Một giọng nói quen thuộc dịu dàng từ dưới lầu truyền đến, Thân Đồ Dạ vừa quay đầu lại xem, Nhan Nhược Hi đã đứng dưới đại sảnh tầng trệt.
Cô mặc một chiếc váy ren trắng dài trang nhã, tóc thả tự nhiên, tư thế tao nhã đứng bên cạnh sô pha, mỉm cười nhìn anh!
Không, hẳn là nhìn lên…
Cô bên dưới, còn anh cao cao tại thượng, cô cần ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy anh.
Thân Đồ Dạ nhìn Nhan Nhược Hi, không khỏi nhớ tới chuyện xưa, lúc trước anh đích thân thiết kế ngôi biệt thự này, chính là để cho cô một gia đình, anh thích yên tĩnh, thích mảng xanh cây cối, cho nên anh đã xây dựng nhà họ ở nơi này, để cô được bao bọc trong môi trường xanh, mỗi ngày đều có thể thả lỏng tâm trạng, chuyên tâm làm người phụ nữ của anh!
Đáng tiếc…
Hết thảy sau đó không hề diễn ra theo ý muốn của anh.
– Đã lâu không gặp!- Nhan Nhược Hi nhìn Thân Đồ Dạ, trong lòng nhiều xúc động bùi ngùi- Không mời em lên đó ngồi một lát à?
– Ờ!- Thân Đồ Dạ lúc này mới hoàn hồn- Mời!
– Cám ơn- Nhan Nhược Hi mỉm cười, cất bước tao nhã đi lên lầu.
Thân Đồ Dạ cứ như vậy đứng trong hành lang tầng một nhìn cô từng bước đi về phía anh, quá khứ hiện lên trong đầu, quấy nhiễu suy nghĩ của anh…
Cảnh tượng này, anh đã mong chờ biết bao năm?
Luôn hy vọng Nhan Nhược Hi có thể quay về bên anh, giống như hiện giờ đi về phía anh, không bao giờ xa nhau nữa.
Đáng tiếc đã muộn màng.
Cảnh còn người mất, có rất nhiều chuyện, mất đi là mất đi.
Hiện tại, bên cạnh họ đã có người khác, không bao giờ có thể quay trở về như lúc xưa nữa.
Chỉ là, hồi trẻ phần tình cảm hồn nhiên kia vẫn xao động trong lòng, vẫn có một chút cảm giác, xúc động…
– Cô Nhan, cẩn thận!- Cố Huy chu đáo bước đến đỡ Nhan Nhược Hi.
Nhan Nhược Hi vừa mới sảy thai không bao lâu, sức khỏe vô cùng yếu ớt, sắc mặt luôn có màu xanh tái của người bệnh, đi mấy bậc cầu thang đã thở dốc.
Lúc nào cô cũng trông mỏng manh yếu đuối như vậy, luôn cần có người chở che chăm sóc.
Có lẽ bản năng của mỗi tên đàn ông đều là muốn bảo vệ người phụ nữ như vậy.
– Không sao, cám ơn- Nhan Nhược Hi mỉm cười cảm kích với Cố Huy, chuẩn bị đặt tay vào lòng bàn tay anh.
– Để tôi.
Thân Đồ Dạ đỡ lấy Nhan Nhược Hi trước Cố Huy, nắm tay cô giống như trước kia, quan tâm dìu cô lên lầu:
– Hình như sức khỏe em vẫn chưa ổn lắm.
– Đã hồi phục nhiều rồi.
Nhan Nhược Hi nhìn bàn tay được anh nắm trong tay, ánh mắt bắt đầu lộ ra tình cảm phức tạp.
Trái lại Thân Đồ Dạ không nghĩ nhiều, đã nhiều năm trôi qua rồi, giờ anh nắm tay cô, hệt như nắm tay người thân, chẳng có cảm giác gì khác cả.
– Tay em sao lạnh vậy? Em lạnh lắm à?
Khi Thân Đồ Dạ hỏi câu này, cửa phòng ngủ chính mở ra, một giọng nói lười nhác truyền đến:
– Thân Đồ Dạ, em đói…
Lăng Tuyết chưa nói dứt lời đã ngừng lại, kinh ngạc nhìn người đang ở trước mặt, rơi vào mơ hồ.
Là cô hoa mắt, hay nảy sinh ảo giác?
Nhan Nhược Hi sao lại ở đây?
Hơn nữa, Thân Đồ Dạ còn đang nắm tay cô ấy, thân mật như vậy, dịu dàng như vậy, quan tâm như vậy…
Những biểu hiện này, dường như cô chưa từng nhìn thấy ở anh.
– Cô Cung?- Nhan Nhược Hi thấy Lăng Tuyết, cũng rất bất ngờ- Cô…
– Cô ấy không phải Cung Thiên Long- Thân Đồ Dạ giải thích- Cô ấy tên Lăng Tuyết.
– Lăng Tuyết?
Nhan Nhược Hi là cô gái mảnh mai, vẫn luôn nhận sự bảo bọc của chồng và người thân, chưa từng tham dự phân tranh gì, cho nên không hề biết chuyện nhà họ Cung, càng không thể biết có một cô gái trông giống hệt như Cung Thiên Long.
– Ừ- Thân Đồ Dạ lên tiếng, quay đầu nói với Cố Huy- Báo phòng bếp làm điểm tâm.
– Vâng- Cố Huy lập tức đi làm.
– Đồ còn chưa mặc chỉnh tề, trở vào phòng đi.
Thân Đồ Dạ liếc Lăng Tuyết một cái, sau đó cởi áo khoát ngoài choàng lên người Nhan Nhược Hi, vịn vai cô đi về hướng thư phòng.
Lăng Tuyết nhìn theo bóng lưng họ, trong lòng sóng dâng cuồn cuộn, trăm điều không vui, sao Thân Đồ Dạ có thể như vậy? Anh vừa mới trên giường của cô, nhiệt tình như lửa với cô, chớp mắt liền dẫn cô gái khác về nhà, còn thân mật ôm cô ta như vậy…
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Anh nghĩ cái quái gì thế?
– Trở vào phòng đi- Trước khi bước vào thư phòng, Thân Đồ Dạ quay đầu quát khẽ với Lăng Tuyết- Ngay lập tức!
Tóc tai cô bù xù, quần áo không nghiêm chỉnh, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của anh, cả cặp đùi đều lộ hết ra bên ngoài.
Anh không thích người phụ nữ của mình bị người khác nhìn thấy trong tình trạng như vậy.
Nhan Nhược Hi nhíu mày nhìn Lăng Tuyết, trong mắt đầy phức tạp, hình như đang phỏng đoán mối quan hệ giữa cô và Thân Đồ Dạ, hoặc là sự tồn tại của bản thân cô gái này liền mang theo một loại nghi vấn.
Trong lòng Lăng Tuyết bùng cháy lửa giận, nhưng cô không hề bộc phát ở trước mặt Nhan Nhược Hi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trở về phòng, đóng cửa lại.
Cố Huy nhìn thấy tất cả, không khỏi lắc đầu, cái EQ này của chủ nhân, đúng là cần tôi luyện nhiều hơn.
Sao có thể sơ suất cẩu thả, hoàn toàn không hiểu được cảm nhận của phụ nữ đến mức này?
Cửa phòng đóng lại, Lăng Tuyết điên tiết lên, ném hết toàn bộ đồ đạc của Thân Đồ Dạ xuống sàn, còn chưa hả giận, cô hất văng khung hình của Thân Đồ Dạ đang đặt trên bàn, còn định giẫm lên, chỉ là nghe thấy âm thanh đồ vật bị vỡ, nhìn thấy bộ mặt hung dữ của mình trong gương, cô dừng lại…
Cô nhớ lại câu nói của Ngũ Ca: Lăng Tuyết, tuyệt đối đừng lún quá sâu…
Đúng vậy, dường như cô đang lún quá sâu, có lẽ Thân Đồ Dạ chỉ nhất thời có cảm giác mới mẻ với cô, là cô hết lòng với mối tình này, cho nên mới xem trọng nó như vậy, để anh tự tung tự tác đến thế.
Cô tức đến phát điên, anh lại nhẹ nhàng bình thản, ôm cô gái khác anh anh em em.
Sự phẫn nộ của cô ở trong mắt anh, có lẽ cũng chỉ là trò hề mà thôi…
Cần gì chứ…
***
Thân Đồ Dạ đỡ Nhan Nhược Hi ngồi xuống, nữ hầu đi vào đưa trà, bày hoa quả điểm tâm.
Thân Đồ Dạ nhìn đồng hồ, sắp năm giờ chiều, cả ngày Lăng Tuyết chưa ăn chưa uống gì, chắc chắn đói bụng lắm, anh ngẩng lên dặn dò Cố Huy:
– Bảo nhà bếp nấu nhiều món một chút, cô ấy thích món Quảng Đông.
– Chủ nhân, phòng bếp đang làm, vừa rồi em đã xuống dặn họ- Cố Huy cung kính nói.
– Ừm- Thân Đồ Dạ gật đầu, nói thêm- Kêu người làm đến hỏi cô ấy có cần thêm gì không, cô ấy không thích người khác phục vụ tắm rửa thay đồ, nhưng hiện giờ trong phòng bừa bộn lắm, không biết cô ấy có tìm được đồ của mình không.
– Vâng, để em đi làm- Cố Huy cúi chào Nhan Nhược Hi- Cô Nhan, tôi ra ngoài trước.
– Vâng.
– Mọi người cũng ra ngoài đi.
Thân Đồ Dạ phất tay, nữ hầu lui ra hết, đứng chờ ngoài cửa.
Thân Đồ Dạ đưa trà nóng cho Nhan Nhược Hi:
– Uống chút trà nóng làm ấm dạ dày đi, tay em lạnh vậy, sau này ra ngoài mặc nhiều một chút.
Hôm nay Nhan Nhược Hi ăn mặc trang nhã, nhưng có vài phần gợi cảm, cổ áo khoét chữ V thật sâu.
– Từ khi nào anh lại biết quan tâm đến vậy?
Nhan Nhược Hi mỉm cười nhìn anh, anh trong ký ức của cô ăn nói thận trọng, rất nghiêm túc, có chút kiêu ngạo, cho dù thỉnh thoảng có quan tâm cũng rất vụng về.
Hiện giờ, hình như anh đã thay đổi không ít.
– Hóa ra ở trong lòng em, tôi là một người không biết quan tâm- Thân Đồ Dạ cười nhạt- Trước kia em chưa từng nói vậy.
– Anh rất tốt, là em không có phúc phận đó- Nhan Nhược Hi thở dài thương cảm.
– Em đừng nói vậy…- Thân Đồ Dạ cười nhếch mép- Hoắc Vân Phong biết dỗ phụ nữ hơn tôi, không như tôi, chẳng hiểu phong tình là gì.
– Không nói chuyện này nữa- Nhan Nhược Hi cười ngượng ngùng, nói sang chuyện khác- Đúng rồi, cô Lăng lúc nãy thật sự không phải Cung Thiên Long à? Sao cô ấy giống hệt cô Cung vậy?
– Nói đến chuyện này rất phức tạp, nhưng em không cần biết nhiều thì tốt hơn, thế giới của em xưa nay đơn thuần, không cần làm nó phức tạp lên- Thân Đồ Dạ dịu dàng nhìn cô- Chăm lo sức khỏe tốt hơn, chiếu cố bản thân.
– Ừm- Nhan Nhược Hi rất cảm động- Anh đã biết quan tâm đến người khác…
Lúc cô quen anh, anh rất ít thậm chí là hiếm khi nói ra những câu thế này, khi đó cô luôn hoài nghi anh hoàn toàn không yêu cô, sau đó cô lựa chọn Hoắc Vân Phong, anh mới nói ra lời trong lòng, anh nói anh chính là một người không biết bày tỏ bản thân, tình cảm của anh đều thể hiện qua hành động, đáng tiếc họ cách nhau quá xa, cả nửa vòng trái đất, cô không cảm nhận được tình yêu của anh…
Có lẽ chính vì nguyên nhân này, đã tạo thành lý do hai người chia tay?
Chỉ là hiện giờ anh thay đổi rồi, quan tâm hiếm có.
Thực ra những lời này, mỗi ngày Hoắc Vân Phong đều nói, nhưng nghe từ miệng Thân Đồ Dạ nói ra lại có cảm giác rất khác.
Dịu dàng của anh, quan tâm của anh, sẽ làm người nhận cảm thấy đặc biệt quý giá.
Có lẽ đây chính là đạo lý thứ mất đi mới là thứ đáng quý.
– Chắc cô gái đó đã khiến anh thay đổi phải không?- Nhan Nhược Hi nhìn Thân Đồ Dạ- Xưa nay anh tuyệt đối không phải người tùy tiện dẫn phụ nữ về nhà qua đêm, giờ thì…
Cô nhớ đến anh chu đáo dặn dò Cố Huy chuẩn bị điểm tâm cho cô ấy, loại quan tâm này, cô chưa từng được thấy.
– Ừ, cô ấy là người phụ nữ của tôi- Thân Đồ Dạ gật đầu- Lần này, tôi rất nghiêm túc!
Anh không muốn ở trước mặt bất cứ ai phủ nhận tình cảm của anh dành cho Lăng Tuyết, bao gồm cả Nhan Nhược Hi.
– Ừ…- Sắc mặt Nhan Nhược Hi có chút xấu hổ, ánh mắt lảng tránh, có hơi bối rối.
– Hoắc Vân Phong vẫn đối tốt với em chứ?- Thân Đồ Dạ nhẹ nhàng hỏi- Có vì… nguyên nhân nào khác mà thay đổi thái độ với em không?
– Không có- Nhan Nhược Hi đáp rất nhanh- Anh ấy đối xử với em tốt lắm, vẫn một lòng yêu thương, quan tâm chu đáo, hiện tại em rất hạnh phúc.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ mỉm cười gật đầu- Việc em phải làm bây giờ là giữ gìn sức khỏe, mấy chuyện khác không quan trọng.
– Nếu họ Hoắc gặp chuyện, em sẽ không hạnh phúc được- Nhan Nhược Hi nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, cô không muốn lãng phí thời gian- Thân Đồ à, trong một ngày họ Hoắc bị ba gia tộc lớn liên thủ đối phó, cả tập đoàn biến động, chỉ có anh mới có thể giúp được bọn em!!!
Tuy đã sớm biết dụng ý khi Nhan Nhược Hi tới đây, nhưng nghe chính miệng cô nói ra những lời này, tâm trạng của Thân Đồ Dạ vẫn có chút phức tạp.
Anh trầm ngâm vài giây, thấp giọng hỏi:
– Hoắc Vân Phong kêu em đến đây?
– Không phải- Nhan Nhược Hi liên tục lắc đầu- Là tự em tới, Vân Phong không biết chuyện này