Kế Thê

Chương 352: Quy Nguyên



Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

___________

Cùng với tiếng pháo vang vọng trời đất, mấy chiếc đại hạm trên bến tàu bắt đầu di chuyển hướng tới phương xa.

Lúc này kỹ thuật hàng hải không mấy phát triển, đại hạm chỉ đi dọc theo bên cạnh lục địa, như vậy mới an toàn, cũng có thể lên bờ nhanh chóng.

Nam Bình vương và Nam Bình vương phi đứng trên sàn tàu chủ hạm, vẫy tay với mọi người đang dần xa xôi.

Thái Xương đế mỉm cười, cũng giơ tay lên chào lại.

Lưu Đồng đứng bên cạnh hắn ta, cười nói: "Dường như tâm tình của Thập Nhị đệ rất tốt, hôm nay trời trong nắng ấm, là ngày lành để khởi hành, nói vậy chắc chắn Thập Nhị đệ có thể bình an trở về."

Đại hạm sẽ đi xuống vùng duyên hải, ở nơi rừng biển Đại Ngụy đều sẽ nhìn được đại hạm, trên lãnh thổ Đại Ngụy, đại hạm có thể ngừng lại, tiếp viện vài thứ.

Có thể nói, lúc này đại hạm vẫn an toàn. Nhưng đợi đến khi rời khỏi quốc thổ Đại Ngụy, chưa chắc đã được an toàn. Đến lúc đó phải dựa vào hải quân đặc biệt huấn luyện vài năm mới cam đoan được đại hạm an toàn.

Thường Âu vẫn khư khư thái độ không thành thân, hôm nay hắn rời khỏi nhà, Tiền di nương cũng đến tiễn hắn, mắt ửng đỏ nhắn nhủ —— cho dù cưới con dâu ngoại quốc trở về, bà cũng nhận, ít nhất thì hắn cũng chịu cưới vợ!

Việc hôn nhân của con cái, luôn được phụ mẫu đặt nặng trong lòng, đời này Tiền di nương hao hết tâm sức vì đứa con trai này, e là còn quan tâm hơn cả con gái Thường Thấm Chi gấp mười lần.

Đại hạm càng lúc càng xa, rất nhiều người dân đi dọc theo bờ biển, chạy theo đại hạm. Sau khi bọn họ rời đi, Ngự Lâm quân bảo vệ Thái Xương đế và triều thần lui lại.

Lưu Đồng theo Thái Xương đế về cung, Thường Nhuận Chi tìm được Lưu Cảnh Lăng, dẫn con trai con gái về phủ trước. Còn con trai trưởng, Lưu Cảnh Dương đã bắt đầu đi làm, cho nên hắn phải đi làm nhiệm vụ của mình.

Lưu Cảnh Lăng hưng phấn vòng quanh mẫu thân và muội muội, vừa vây quanh vừa nói: “Nương à, người có nhìn thấy binh lính hộ vệ không? Bọn họ thật là uy phong! Tứ cữu cữu vừa rồi đứng ở chỗ kia, chà, không giận tự uy, khí thế thật khá!”

Thường Nhuận Chi cười nói: "Sao vậy, con hâm mộ à? Nhưng con vẫn còn bé lắm..."

"Con nhỏ chỗ nào? Nhìn con có hơi gầy, nhưng cởi quần áo ra, con vẫn rất khôi ngô nha."

Lưu Cảnh Đào trêu chọc hắn: "Nhị ca không biết xấu hổ!"

"Tiểu nha đầu xấu xa này, mắt thấy mới là thật, nếu muội không tin, ta cởi ra cho muội xem?" Còn làm bộ muốn cởi quần áo ngay tại chỗ.

"Hồ nháo." Thường Nhuận Chi đặt tay lên trán hắn đẩy ra, cười nói: “Đừng trêu chọc muội muội con.”

Lưu Cảnh Lăng cười hắc hắc.

So với đại ca hắn, Lưu Cảnh Lăng hoạt bát hơn nhiều, đại khái bởi vì trí tưởng tượng của hắn phong phú, cho nên tranh hắn vẽ rất tươi đẹp và cá tính, còn chữ hắn viết, cũng có chút tiêu sái, tự tạo thành trường phái riêng.

Mặc dù tuổi hắn còn nhỏ, nhưng tranh chữ của hắn đã trở thành mặc hàng nóng trong các cửa hàng tranh chữ, giá cả cũng dần dần được tăng cao.

Cũng may khi làm việc hắn vẫn có chừng mực, lấy cho mình danh hào nhã nhặn, không làm nổi bật một cách thái quá, "Quy nguyên tiên sinh" chính là nhị công tử của phủ Vinh Quận vương.

Nếu thân phận của hắn bị bại lộ, chỉ sợ giá tranh chữ còn muốn tăng vọt lên.

Lưu Cảnh Lăng chỉnh lại quần áo, chớp mắt nói với Thường Nhuận Chi: "Nương, lát nữa trở về con sẽ vẽ lại thịnh cảnh ngày hôm nay, chờ sau khi vẽ hoàn chỉnh, chờ tất niên năm nay sẽ tặng cho hoàng bá bá, người cảm thấy ổn chứ?"

"Rất tốt." Thường Nhuận Chi nói: "Chỉ có điều không có mẫu để nhìn rồi vẽ, nhớ lại vẽ ra, có phải có chút khó khăn?"

"Chắc được, con sẽ thử xem." Lưu Cảnh Lăng lên mặt nói: "Lúc trước tranh con vẽ rất chạy, tứ cửu cữu đã mở cửa để con quan sát, đại hạm con đã từng vẽ rồi, trở về sắp xếp lại trình tự thì có thể vẽ, còn về nhân vật, thêm vào là được."

Thường Nhuận Chi cũng không am hiểu vẽ vời, nhưng nhận xét thì nàng vẫn làm được, con trai là nghệ thuật gia, đây cũng là chuyện khiến nàng kiêu ngạo.

"Đi đi, chờ con vẽ xong, nhớ báo với mẫu thân một tiếng."

"Con biết rồi ạ."

Mẫu tử ba người trở về phủ, Quý thái phi vội vàng hỏi hôm nay có náo nhiệt không.

"Tổ mẫu, rất náo nhiệt nha, vả lại còn có thật nhiều người! Nhạc Nhạc chưa thấy qua nhiều người như vậy bao giờ, đứng đầy một khoảng sân rộng lớn." Lưu Cảnh Đào chạy đến bên người Quý thái phi làm nũng, vừa nói vừa đấm chân cho bà: “Tổ mẫu không đi, thật đáng tiếc! Chờ khi Thập Nhị thúc trở về, nhất định người phải theo con đi đón thúc thúc, đến lúc đó khẳng định lại có một đống người."

Quý thái phi trìu mến vỗ vỗ gương mặt nhỏ của cô bé, nói: "Được, vậy đến lúc đó tổ mẫu cũng phải đi xem náo nhiệt."

Lưu Cảnh Lăng ngồi không yên, sau khi hành lễ với hai trưởng bối liền chạy đến phòng vẽ tranh. Quý thái phi hỏi, Thường Nhuận Chi giải thích hắn muốn vẽ lại phong cảnh hưng thịnh náo nhiệt hôm nay, Lưu Cảnh Đào cũng cười nói: "Chờ nhị ca vẽ xong, Nhạc Nhạc sẽ mang tranh đến cho tổ mẫu xem trước tiên!"

"Tốt lắm, Nhạc Nhạc nhà ta thật ngoan!"

Cuộc sống bây giờ của Quý thái phi rất thích ý. Mọi việc trong phủ Thường Nhuận Chi đều xử lý rất thỏa đáng, một ngày ba bữa đầy đủ dinh dưỡng lại ngon miệng, sống không chút phiền não, mỗi ngày ngoại trừ Nhạc Nhạc đến bên cạnh bà chọc cười, Đoạn Nhu Nam còn có thể đến trò chuyện với bà, những lúc Thường Nhuận Chi không bận rộn, ba người các nàng còn có thể chơi “Đấu địa chủ” một lát, đó cũng là trò chơi Thường Nhuận Chi tạo ra để giết thời gian.

Có đôi khi tiểu Hàn thị cũng đến vương phủ, dù thế nào cũng muốn đánh một bàn mã điếu.

Lúc trước ở trong cung, cũng không thể thanh nhàn được như thế này.

Quý thái phi vô cùng may mắn lúc ấy bà tự tìm được hậu lộ cho bản thân.

Đến tối Lưu Đồng mới trở về, theo thường lệ hỏi hôm nay Nhạc Nhạc có ngoan không.

Nhạc Nhạc nói hôm nay có chút không ngoan, bởi vì đụng vào người khác, Lưu Đồng lập tức thân thiết hỏi: "Đụng vào chỗ nào vậy? Nhạc Nhạc có bị thương không?"

"Không có ạ." Nhạc Nhạc chu miệng, đáp: "Con đã xin lỗi thúc thúc kia, nhưng hắn không có để ý đến con, không có nói câu nào với Nhạc Nhạc hết... Cha, là bởi vì hắn không muốn nhận lời xin lỗi của Nhạc Nhạc sao?"

"Làm sao có thể, Nhạc Nhạc là tiểu cô nương ngoan nhất trên đời, cha đoán chắc là hắn bị nghễnh ngãng, nếu không sao có thể không nghe thấy tiếng bước chân của Nhạc Nhạc rồi còn bị Nhạc Nhạc đụng trúng, còn ngoảnh mặt làm ngơ lời xin lỗi của Nhạc Nhạc?"

Nhạc Nhạc dễ dàng tiếp nhận cách giải thích của Lưu Đồng: "Được rồi, vậy thúc thúc kia cũng thật đáng thương..."

Lưu Đồng dỗ dành nữ nhi, sau đó để thị nữ đưa cô bé về phòng ngủ, hắn ngồi lên giường, vừa cởi áo vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Là ai to gan lớn mật đụng phải Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc xin lỗi hắn còn không quan tâm? Có thể lên thuyền chắc không phải là loại người không có mắt nhìn đi."

Thường Nhuận Chi nói: "Là Phương Sóc Chương, phỏng chừng là đột nhiên nhìn thấy thiếp và Nhạc Nhạc, cho nên ngây người, một chữ cũng chưa nói."

Lưu Đồng dừng động tác trên tay, nhìn về phía Thường Nhuận Chi lẩm bẩm: "Sao lại gặp được hắn chứ?"

"Sao thế, ghen à?"

"Có một chút." Lưu Đồng gật đầu: "Nếu nàng không nhắc tới cái tên này, ta cũng không có ấn tượng gì với hắn."

"Thiếp cũng vậy!" Thường Nhuận Chi thả màn che xuống, nói: "Lúc trước Ngụy Tử còn nhắc với thiếp về chuyện của Phương gia, nói bọn họ sống không mấy khá giả nên nàng an tâm, bây giờ nàng cũng trầm ổn hơn rồi, không còn bát quái trước mặt thiếp, ngẫm lại còn có chút không quen."

Lưu Đồng tức giận hừ hai tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.