Kế Thê

Chương 278: Lông chim



Quý phi Tần thị không thể nghi ngờ là một người trí tuệ.

Nữ nhân xuất thân dân gian, không có thân phận bối cảnh, không có nhi tử, cũng đã lớn tuổi sắc suy, lại có thể ngao tử Hoàng hậu. Ở trong hậu cung một đường hát vang tiến mạnh, ổn cư địa vị cao, thậm chí làm cho Nguyên Vũ đế ở đại niên đón giao thừa thiếu người làm bạn, trước tiên nhớ tới bà ta cũng để bà ta đến tùy giá, đủ để có thể thấy được Tần Quý phi có địa vị ở trong cảm nhận của Nguyên Vũ đế.

Tần Quý phi làm người xử thế nguyên tắc, sẽ không nói thị phi phía sau người, lại càng không đắc tội người.

Bởi vì bà ta không biết tương lai biến hóa như thế nào, hôm nay nói người khác thị phi, đắc tội người khác, ngày mai có phải hay không nhân gia gặp nạn thành tường, cá mặn xoay người.

Cho nên, khi nghe Nguyên Vũ đế hỏi vấn đề vô cùng mẫn cảm này, phản ứng đầu tiên của Tần Quý phi chính là giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, nhằm hồ lộng cho qua.

Nhưng bà ta giương giương miệng, trong lòng lại sinh ra một ý niệm khác.

Nguyên Vũ đế chưa từng công khai hỏi bà ta vấn đề này.

Việc có liên quan tới triều đình, Nguyên Vũ đế cũng thường xuyên hỏi ý bà ta. Trước nay Tần Quý phi đều ba phải. Nói ví dụ, Nguyên Vũ đế đề cập tới chuyện ông ta phái Thái Tử đi làm việc, Thái Tử làm không tốt, Tần Quý phi sẽ nói, Thái Tử còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều, nên học hỏi nhiều kinh nghiệm. Mọi việc như thế, một phương diện dỗ Nguyên Vũ đế vui vẻ, một phương diện coi như gián tiếp thay Thái Tử nói lời hay.

Theo như lời bà ta nói, điểm xuất phát đều không ở chuyện "Đại" sự trên triểu đình, mà nằm ở phụ tử, trên mối quan hệ "Tiểu" tình giữa đám huynh đệ.

Điều đó cũng không kỳ quái khi Nguyên Vũ đế thích bà ta bồi ông ta nói chuyện.

Nhưng thường ngày, thái độ Nguyên Vũ đế lúc đề cập vấn đề này chính là oán giận với Quý phi.

Còn hôm nay, câu hỏi của Nguyên Vũ đế lại để lộ ra chút nghi vấn và buồn rầu.

Oán giận sao, hình như không có.

Nếu lúc này bà ta nhân cơ hội nói mấy câu, để Hoàng đế càng thêm nản lòng thoái chí với Thái Tử...

Nhất thời, Quý phi âm thầm lắc đầu trong lòng.

Không thể như vậy.

Quý phi nghĩ, mặc dù bà ta đã không xem trọng Thái Tử, cũng không thể rõ ràng biểu đạt ra.

Chỉ có thể coi như không biết.

Thấy Quý phi thật lâu không mở miệng, Nguyên Vũ đế lại nhìn về phía bà ta, hỏi: "Làm sao không nói chuyện?"

"Nô tì... Chính là suy nghĩ muốn làm sao nói." Quý phi than nhẹ: "Bệ hạ hỏi, Thái Tử có thể ngồi ổn giang sơn hay không, là đang lo lắng cái gì? Là sợ tương lai Thái Tử thống trị giang sơn, dùng sai hướng sách, tin nịnh thần?"

Quý phi cười cười, nói: "Vậy trước đó bệ hạ có thể chỉ định đại thần phụ chính, ban cho triều thần bệ hạ tín nhiệm nhất một thanh thượng phương bảo kiếm có thể trảm nịnh thần. Vậy thì không sợ Thái Tử bị nịnh thần mê hoặc.”

Nguyên Vũ đế trầm ngâm một lát, cười khổ: "Thái Tử đã qua những năm nhi lập, cũng không phải là đứa bé thiếu niên, trẫm còn an bài đại thần phụ chính, thật đúng là khiến tổ tông nhạo báng."

Quý phi cúi đầu nói: "Là nô tì nói sai."

Nguyên Vũ đế khoát tay: "Ngươi nói không sai... Trẫm thật sự lo lắng sau khi giao giang sơn đến tay hắn, sẽ biến thành cái dạng gì."

Nguyên Vũ đế lại thở dài.

"Thái Tử bình thường, Thụy Vương lại xuất sắc, nếu Thụy Vương an phận, Thái Tử cũng không nổi lên tâm kiêng kị Thụy Vương, trẫm đem giang sơn giao cho Thái Tử, Thụy Vương phụ tá ở bên, không phải Đại Ngụy ta nghênh đón một thịnh thế khác sao? Đáng tiếc..."

Nguyên Vũ đế nhẹ giọng nói: "Thái Tử đăng cơ, trẫm sợ nhất chính là hắn không nghe trẫm khuyên bảo, xuống tay với Thụy Vương. Một khi hắn động thủ đối phó Thụy Vương, Thụy Vương sẽ phản kích, đến lúc đó nội loạn bắt đầu, kẻ thù bên ngoài không nhân cơ hội này xâm nhập mới là lạ. Càng đừng nói tới Tiên Ti, bây giờ vị Tiên Ti vương này thật đúng là một ngày không đánh nhau, một ngày không thoải mái... Đến lúc đó, Đại Ngụy ta trong ngoài đều khốn đốn, hai mặt thụ địch, tổ tông thật vất vả đánh hạ giang sơn, an ổn mấy trăm năm, cố gắng liền muốn sai lầm."

Mấy năm nay, Nguyên Vũ đế cũng nhìn rõ ràng cách làm người của Thụy Vương.

Có lẽ Thụy Vương không thích quyền thế, nhưng hắn vẫn tích lũy quyền thế.

Thái Tử vài lần tam phiên thiết kế muốn đẩy Thụy Vương vào hiểm địa, Thụy Vương không có ra tay đối phó qua Thái Tử chẳng sợ một lần.

Năng lực ban sai của Thái Tử bình bình, ngược lại, những chuyện giao thác cho Thụy Vương, hắn đều có thể hoàn thành tốt đẹp. Các đại thần không thể không phục năng lực của Thụy Vương.

Nguyên Vũ đế tin tưởng, Thụy Vương là một người yêu quý lông chim.

Hắn muốn thanh danh.

Mặc dù Thụy Vương muốn ngôi vị hoàng đế, trừ phi bị buộc đến tuyệt cảnh, hắn tất nhiên sẽ không công khai lĩnh quân bức cung, tạo phản.

Nhưng sợ là sợ, Thái Tử không chịu nổi uy hiếp từ Thụy Vương, ra tay buộc hắn.

Một khi Thái Tử động thủ, Thụy Vương liền có cớ phản kháng.

Bây giờ Thụy Vương làm như vậy, chưa hẳn không phải đang chờ Thái Tử động thủ với hắn, lợi dụng chuyện này hắn bắt đầu tích lũy, đủ để chống lại lực lượng Thái Tử, lôi Thái Tử xuống ngựa.

Đây đúng là điều Nguyên Vũ đế lo lắng.

Ông ta không đồng ý giang sơn bất ổn.

Nguyên Vũ đế lắc lắc đầu, hỏi Quý phi: "Ngươi cảm thấy, Thái Tử đăng cơ tốt, hay là Thụy Vương đăng cơ tốt?"

Trong lòng Quý phi chấn động, trên mặt vẫn nhàn nhạt: "Trước khi nô tì trả lời bệ hạ, muốn xin bệ hạ một đặc xá."

Nguyên Vũ đế vuốt cằm nói: "Hôm nay trẫm cùng ngươi nói chuyện phiếm, không đề cập tới thân phận Hoàng đế, Quý phi."

Quý phi gật đầu, nói: "Nô tì cả gan, nếu bệ hạ cùng nô tì là một đôi phu thê dân gian tầm thường, danh nghĩa có chút sản nghiệp nhỏ bé, con lớn nhất năng lực bình thường, do đích thê sinh, tiểu nhi tử năng lực cường, là thứ xuất, bệ hạ lo lắng ai tới kế thừa gia sản, đem gia tộc phát dương quang đại, nô tì sẽ khuyên bảo bệ hạ, giao gia tộc cho tiểu nhi tử sẽ thỏa đáng."

Sắc mặt Nguyên Vũ đế có chút khó chịu, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Ngươi nói xem, vì sao?"

Quý phi nói: "Bởi vì bệ hạ muốn làm cho gia tộc lớn mạnh, hiển nhiên con lớn nhất không có năng lực này, nói không chừng còn tiêu xài sạch tích tụ gia tộc để lại, trở thành bại gia tử. Nhưng nếu giao cho tiểu nhi tử, có thể bảo đảm gia tộc thịnh vượng.”

"Vậy con lớn thì sao? Đó là do đích thê sinh hạ, vốn phải là người thừa kế chính thống của gia tộc."

"Bệ hạ nói không sai, cho nên, đem gia tộc phó thác cho tiểu nhi tử, chờ tương lai lúc tiểu nhi tử muốn chọn người kế thừa, phải tới chỗ đích xuất đại ca, chọn lựa con cháu đích phòng thừa kế. Như vậy, người thừa kế chính thống vẫn còn, gia tộc cũng thịnh vượng. Đó không phải nhất cử lưỡng tiện sao? Huống chi khi đó, gia tộc dưới sự quản lý của tiểu nhi tử, nói không chừng gia sản nhiều phiên bội, đãi ngộ với con lớn nhất cũng tốt hơn trước, nói vậy con lớn nhất sẽ không để ý."

"Nhưng trẫm đang nói thiên hạ, nói ngôi vị Hoàng đế, không phải đang nói về sản nghiệp nhỏ bé của gia tộc, cũng không phải đang nói người thừa kế gia tộc."

"Không sai." Quý phi cười nói: "Cho nên nô tì nói, nếu."

Quý phi ngẩng đầu nhìn Nguyên Vũ đế: "Bệ hạ vì thế lo lắng, nô tì xác thực không đành lòng. Nhưng nô tì là ý kiến phụ nhân, cũng chỉ có thể giả thiết đến đây thôi. Sự tình liên quan tới truyền thừa hoàng thất, giang sơn muôn đời, nô tì không dám vọng ngôn nói bậy. Chỉ hy vọng bệ hạ, thận trọng quyết định, chớ để cô phụ giang sơn."

Nguyên Vũ đế thấy trong lòng đau đau.

Chớ để cô phụ giang sơn...

Lời Quý phi vừa nói, thật sự chọc đến đáy lòng ông ta.

Ông ta sợ nhất, chính là lựa chọn sai, thanh danh một đời bị phá hư, khí tiết tuổi già khó giữ được. Nếu như để giang sơn Đại Ngụy gặp hiểm cảnh, tương lai không còn mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông.

Loại e ngại này, càng vượt qua mặt mũi Hoàng đế mà ông ta coi trọng.

Nói Thụy Vương yêu quý lông chim, kỳ thực ông ta làm phụ hoàng làm sao không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.