô trạng như vậy!"

Nguyên Vũ đế ném tấu chương buộc tội xuống ngọc giai, Lưu Đồng tiến lên nhận, cẩn thận nhìn qua sau đó gác qua một bên, ngược lại trình lên một tấu chương khác.

Lưu Đồng đã không phải là người chiêm trước chú ý sau, thời điểm hắn làm việc, dần dần học xong tìm cách, cũng vì chính mình nghĩ tốt đường lui.

Trước khi chuẩn bị đánh tới cửa mấy nhà kia, Lưu Đồng đã đem nguyên nhân phía sau nghĩ tốt lắm.

Hôm nay mặc dù bọn họ không tìm tới Ngự sử buộc tội hắn, phong tấu chương này của hắn cũng muốn đưa tới trước mặt Nguyên Vũ đế.

"Hồi phụ hoàng, vừa vặn, nhi thần nhằm vào việc này, cũng có chuyện khải tấu."

Nguyên Vũ đế hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn, vung tay để Tự Nhân trình tấu chương lên.

Đợi nhìn đến một nửa, Nguyên Vũ đế trừng mắt đứng dậy, chờ xem xong tấu chương, nhất thời ông ta vỗ lên ngự án, cả giận nói: "Buồn cười!"

Chúng thần đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có Lưu Đồng khom người túc mắt nói: "Phụ hoàng, trên tấu chương nhi thần đã viết rõ, tuy mẫu phi nhi thần là người Tây Vực, tướng mạo khác người thường, nhưng cũng được phụ hoàng sính vào cung, ngự phong Du quý nhân, không phải do người tùy ý đánh giá. Nhi thần là huyết mạch của phụ hoàng, đích trưởng tử của nhi thần là huyết mạch của nhi thần, đều là người hoàng gia, cũng không phải là người bọn họ có thể miệt thị vũ nhục. Nhi thần đánh tới cửa nhà bọn họ, cũng không biết là mình có sai. Thân là người hoàng gia, nhi thần chịu người vũ nhục, con của nhi thần bị người ta nghị luận lung tung, loạn khấu yêu nghiệt tên, nhi thần nén giận, lấn tới cửa đi thảo cách nói tâm huyết đều không có, vậy thì Hoàng tử như thần không phải quá uất ức sao? Càng uổng là cốt nhục hoàng gia, để phụ hoàng thay nhi thần hổ thẹn."

Lưu Đồng vừa quỷ biện xong, Nguyên Vũ đế mắng cũng không phải, không mắng cũng không phải.

Mắng hắn, giống như nói đúng là hắn nên chịu đựng, đây không phải đánh mặt mũi hoàng thất sao?

Không mắng hắn, ai biết trên phố phường lại đánh giá hoàng thất như thế nào? Đường đường là một Hoàng tử, lại giống như tên điên đuổi tới cửa nhà người ta đánh người, cũng quá vô pháp vô thiên đi. 

Lưu Đồng mang vẻ mặt chính khí đứng, một chút cũng không có ý tứ muốn cúi đầu chịu thua.

Nguyên Vũ đế thật sự thấy đau đầu.

Thái tử xem xét thời cơ, tiến lên chủ động vì Nguyên Vũ đế phân ưu, lại là một phen cao đàm khoát luận.

Ý tứ đại khái chính là, mấy nhà này quả thật rất đáng giận, nhưng chỉ là ngoài miệng thiếu đạo đức, cũng không phạm đại sai. Còn Lưu Đồng làm cũng không có sai, bất quá là sốt ruột ái tử, cho nên hành vi có chút quá khích, song phương đều nên phạt, bình ổn tranh chấp.

Cuối cùng, Nguyên Vũ đế theo ý Thái tử, phạt ngân lượng mấy nhà kia, cũng khiến nội thị tự mình phát biểu.

Bên phía Lưu Đồng, bị giam cầm một tháng, để hắn ở trong phủ nghĩ lại.

Thường Nhuận Chi phát hiện bên trong có chút không thích hợp, thì đã qua vài ngày.

Nàng mới từ miệng Ngụy Tử biết chuyện, Lưu Đồng đánh tới cửa nhà người ta, bị Nguyên Vũ đế giam cầm một tháng.

Thường Nhuận Chi dở khóc dở cười, nhìn Lưu Đồng đang ôm nhi tử cười đến vui tươi hớn hở, nói: "Thiếp vẫn luôn nghĩ rằng chàng nói giỡn... Không nghĩ tới thật đúng như chàng nói đánh tới của nhà người ta?"

Ánh mắt Lưu Đồng dính trên người nhi tử, một bên đáp lời Thường Nhuận Chi: "Không phải đã nói sao, nói bậy tới nhi tử của ta, ta sẽ đánh, không phục sẽ đánh tới lúc bọn họ phục mới thôi."

Lưu Cảnh Dương đánh cái ngáp thanh tú, Lưu Đồng vội hạ thanh âm xuống, rất nhanh dỗ nhi tử ngủ, lưu luyến không rời giao bé cho bà vú.

"Lại nói, phụ hoàng cấm chân ta, cũng chỉ là giả thôi. Ai chẳng biết gần đây ta không có việc gì làm, cấm chân không cho ra ngoài có khác gì nhau đâu."

Lưu Đồng uống một ngụm trà hoa, híp mắt nói.

Thường Nhuận Chi dừng một chút, nhẹ giọng hỏi Lưu Đồng: "Bệ hạ quở trách chàng sao?"

"Ta chụp cái mũ lên đầu ông ta, ông ta không dám quở trách ta."

Lưu Đồng cười khẽ, phẩm mùi vị trong trà hoa, nói: "Dường như tâm tình gần đây của phụ hoàng không tệ, một ít trừng phạt cũng là nhẹ cầm nhẹ phóng."

Dừng một chút, Lưu Đồng nói: "Trên triều đình bấy giờ nặng nề rất nhiều."

Thường Nhuận Chi nhìn hắn, Lưu Đồng tiếp tục nói: "Nhiều nhất là Thái tử phát ngôn."

Thường Nhuận Chi chần chờ nói: "Kỳ Vương bọn họ đâu?"

Lưu Đồng lắc đầu.

"Bây giờ nói vậy Kỳ Vương và Lễ Vương cũng xem như hiểu rõ tình thế, có ý tránh mũi nhọn từ Thái tử. Chúc Vương bây giờ ít vào triều, việc triều đình cũng không có quan hệ gì tới hắn ta. Về phần Ngũ ca cùng Sầm Vương... Nàng cũng biết, Ngũ ca nhàn thật lâu, mặc dù trên triều đình có chuyện gì, phụ hoàng cũng sẽ không hỏi đến ý kiến huynh ấy. Còn Sầm Vương, hiện tại... Trong mắt phụ hoàng hình như không có hắn ta."

Lưu Đồng nói xong liền vò đầu: "Nói đến cũng kỳ quái, giống như từ sau khi án giết người ở kỹ lâu cáo phá, phụ hoàng đặc biệt không muốn gặp Sầm Vương."

Trong đầu Thường Nhuận Chi chớp qua cái gì, chỉ trong giây lát đã không thấy tăm hơi, mau đến nỗi nàng không bắt được trọng điểm.

Nàng lắc đầu, nói: "Án giết người ở kỹ lâu hình như cũng là chuyện thật lâu trước kia rồi mà."

"Là có chút lâu." Nhắc tới án này Lưu Đồng liền thở dài: "Đỗ thiếu gia kia, kỳ thực làm người rất không sai, không nghĩ tới vậy mà cũng có có thể khiến hắn ta bí mật phạm hạ giết người. Quả nhiên là nhân tâm khó dò."

Đỗ gia thiếu gia đó là thân đệ cùng cha khác mẹ với Sầm Vương phi, cũng là sơn dương thế tội cho trưởng Công chúa Trường Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.