Chuyện Thái Tử giam quốc, không có nhiều quan hệ cùng Lưu Đồng, nhưng hắn vẫn cảm giác được không khí chung quanh chuyển biến.
Tuy rằng biểu cảm trên mặt Từng Toàn Đức vẫn trước sau như một khô khan nhạt nhẽo, nhưng đáy mắt lại tiệm thâm.
An Dày mỗi ngày đến đưa thịt đưa đồ ăn cho bọn hắn nhìn tinh thần cũng không mấy phấn chấn.
Hoa Trạch hỏi An Dày xảy ra chuyện gì, An Dày trả lời hắn, trong cung có động tác mới, nghe nói muốn dời một đám cung nhân ra ngoài, tới ngõ hẻm Trung Quan, cũng không biết sau này sống ra sao.
Hoa Trạch thuật lại với Lưu Đồng, Lưu Đồng trầm ngâm nửa ngày sau đó nói: "Phụ hoàng không thể giải quyết hướng sự, sau khi Thái Tử giam quốc vì để ngừa vạn nhất, xem ra hắn ta muốn bắt đầu thay cung nhân trong cung."
"Ý của chàng là, hắn ta muốn đuổi hết người không phải của mình ra khỏi cung?" Thường Nhuận Chi nhíu mày nói: "Công trình này có chút lớn, toàn bộ hoàng cung, bao nhiêu cung nhân."
"Không cần thiết đổi toàn bộ, chỉ cần vị trí mấu chốt, thay đổi người chưởng quyền." Lưu Đồng than nhẹ: "Xem ra, người tín nhiệm của đám nương nương trong hậu cung cũng đều bị thay thế. Nhân vậy mấu chốt bên người, có người của hắn ta thì hắn ta mới phóng tâm."
Thường Nhuận Chi lo lắng nói: "Hiền phi nương nương không có việc gì chứ?"
"Sẽ không, nhiều lắm là giống chúng ta, ăn mặc chịu chút tội, quá đáng hơn, Thái Tử không dám làm." Lưu Đồng nói: "Ngũ ca còn ở Yến Bắc, một khi biết Hiền phi nương nương có việc, nhất định sẽ không tiếp tục ngủ đông. Thái Tử biết đạo lý này."
Thường Nhuận Chi gật đầu, trong lòng có chút hoảng sợ.
Thụy vương ở Yến Bắc, không thể hồi kinh, sau này Thái Tử giam quốc mới không bao lâu, đã bắt đầu dứt khoát hẳn hoi bài trừ dị kỷ. Nếu lại để hắn ta chưởng quản việc triều đình trong thời gian dài hơn chút nữa, không biết hắn ta sẽ làm ra chuyện gì.
Thường Nhuận Chi nhìn Lưu Đồng: "Đừng lo lắng, Thụy vương sẽ có đối sách, không phải còn có Nam Bình vương ở đây sao?"
Lưu Đồng vuốt cằm, có chút chần chờ: "Từ đây đến lúc đó, bất luận Thái Tử làm cái gì, Thập Nhị đệ đều không thể có dị nghị, bằng không theo tính nết Thái Tử, nhất định sẽ hoài nghi Thập Nhị đệ."
"Nghe nói Thái Tử giam quốc, Nam Bình vương cũng ra mặt nỗ lực bảo vệ, từ đó chắc Thái Tử cũng tiêu trừ nghi ngờ với Nam Bình vương?"
"Đó lại là một lo lắng khác." Lưu Đồng nói: "Hơn nữa, có lẽ cũng là khi đó, Thập Nhị đệ cảm thấy xu thế tất yếu, không thể nghịch lưu phản đối."
Thường Nhuận Chi thở dài, lẩm bẩm một câu: "Lúc trước không phải thân thể bệ hạ đã dưỡng tốt sao? Làm sao đột nhiên lại trúng gió? Không lẽ lại chịu kích thích gì..."
Lưu Đồng hơi ngưng mi.
Có thể khiến phụ hoàng động khí, chắc là do Thái Tử. Hắn ta lại làm cái gì làm cho phụ hoàng giận dữ đến mức trúng gió tê liệt?
Gần đây cũng không nghe nói Thái Tử có động tác lớn nào, chuyện này chắc Thái Tử ngầm làm, hoặc là Thái Tử làm nhưng mà không có bộc quang ra.
Lưu Đồng nghĩ không ra nguyên cớ, dứt khoát không suy nghĩ nữa, bắt đầu suy tư bước tiếp theo nên đi làm sao.
Dựa theo kế hoạch của Ngũ ca, tất nhiên là muốn hậu phát chế nhân, nói cách khác, mặc dù Thái Tử giam quốc, Ngũ ca cũng sẽ án binh bất động, chờ Thái Tử chủ động ra tay.
Tự nhiên, hiện tại Ngũ ca không thể nhúng tay tới chuyện bên này.
Như vậy, trong khoảng thời gian Thái Tử giam quốc, nhất định khổ sở.
Ngẫm lại lúc trước Thái Tử để Thái Y viện không phái y bà và bà đỡ đến ngõ hẻm Trung Quan, Lưu Đồng đã biết nếu như Thái Tử chưởng quyền, hắn ta sẽ trừng mắt tất báo, càng thêm khó xử bọn họ.
Quá phận hắn ta không dám làm, cũng chỉ có thể làm khó bọn họ trên chuyện ăn mặc.
Lưu Đồng cảm thấy không thể chờ, khi An Dày đến đưa thịt và đồ ăn, hắn gọi An Dày lại, để hắn ta mời Từng Toàn Đức đến.
Từng Toàn Đức tới rất nhanh, Lưu Đồng nói với ông ta: "Từng công công, ta cần lương thực đủ nhiều, cũng muốn dự bị một ít quần áo mùa đông, trừ những thứ đó ra còn có than củi và chút dược liệu."
Từng Toàn Đức yên lặng nhìn Lưu Đồng một lát, nói: "Cửu điện hạ lo lắng thỏa đáng, nô tài sẽ nắm chặt thời gian."
Từng Toàn Đức dùng thời gian hai ngày, điều mấy chục bao tải lương thực, rau xanh khô cùng với mấy đại khuông dày vải bông và bông vải mới, đều là thừa dịp buổi tối khuya đêm người tĩnh đưa tới.
Ngày thứ ba, vốn dĩ Từng Toàn Đức muốn đưa dược liệu đến, đêm đó, Lưu Đồng và Hoa Trạch đợi cả đêm cũng không thấy ai đến.
Hôm sau, An Dày đến đưa thịt và đồ ăn nhỏ giọng nhắc nhở bọn họ: "Ngõ hẻm Trung Quan được điều quản sự mới, Từng công công bị trượng đánh vì bị phát hiện. Hôm nay vẫn là nô tài đến đưa đồ ăn, ngày mai chắc là nô tài cũng bị thay."
Lưu Đồng cảm tạ hắn ta trong khoảng thời gian này không ngại cực khổ, cho hắn ta một thỏi vàng làm thù lao.
An Dày vừa lòng nhét vào trong túi, suy nghĩ một chút lại nhỏ giọng nói: "Cửu điện hạ, nô tài nhìn quản sự mới đến vẻ mặt dữ tợn, sợ là không dễ tiếp xúc, sau này ngài phải ngàn vạn cẩn thận."
Lưu Đồng gật đầu, lần nữa cảm tạ hắn ta.
"Chủ tử, bây giờ làm sao đây?" Hoa Trạch sầu lo nói: "Thái Tử đã tài người từ trong cung, bố trí những người này, đầu tiên là nghĩ đến ngõ hẻm Trung Quan, nói vậy chủ sự này, là đồ ba gai Thái Tử tìm đến, sau này chúng ta..."
"Không quan hệ." Lưu Đồng nhẹ giọng nói: "Cùng lắm thì, phong kín của viện lại, ta không tin hắn ta còn có thể trèo tường vào đây làm khó ta."
Hoa Trạch nghĩ một lát: "Lương thực chúng ta có, đất trồng rau cũng có đồ ăn tươi, ăn mặc không cần lo lắng. Nhưng lương thực ăn xong thì thôi..."
Từng Toàn Đức đưa tới lương thực tính toán đâu ra đấy có thể cung ứng bọn họ ăn trong một năm, sau một năm thì sao đây?
"Ngõ hẻm Trung Quan sẽ không đưa lương thực đến, nhưng có thể sẽ đưa tới lương thực chất lượng kém. Bọn họ chỉ cần đưa, chúng ta cứ lấy."
"Vây nếu đưa tới đồ mốc meo..."
"Vậy thì không cần." Lưu Đồng nói: "Đồ mốc meo, không chừng ăn xong xấu bụng. Chúng ta bây giờ còn chưa có đói, không cần phải chịu cơn giận không đâu."
Lưu Đồng nhất nhất an bài thỏa đáng mọi chuyện, chờ xem quản sự mới tới xử sự như thế nào.
Ngày hôm sau, không có người đưa đồ ăn đến.
Ngày thứ ba, vẫn không có người.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Cho đến khi tới ngày thứ sáu, quản sự mới đến mới ưỡn ngực vác gương mặt tươi cười đến gõ cửa tiểu viện.
Lưu Đồng đứng ở giữa sân, nhàn nhạt nhìn thái giám tự xưng là Tại quản sự.
"Xin lỗi xin lỗi, tiểu nhân vừa tới ngõ hẻm Trung Quan, vội vàng quản lý, chậm trễ chuyện bên này của Cửu điện hạ, thật sự hổ thẹn." Thân hình quản sự này hơi mập, ánh mắt bất chính, vừa nói chuyện, ánh mắt vừa trượt qua một bên nhìn chằm chằm Ngụy Tử.
Ngụy Tử vốn là người hoạt bát dễ nổi giận, lúc này phát hỏa, trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Tại quản sự cười hắc hắc: "Vị tẩu tử này tì khí rất lớn ha."
"Ai là tẩu tử của ngươi, ta cũng không thiếu chú em chân chi thứ ba."
Ngụy Tử hừ lạnh, quản sự biến sắc: "Bổn công công quản lý ngõ hẻm Trung Quan này, há tha cho một phụ nhân nho nhỏ như ngươi nhục nhã? Người tới, kéo nàng ta qua đây cho bổn công công!"
Thái giám phía sau đang muốn tiến lên, Hoa Trạch bước ra một bước: "Ai dám? Không muốn sống cứ việc đến thử xem."
Tuy lời nói bình bình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thực sự không ai dám tiến lên.
Lưu Đồng lạnh lùng nở nụ cười: "Uy phong của Tại quản sự thật lớn, ở trước mặt ta, lại muốn bắt người của ta, ngươi đang xem thường ta sao?"
"Nô tài không dám, nô tài không dám." Tại quản sự lập tức cười hề hề: "Nô tài chỉ là thay Cửu điện hạ lo lắng mà thôi, phụ nhân mạnh mẽ xảo quyệt bực này, nói vậy hầu hạ Cửu điện hạ không được dụng tâm."
Tại quản sự vẫy vẫy tay: "Đây là Tiểu Thúy Nhi trong cung Tĩnh phi nương nương, sau này cứ để nàng đến hầu hạ Cửu điện hạ."