Thường Nhuận Chi cảm thấy kiêu ngạo, không biết nên biểu đạt yêu thương với Dương Dương như thế nào.
Đương thời, tình cảm phụ mẫu biểu đạt với tử nữ luôn hàm súc dè dặt. Thường Nhuận Chi không có xấu hổ như vậy, mỗi ngày nàng đều phải nói vài lời buồn nôn, đại loại như: "Dương Dương bảo bối giỏi quá", "Dương Dương bảo bối nương yêu con". Hai mẫu tử đùa rất vui vẻ, làm cho Lưu Đồng nhịn không được muốn ăn dấm chua.
Nhưng Dương Dương sẽ vô cùng nghiêm trang nói với hắn: "Cha không cần ghen, nương yêu Dương Dương, cũng yêu cha. Dương Dương cũng yêu cha."
Lúc đó, trái tim Lưu Đồng đều bị bé con làm ấm áp, nhưng sau đó bé lại nhỏ giọng hơn nữa nói: "Nhưng nương yêu Dương Dương nhất."
Lưu Đồng dở khóc dở cười.
Hoa Trạch thầm kín giải thích với Lưu Đồng, nói sợ tiểu công tử bị Hoàng Tử phi yêu thương giáo dưỡng như vậy, tương lai còn dài sẽ ỷ lại Hoàng Tử phi, dưỡng tính tình quá mềm.
Lưu Đồng nghe vậy mỉm cười: "Tuổi Dương Dương còn nhỏ, nên là thời điểm Nhuận Chi yêu thương bé con. Chờ bé con lớn một chút, Nhuận Chi sẽ không ngấy nhi tử như vậy. Đến lúc đó nên do phụ thân ta đây làm gương cho Dương Dương. Huống chi ngươi xem Dương Dương, tuy rằng dính Nhuận Chi, cũng không quá phân, mỗi ngày học hành rất nghiêm túc.”
Lưu Đồng ôn nhu nói: "Hoa Trạch, cảnh tượng như vậy, trước đó ta nghĩ cũng không dám nghĩ."
Làm tâm phúc của Lưu Đồng, đương nhiên Hoa Trạch biết quá khứ của chủ tử.
Mẹ chết sớm, cha không thương, trừ bỏ Thụy Vương từng đối tốt với hắn, thì không có ai dụng tâm chú ý hắn. Sau đó sắp thành thân, lại bị người tính kế, nhân sinh đại sự cứ giao đãi như vậy...
Nếu không phải gặp được Hoàng Tử phi bây giờ, còn không biết chủ tử sẽ biến thành dạng gì.
Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nói năng chua ngoa tâm đậu phụ với tức phụ.
Hoa Trạch cũng cười, tự đáy lòng nói: "Thuộc hạ nhìn, tiểu công tử làm người chân thành thiện lương, khiến cho người ta yêu thương trong lòng, chỉ sợ tương lai ngài ấy thiện tâm sẽ chịu thiệt."
"Vô phương, luôn có ta che chở bé."
Lưu Đồng nhẹ giọng trả lời.
Năm nay năm trước, Lưu Cảnh Dương đã vượt qua sinh nhật lần thứ tư.
Thường Nhuận Chi mang thai, ở đây tự mình chưng cho bé một cái bánh ngọt khẩu vị tương tự ngàn tầng, mạt thượng tương hoa quả, ở trên trang trí một chút anh đào làm đẹp, dùng củ lạc mài thành bột phấn viết bốn chữ lên trên: "Sinh nhật vui vẻ".
Ngọn nến bởi vì rất lớn, đặt lên bánh không đẹp mắt cho nên để trên bàn.
Bốn người lớn và hai tiểu hài nhi giữa trưa ăn đốn tốt, buổi tối dưới sự sắp xếp của Thường Nhuận Chi, châm ngọn nến.
Ánh nến cũng không cường liệt, chỉ có thể chiếu rọi phụ cận bánh ngàn tầng.
Lưu Cảnh Dương kinh ngạc nhìn Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi hôn hôn mặt bé, cười nói: "Dương Dương bảo bối, sinh nhật vui vẻ."
Dương Dương cười hì hì: "Nương, con biết chữ trên đó."
"Dương Dương thật lợi hại." Thường Nhuận Chi vui lòng ca ngợi, nói với bé: "Nương hát một ca khúc Chúc phúc ca cho con nghe, con nhắm mắt lại, hai tay tạo thành chữ thập cầu nguyện, sau khi cầu nguyện xong thì thổi tắt nến, làm như vậy nguyện vọng sau này của Dương Dương có thể thực hiện."
"Thật vậy chăng?" Dương Dương không thể tin được: "Con nguyện đều có thể thực hiện sao?"
"À... Dương Dương không được có lòng tham, chúng ta cầu nguyện một nguyện vọng là được rồi. Sau này hàng năm Dương Dương đều có thể cầu một nguyện vọng."
Dương Dương ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy nương hát đi, con cầu nguyện."
Dương Dương dựa theo những gì Thường Nhuận Chi nói, hai tay tạo thành chữ thập, nghiêm túc cầu nguyện. Thường Nhuận Chi đưa tay chọc chọc Lưu Đồng, Lưu Đồng xấu hổ hát theo Thường Nhuận Chi.
Hoa Trạch và Ngụy Tử cũng gia nhập vào —— đây đều là việc mấy hôm trước Thường Nhuận Chi thương lượng với bọn họ.
Ca khúc sinh nhật vui vẻ kết thúc, Dương Dương vẫn nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt, cố lấy hết lực quai hàm thổi tắt ngọn nến.
Lưu Đồng liền đi tới bốn phía châm nến lên.
"Nương, con nói rất nhiều với Phật Tổ, nhưng con cầu nguyện thật nhỏ, Phật Tổ sẽ nghe được nguyện vọng của con sao?" Dương Dương chớp chớp đôi mắt lam hỏi Thường Nhuận Chi.
Tiểu hài nhi cảm thấy, có thể thực hiện nguyện vọng của bé, chỉ có thần minh. Mà thần linh lớn nhất bé biết chính là Phật Tổ.
Thường Nhuận Chi sờ đầu của bé: "Đương nhiên, nguyện vọng của Dương Dương sẽ được thực hiện."
"Nguyện vọng của con là..."
"Hư..." Thường Nhuận Chi nhỏ giọng nói: "Dương Dương nói cho Phật Tổ nghe, không thể nói ra, bằng không sẽ mất linh."
Dương Dương vội bịt miệng nhỏ, ánh mắt cong lên cười: "Dương Dương không nói."
Mấy người bọn họ chia bánh ngàn tầng cho hai đứa nhỏ, rất nhanh đã ăn sạch bánh.
Thời điểm chính thức dùng cơm chiều, mọi người chỉ ăn chút thức ăn nhẹ.
Sinh nhật bốn tuổi của Dương Dương, cứ trôi qua như vậy.
Tuy rằng bị u cư bên trong tiểu viện, không có thân thích bằng hữu lui tới, so với sinh nhật ba năm trước của bé có rất nhiều ngươi đưa lễ vật xa xỉ tới, năm nay quả thực có chút quạnh quẽ.
Nhưng Dương Dương lại rất cao hứng.
Bởi vì bé được ăn "Bánh ngọt" sinh nhật độc nhất vô nhị, còn nguyện vọng được thực hiện, hơn nữa nghe được cha nương chính miệng hát chúc phúc ca cho bé nghe.
Dương Dương cảm thấy, bé là tiểu hài tử hạnh phúc nhất trên đời.
Thường Nhuận Chi nghe được bé hình dung, nhịn không được nhéo nhéo mũi bé: "Ừm, hi vọng Dương Dương có thể liên tục hạnh phúc."
Dương Dương có chút thẹn thùng, lôi kéo tay áo Thường Nhuận Chi lắc lắc, đưa tay nhẹ nhàng dán trên bụng của nàng, có chút do dự lại có chút không yên hỏi: "Nương ơi, chờ đệ đệ sinh ra, nương còn yêu Dương Dương không? Nương sẽ giống hiện tại đối tốt với Dương Dương, đối với đệ đệ sao?"
Thường Nhuận Chi ngẩn ra, Lưu Đồng thong thả bước tới ngồi xuống cạnh Thường Nhuận Chi, ôm Dương Dương vào trong ngực.
"Dương Dương không phải nam tử hán sao? Sao lại ăn dấm chua với đệ đệ? Đó không phải là bộ dáng của đại ca." Lưu Đồng nghiêm túc nói.
"Con không có..." Dương Dương nhỏ giọng phản bác.
Thường Nhuận Chi đưa tay sờ đầu bé, nhìn bé cười ôn nhu, trấn an: "Nương yêu Dương Dương, là vì con là thân sinh của nương, cho nên, nương cũng sẽ yêu đệ đệ muội muội, bởi vì bọn họ đều là con của nương. Nhưng con phải tin tưởng, nương yêu thương các con là giống nhau."
Dương Dương nhìn nàng không chuyển mắt.
"Chờ đệ đệ muội muội sinh ra, nương vẫn yêu Dương Dương. Nhưng Dương Dương phải thông cảm cho nương, đến lúc đó có thể nương phải chú ý đệ đệ muội muội nhiều hơn, có chút xem nhẹ Dương Dương. Bởi vì khi đệ đệ muội muội vừa sinh ra, không giống với Dương Dương bây giờ biết chuyện nghe lời, bọn họ sẽ không nói, không biết đi, sẽ không biểu đạt tình cảm của mình, đói bụng sẽ khóc, đi ngoài không thoải mái cũng khóc, sinh bệnh cũng chỉ biết khóc... Nương phải chiếu cố bọn họ, cho đến khi bọn họ giống Dương Dương, biết chuyện, có thể nói chuyện, còn có thể nói cho nương chỗ nào không thoải mái, tâm nương hơi có chút bỏ xuống."
Dương Dương có chút tò mò, lại có chút ngượng ngùng khi được khích lệ: "Đệ đệ không ngoan như vậy, vì sao đệ đệ lại không ngoan?"
"Lúc Dương Dương vừa sinh ra cũng như vậy." Thường Nhuận Chi cười nói: "Tiểu hài tử đều chậm rãi lớn lên, nhưng như vậy không phải không ngoan, chính là không biết cái gì gọi là ngoan mà thôi, cho nên, cần học tập, mới có thể hiểu chuyện."
Thường Nhuận Chi thò người ra hôn lên trán Dương Dương: "Dương Dương là hài tử thứ nhất của nương và cha, cho nên sau này mặc kệ nương sinh bao nhiêu đệ đệ muội muội, Dương Dương đều là đại ca của bọn họ. Sau này có bọn họ, không chỉ là cha và nương yêu Dương Dương, bọn họ cũng sẽ yêu Dương Dương, bởi vì Dương Dương là đại ca mà bọn họ vẫn lấy làm kiêu ngạo."
Dương Dương nhếch môi cười rộ lên, tròng mắt xanh như bích ba là thuần nhiên vui sướng cùng kiêu ngạo.