Kẻ Thứ Ba

Chương 14



Hai tháng trước khi cậu ấy về nước, tớ từ chức, kế tiếp là bắt đầu tìm việc ở một địa phương khác trên mạng.

Cha mẹ tớ tái hôn cả rồi, mẹ với dượng có một bé trai nhỏ của hai người, cả nhà họ trừ mẹ tớ thì chẳng mấy thân thiết với tớ, thế nên tớ khá tự lập kể từ khi tớ còn nhỏ.

Tớ nói với mẹ rằng tớ muốn chuyển việc ra nơi khác để làm, mẹ tớ ủng hộ tớ, nhẹ nói đồng ý, thiếu tiền cứ nói mẹ.

Rồi mẹ hỏi:

– Tự dưng chuyển chỗ làm như vậy, hai cậu bạn thân Giang Dã với Tiểu Phi của con có biết không? Mẹ nhớ là công ty nhà Giang Dã ở đây nhỉ, còn Tiểu Phi… chắc nó không về nước nữa nhỉ?

Bên cạnh cậu bạn thuở nhỏ Giang Dã, kể từ khi tớ lên đại học, mỗi dịp sinh nhật thì cậu và Diệp Thường Phi đều đến nhà tớ, chúc mừng tớ. Cậu ấy xinh xắn, dẻo miệng, mẹ tớ cũng quý cậu ấy lắm.

Tớ do dự một chút rồi bảo mẹ:

– Ai rồi cũng khác mà mẹ, con muốn đi đây đi đó, kết thêm nhiều bạn.

Sợ mẹ tớ nhiều lời, tớ dặn trước:

– Mẹ đừng nói với các cậu ấy về chỗ làm mới của con nhé? Mẹ có thể bảo các cậu ấy là mẹ cũng không biết.

Mẹ tớ ngẩn người:

– … Mẹ tưởng tình bạn mấy đứa đang ổn lắm.

Đang ổn thật ạ.

Tớ không ý kiến gì thêm, chỉ hạ giọng, cậy nhờ:

– Xin mẹ đó, nha mẹ.

Chắc do tớ ít khi nào xin mẹ như vậy, mẹ im một lúc rồi đồng ý với tớ.

Tớ rất cảm ơn mẹ, cảm ơn vì mẹ không hỏi gì thêm.

Thật ra tớ còn muốn lựa thêm đồ đạc, tân trang nhà mới, cảm giác mới lạ như đang tìm kiếm cuộc sống mới vậy, bỗng tớ tìm lại hướng đi mới cho riêng mình, tâm trạng tớ tốt lên nhiều.

Cậu ấy hỏi tớ:

– Thanh Thanh muốn mua gì không? Hay là cậu hỏi mẹ cậu xem mẹ cậu cần gì không? Lần này về nước, tớ muốn mua quà cho nhà cậu.

Tớ cười, đáp:

– Cậu về là tốt rồi. Hiện tớ không thiếu gì hết, mẹ tớ cũng vậy.

Dường như năng lượng tích cực của tớ lan tỏa đến cậu ấy, cậu ấy cũng cười, hỏi tớ:

– Thanh Thanh vui quá nè! Lâu rồi tớ không thấy cậu như vậy luôn đấy.

Đầu tớ lóe sáng, tớ vội đáp:

– Vì, cậu sắp về nước đó.

Có vẻ cậu ấy phấn chấn hơn, vui vẻ ứng lời:

– Thật không? Thanh Thanh… thật ra tớ có chuẩn bị một niềm vui lớn cho cậu đó Thanh Thanh.

Tớ ngẩn người:

– Sao?

Cậu ấy cười khẽ, dịu dàng đáp:

– Lúc đó cậu ắt biết.

Sau khi gác máy, tâm trạng tớ phức tạp hẳn.

Niềm vui lớn của cậu ấy, chắc tớ không xứng để nhận.

Mối quan hệ kỳ quái giữa ba người tớ, cậu và cậu ấy sắp bước đến hồi kết rồi. Có điều, giữa các cậu, tớ thật lòng muốn xin lỗi cậu ấy.

Nếu tớ thẳng thắn, chủ động nói cho cậu ấy chuyện những năm gần đây của tớ với cậu, với tính ghét kẻ xấu như thù, cậu ấy sẽ dứt khoát đoạn tuyệt tớ, né tớ như né tà.

Giống như cách cậu ấy từng làm với cậu vậy.

Tớ nghĩ tớ sẽ tránh trước, chờ chục năm sau gặp lại nhau, hẳn sẽ có… đôi uyên ương các cậu, chào đón cậu bạn cũ là tớ.

Nửa tháng trước khi cậu ấy về nước.

Ấy là cuối tuần, cậu đi tân trang mái đầu mới, rủ tớ đi chung. Tớ nghĩ, tớ sắp đổi đời rồi, nên theo cậu thay đổi kiểu tóc.

Cậu đẹp trai, đường nét rắn rỏi, thợ cắt tóc tạo kiểu tóc hất phần mái ra sau, để lộ vầng trán rộng, nom cậu trẻ hơn hẳn, thoạt trông như sinh viên vậy.

Rồi thợ cắt tóc cho tớ, vẫn hất mái, lộ trán, trông tớ đầy sức sống hơn bao giờ hết.

Thợ cắt tóc còn nói với cậu:

– Người bạn này của cậu có gương mặt nhỏ nhắn, để lộ ngũ quan thì đẹp hơn đấy. Hay là cậu nên nhuộm màu sáng một chút, cho đẹp. – Câu sau thợ nói với tớ.

Tớ nhìn chính mình trong gương, cảm thấy mặt mình cũng bình thường, chắng có chỗ nào “đẹp” như thợ cắt tóc nói cả. Tớ nhìn ảnh ảo của cậu trong gương, thấy cậu đang vuốt cầm, không biết cậu định làm gì.

Chợt cậu hỏi tớ:

– Thanh Thanh muốn nhuộm không?

Tớ sao cũng được, nhuộm cũng được, trước giờ tớ vẫn chưa đổi màu tóc bao giờ… chợt nhớ đến cuộc sống mới sắp đến, tớ đáp:

– Cũng được, nhuộm đi.

Thợ cắt tóc nghe thế, phấn khởi bước lên, uy tín bảo tớ:

– Cứ tin tôi, bao đẹp luôn ấy!

Tụi tớ ngồi đợi thêm hai, ba tiếng đồng hồ. Sau khi xong xuôi, cậu vén màn rồi kéo tay tớ khỏi tiệm làm tóc.

– Đứng đó làm gì, chưa được khen đủ à? – Giọng cậu lạ lắm – Sao tớ chưa từng thấy cậu tự luyến đến thế nhỉ.

–??? – Mặt tớ đầy hỏi chấm, tớ thấy mình vô tội mà – Lần đầu tớ nhuộm tóc, tớ chỉ muốn soi gương lâu hơn thôi… Tên thợ cắt tóc kia khen tớ để bòn thêm tiền của cậu, cậu mắng tớ làm gì chứ.

Cậu cứng miệng, tức giận mím môi, tựa như đang dỗi tớ.

Đêm đó, cậu ghé chỗ tớ. Sau khi tớ tắm xong, tự soi gương, tớ vẫn thấy mình thật khác, thế là tớ lóng ngóng hỏi cậu:

– Đẹp không?

Cậu nhìn tớ chằm chằm, quyết đoán:

– Vẫn vậy.

Lòng tớ chìm xuống, quay người, lấy quần áo.

Cũng phải, cậu và cậu ấy đều đẹp người đến vậy, sao tớ cứ tự khiến bản thân nhục nhã đến thế.

Bầu không khí ngưng trệ một chút, chợt cậu hỏi:

– Thanh Thanh… đang giận à?

Tớ bực mình đáp:

– Không có. Tớ mới không thèm giận hờn ấu trĩ kiểu đó.

Dù sao thì, tớ sắp đi rồi.

Sau đó, cậu vỗ đùi, bảo tớ:

– Lại đây nào, ngồi lên đùi tớ đi.

Tim tớ lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Nhiều năm vậy rồi, tớ vẫn không thể chống lại sức hút của cậu.

Chỉ là, như tớ vừa đề cập, dù sao thì tớ sắp đi rồi.

Trong khoảng thời gian cuối cùng này, tớ bèn buông thả bản thân vậy.

Tớ xoay người, đỏ mặt leo lên đùi cậu, ngồi trên đó, vùi đầu vào vai cậu.

(đã giảm tải một chút so với phiên bản trên Weibo)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.