Kế Thê

Chương 94: Của hồi môn



“Trước kia gả ngươi đi Phương gia, ta đương nhiên cảm thấy Phương gia bần, có thể cùng Hầu phủ chúng ta kết thân, tuy rằng chúng ta đề hôn sự, nhưng nói đến cùng là bọn hắn trèo cao, cho nên lúc đó cũng không nghĩ đưa hai nha đầu tới hầu hạ Phương Sóc Chương. Dựa vào cái gì mà Hầu phủ chúng ta gả nữ nhi cho hắn, lại còn phải chuẩn bị cho hắn thêm hai nha đầu ấm giường chứ?”

Nhớ tới tiểu tâm tư đương thời, tiểu Hàn thị buông tiếng thở dài:

“Ngược lại không nghĩ tới, mới qua nửa năm hắn ta liền nạp thiếp.”

Thường Nhuận Chi cúi đầu, mặc dù nàng nói trong lòng sẽ cho Phương Sóc Chương hai thông phòng, chờ Tô Nguyên Mi lên kinh thành, Phương Sóc Chương cũng sẽ nạp thiếp.

Cho nên nàng cảm thấy, nạp thiếp hay không nạp thiếp, hay đi ngủ với thông phòng, kỳ thực hai người cũng không có quan hệ gì hết.

Không phải cho hắn thông phòng hắn liền không nạp thiếp, cũng không phải cho hắn nạp thiếp sẽ không có thông phòng.

Nam nhân hoa tâm, có cả thị thiếp lẫn thông phòng vẫn ngại không đủ.

Nhưng cũng có nam nhân chung tình, sẽ không bao giờ nghĩ tới nạp tiểu thiếp hay thông phòng.

“... Đến cùng thì thân phận Cửu hoàng tử và Phương Sóc Chương là không giống nhau, thân phận con cháu hoàng gia bày ra ở đó, người ở hậu viện nhiều là điều đương nhiên. Nói không chừng nương nương trong hậu cung, vài vị Vương gia, Hoàng tử chờ khi Cửu hoàng tử thành thân sẽ cho Cửu Hoàng tử ít người.. Thậm chí Thánh thượng tâm huyết dâng trào, cũng sẽ thưởng người cho Cửu hoàng tử. Chúng ta cứ chuẩn bị hai người có tư sắc, thành thật bổn phận tới hầu hạ Cửu hoàng tử, miễn cho đến lúc đó ngươi tự loạn đầu trận tuyến.”

Tiểu Hàn thị uống ngụm trà, thấy Thường Nhuận Chi thất thần, hỏi:

“Nhuận Chi, ngươi nghĩ thế nào?”

Thường Nhuận Chi “A” một tiếng, mờ mịt ngẩng đầu nhìn tiểu Hàn thị.

Tiểu Hàn thị thở dài:

“Nãy giờ ta nói, ngươi nghe lọt được không?”

Thường Nhuận Chi xấu hổ cười cười:

“Thực xin lỗi mẫu thân, con phân tâm, nãy giờ không có nghe.”

Tiểu Hàn thị tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Thường Nhuận Chi vội nói:

“Con hiểu ý của mẫu thân, chỉ hi vọng có thể chọn được hai người thành thật theo con gả qua đó, hầu hạ Cửu Hoàng tử.”

Tiểu Hàn thị vuốt cằm:

“Mỗi tháng khi nguyệt sự của ngươi tới, phải có người thay thế ngươi hầu hạ Cửu Hoàng tử? Nếu ngươi có thai, trong thời gian mang thai cũng phải có người thay thế hầu hạ. Người do mình chuẩn bị, ngươi sẽ an tâm hơn, đến cùng cũng không phải là oanh oanh yến yến bên ngoài.”

Thường Nhuận Chi biết vấn đề mà tiểu Hàn thị lo lắng là hiện thực, đều là vì muốn tốt cho nàng. Cho nên nàng cũng không nói nửa câu cự tuyệt.

Nếu như cự tuyệt, nàng lý giải với tiểu Hàn thị, tiểu Hàn thị lại càng lo lắng tương lai có thể nàng sẽ bị thất sủng, nữ nhân bên cạnh phải chuẩn bị một hai.

Cho nên Thường Nhuận Chi nói:

“Vậy do mẫu thân làm chủ, giúp nữ nhi quyết định đi, nữ nhi tuổi trẻ, chưa từng chọn qua người như vậy, mẫu thân chọn con cũng yên tâm.”

Tiểu Hàn thị rất tinh mắt, bằng không sẽ không chọn Nhạc thị trong những năm này chưa bao giờ cãi lời bà á.

Tiểu Hàn thị nghe nàng nói cũng đã yên tâm, nhưng trên mặt nàng không chút biểu cảm, bà liền nói thầm: Đứa nhỏ này sẽ không đem lời bà nói bỏ ngoài tai chứ, nàng nói cho có lệ đi?

Tiểu Hàn thị đoán đúng được một nửa.

Chính xác là Thường Nhuận Chi không đem lời tiểu Hàn thị nói để nàng chuẩn bị thông phòng đặt ở trong lòng, nguyên nhân rất đơn giản, nàng tin tưởng Lưu Đồng.

Làm có lệ, nhưng sẽ không từ chối.

Đối với Thường Nhuận Chi mà nói, thân nhân kiếp này của nàng, nàng đều quý trọng. Cho dù tiểu Hàn thị không có chung huyết thống với nàng cũng vậy.

Nàng sẽ nghe ý kiến của tiểu Hàn thị, nhận hảo ý của bà, mang theo hai thông phòng dự bị gả tới phủ Cửu Hoàng tử.

Nhưng đến cùng Cửu Hoàng tử có ngủ với các nàng hay không, vậy cũng không đến lượt tiểu Hàn thị có thể cắm tay vào.

Không sợ tương lai Cửu Hoàng tử có hứng thú với các nàng, tiểu Hàn thị lại sầu lo chuẩn bị trước cho nàng, Thường Nhuận Chi cũng sẽ vui vẻ nhận hết.

Vô hắn, để tiểu Hàn thị an tâm mà thôi.

Thường Nhuận Chi sẽ không nói với tiểu Hàn thị, nàng sẽ cùng Lưu Đồng cả đời một đôi người.

Mặc dù nếp sống Đại Ngụy phóng khoáng, muôn hình vạn trạng, loại ý tưởng này cũng không phải thông thường, huống chi Lưu Đồng còn là hoàng tử. Nói ra ý nghĩ như vậy, trừ bỏ nàng và vị di nương luôn coi nàng là trung tâm kia, người khác nghe thấy sợ là sẽ nói nàng điên rồi?

Nàng không có ý tưởng muốn ở cổ đại đặc lập độc hành, nàng chỉ cần ngầm kiên trì nguyên tắc của mình là được rồi.

Sắc trời đã tối, Thường Nhuận Chi cười tủm tỉm nói cáo từ cùng tiểu Hàn thị, trở về chỗ ở của nàng.

Qua vài ngày, tiểu Hàn thị ngầm quan sát, thấy Thường Nhuận Chi không có biến hóa gì, lòng bà mới dần an ổn trở lại.

Rất nhanh, tiểu Hàn thị liền điểm người theo Thường Nhuận Chi xuất giá, xếp thành từng hàng dài ở tiểu viện của tiểu Hàn thị.

Ở giữa có một phần, là chưởng quầy, trang đầu và quản sự thay Thường Nhuận Chi quản lý cửa hàng và thôn trang hồi môn, trừ bỏ vài nữ chưởng quầy chuyên buôn bán sinh ý nữ, dường như toàn bộ đều là nam tử trung niên.

Một ít người này cũng sẽ không hầu hạ Thường Nhuận Chi, bất quá là thay Thường Nhuận Chi quản lý tài sản. Trong đó có một ít cũng không ký thân khế, không tính là hạ nhân, cho nên Thường Nhuận Chi đối với bọn họ cũng rất lễ đợi.

Một phần khác sẽ cùng nàng đi hầu hạ Cửu Hoàng tử.

Trong những người này đa số đều là nữ tử. Từ ma ma đến nha hoàn, có một ít người trẻ tuổi.

Số ít là gia đinh tùy tùng, có một ít nữ tử hồi môn đã lập gia đình, mẫu tử, phụ nữ (cha con) và quan hệ cửu sanh. Trừ chuyện đó ra, bên cạnh đứng riêng một hàng còn độc thân, ăn mặc tương đối tinh xảo, là chưởng quầy, trang đầu và quản sự giúp Thường Nhuận Chi quản lý trang phô.

Thường Nhuận Chi nhất nhất thấy, nhớ mặt, tiểu Hàn thị liền gọi ra hai người:

“Trông Hạ, Tìm Đông, đi ra gặp Tam cô nương.”

Lập tức có hai tiểu cô nương diện mạo thanh tứ bước ra.

Thường Nhuận Chi tập trung nhìn, hai cô nương này vóc người còn chưa phát triển hết, phỏng chừng chỉ mười ba, mười bốn. Mặc dù còn chưa nảy nở, nhưng hiện tại có thể thấy chờ các nàng vừa tròn mười sau, mười bảy tuổi, tướng mạo nhất định là dịu dàng thanh tú.

Hai tiểu cô nương cúi đầu đứng trước mặt tiểu Hàn thị và Thường Nhuận Chi, một người nhìn ngực, hơi rụt đầu xuống; một người khác thì hai tay tương giáo phía trước, vô thức nắm chặt.

Thường Nhuận Chi hiểu rõ trong lòng, đây là thông phòng hồi môn mà tiểu Hàn thị chọn, không khỏi bật cười.

“Mẫu thân, hai hài tử này lá gan không khỏi quá nhỏ đi?”

Tiểu Hàn thị gật đầu:

“Chính là nhìn trúng điểm này của các nàng, mới chọn hai người họ. Ngày xuất giá của ngưới sắp tới rồi, trước hết để các nàng học quy củ nha hoàn. Chờ khi ngươi gả vào phủ Hoàng tử, lại để Diêu Hoàng chỉ điểm| dạy dỗ| qua hai ba năm nữa, chắc hẳn tính tình các nàng cũng sẽ thay đổi chút.”

Thường Nhuận Chi chần chờ, rồi mới ghé người vào bên cạnh tiểu Hàn thị, nói:

“Mẫu thân, các nàng có phải quá nhỏ hay không?”

Tiểu Hàn thị trả lời:

“Không nhỏ, tân hôn ngươi qua đi, ít nhất ngươi cũng bắt được lòng Cửu hoàng tử hai ba năm. Đợi hai ba năm nữa các nàng cũng đã mười sáu, mười bảy tuổi, vừa khéo không sai biệt lắm. Lui một bước, nếu như ngươi vào cửa không lâu Cửu Hoàng tử lại sủng hạnh các nàng, ngại rằng các nàng còn nhỏ, sẽ không để các nàng có thai đâu. Trong cung có thủ đoạn như vậy, ngươi cũng không cần lo lắng, chờ đại tỷ ngươi về sẽ dạy cho ngươi.”

Thường Nhuận Chi gật đầu, nhìn hai nữ hài tử đang sợ sệt nhiều hơn là vui sướng, yên lặng thở dài trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.