Chiếc Rolls-Royce nhẹ nhàng lướt trên đường trở về, điện thoại của
Lãnh Thanh Mặc không ngừng báo rung, đã có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Người gửi tin nhắn là Tần Tuệ, cách diễn đạt tuy có khác biệt, nhưng
nội dung rất thống nhất, chỉ hỏi anh hôn lễ hôm nay có được cử hành như
bình thường không.
Lãnh Thanh Mặc từ tốn trả lời lại một câu:
– Hết thảy cứ tiến hành theo kế hoạch!
Tần Tuệ nhận được tin nhắn, mừng rỡ, vội vàng đưa tin nhắn này cho Cung Thiên Long xem, nói thêm:
– Chúc mừng cô chủ, bên ngài Thân Đồ không trở quẻ, hôn lễ vẫn tiến hành như đã định!
Cung Thiên Long yếu ớt tựa vào đầu giường, sau khi xem xong tin nhắn, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, hôn lễ tiến hành như kế
hoạch, bây giờ cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng ánh mắt cô lại rất mờ mịt.
***
Sau khi ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng, nhóm Lăng Tuyết cuối cùng cũng đến nước Mỹ.
Lãnh Thanh Mặc đã sớm an bài thỏa đáng mọi chuyện cho nhóm cô.
Có người đón ở sân bay, có người lo mọi thủ tục trong bệnh viện, thậm chí, còn có người lo chỗ ở cho họ ở gần bệnh viện nữa.
Hết thảy đã được an bài xong, cẩn thận tỉ mỉ trước sau như một.
Lăng Tuyết đi theo đoàn y tế chạy ngược chạy xuôi, ước gì có thể đích thân làm mọi việc, làm vậy là vì Lăng Ngạo, cũng là vì để bản thân bận
rộn không có thời gian suy nghĩ lung tung, cô thầm mong Lăng Ngạo mau
chóng khỏe lại, thầm mong đón hai đứa trẻ mất tích kia quay về.
Sau khi mọi việc ổn thỏa, Lăng Tuyết lại nhờ anh em Hàn Bắc, Hàn Giai ở lại chăm sóc Lăng Ngạo, sau đó nhờ Ngũ Ca dựa theo tài liệu Lãnh
Thanh Mặc cung cấp đi cùng cô tìm hai đứa trẻ kia.
Cho dù trong tài liệu có miêu tả cụ thể thế nào, dù sao vẫn muốn tận
mắt nhìn thấy, trước khi gặp chúng, Lăng Tuyết không hoàn toàn yên tâm,
hơn nữa cô cũng hy vọng có thể đón chúng về sớm hơn.
***
Nhà họ Cung.
Tần Tuệ cung kính hỏi:
– Cô Cung, cô có muốn ngủ thêm một lát không, tôi bảo thợ trang điểm chuẩn bị trước.
Cung Thiên Long thích cách nói chuyện của Tần Tuệ, rõ ràng là muốn gọi cô thức dậy, nhưng vẫn quanh co để lấy lòng cô.
Cô cười nhẹ:
– Không ngủ nữa, sao còn ngủ được chứ?
Tần Tuệ vui vẻ ra mặt:
– Tôi giúp cô bật nước vào bồn tắm, đợi sau khi cô tắm xong, tôi sẽ bảo những người đó đến đây.
Cung Thiên Long vươn tay, Tần Tuệ khom người đỡ lấy một cách rất tự
nhiên, dìu cô đi tới tận phòng tắm, giúp cô tháo đai lưng áo ra, hết
thảy đều rất tự nhiên, từ nhỏ đến lớn, Tần Tuệ chính là hầu hạ Cung
Thiên Long như thế.
Chỉ là lúc này, Tần Tuệ không khỏi nhớ đến Lăng Tuyết, tuy rằng cô ấy trông giống hệt Cung Thiên Long, nhưng chuyện gì cô ấy cũng tự làm,
không quen cũng không thích người khác hầu hạ mình, cho dù ở bên Thân Đồ Dạ, cũng không cách nào ngụy trang thành bộ dạng của Cung Thiên Long,
luôn chỉ làm việc theo cảm tính.
Nghĩ đến đây, Tần Tuệ bỗng nhiên ý thức được một chuyện:
– Cô Cung, thời gian trước con nhỏ Lăng Tuyết kia vẫn luôn ở bên cạnh ngài Thân Đồ, trên người cô ta có không ít tật xấu của bọn nhà nghèo,
còn ngài Thân Đồ có thể đã quen với thói xấu của cô ta, có thể cô cần
phải chú ý hơn, bằng không sẽ để lộ sơ hở, bị ngài Thân Đồ phát giác ra
sẽ không hay.
Cung Thiên Long nghe thế, xụ mặt xuống.
Tần Tuệ giỏi nhìn sắc mặt lập tức ý thức được bản thân nói sai, vội vàng chữa lại:
– Ai da, cô xem con người tôi, đúng là càng già càng hồ đồ! Cô mới là cô chủ nhà họ Cung, người ngài Thân Đồ muốn cưới làm vợ vốn dĩ là cô!
Cô không cần phải kiêng dè người khác, là tôi nói sai rồi.
Cung Thiên Long thở dài, cười khổ:
– Những điều chị nói vốn là sự thật, nhắc nhở tôi như vậy cũng xuất
phát từ ý tốt, nếu không phải chị nhắc tôi, đến lúc đó e rằng sẽ để lộ
sơ hở thật. Tôi chỉ là có chút than thở, thì ra bị người khác thay thế
lâu, bản thân cũng phải đi thích ứng với thói quen của kẻ thế thân mình, đây đúng là ý nghĩ của câu “sự đời đầu đuôi lẫn lộn”. Cô ta từng diễn
vai tôi, hiện tại đổi lại là tôi diễn vai cô ta, cũng không biết diễn
xuất của ai hơn ai đấy chứ.
Tần Tuệ luống cuống giải thích:
– Cô chủ, tôi không phải có ý này, cô cũng không cần nghĩ như vậy, tôi chỉ lo lắng sẽ bị lộ thôi. Hơn nữa…
Nói đoạn, Tần Tuệ ngập ngừng, bộ dạng phục tùng nhìn thoáng qua Cung Thiên Long, không dám nói tiếp.
– Hơn nữa cái gì?- Cung Thiên Long cởi đồ bước vào bồn tắm lớn.
Tần Tuệ khó xử, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói tiếp:
– Hơn nữa tôi lo lắng, ngài Thân Đồ có thể đã thật sự thích Lăng
Tuyết rồi. Thời gian gần đây, giữa họ đã xảy ra rất nhiều chuyện, thời
gian ở cạnh nhau cũng khá nhiều, như hôm qua chính miệng ngài Thân Đồ đã nói ra chữ “thích”, tôi đã rất bất ngờ…
Cung Thiên Long nhíu mày:
– Tôi biết, tôi biết Thân Đồ thích Lăng Tuyết chứ. Lúc tôi bị tai
nạn, thái độ hờ hừng của Thân Đồ vẫn còn mới mẻ trong ký ức tôi, sao có
thể chỉ trong thời gian ngắn bỗng nhiên thích tôi được chứ? Nói vậy, tôi trái lại rất hiếu kỳ về cô gái tên Lăng Tuyết kia, rốt cuộc cô ta có
bao nhiêu sức hút, lại có thể trong thời gian ngắn ngủi, khiến cho núi
băng vạn năm như Thân Đồ cũng phải tan chảy.
Dừng một chút, Cung Thiên Long lại nói thêm:
– À không, là ngọn núi thép cứng nhắc lạnh lùng!
Tần Tuệ cười mỉa nói:
– Cô ta thì có thể có sức hút gì, chẳng phải suốt ngày cứ làm phiền,
gây rắc rối cho tôi sao? Nhiều nhất cũng chỉ biết ca hát, biết đua xe!
Hở chút liền không nghe lời, hệt như mèo hoang, ai nói gì cũng không
nghe, chuyện gì cũng làm theo ý mình, nếu không thì tự mình quyết định.
Hơn nữa, tôi chưa từng thấy bộ dạng đoan trang hiền thục của cô ta, suốt ngày lêu lổng lông bông, chả ra làm sao…
Tần Tuệ càm ràm cả buổi, nói được một nửa, nhận thấy Cung Thiên Long đang nhìn mình, chị lập tức giải thích:
– Xin lỗi cô chủ, tôi không phải có ý đó. Cô không biết tôi ghét con
nhỏ Lăng Tuyết đó thế nào đâu, tôi nói đều là khuyết điểm của cô ta, tôi nói là cô ta rất đáng ghét!
– Không ngờ cô ta lại có nhiều “khuyết điểm” như vậy nha!- Cung Thiên Long than thở- Chị cũng đừng luôn miệng giải thích là chị thích hay
ghét cô ta đi, tóm lại, cô ta vẫn để lại ấn tượng rất sâu đậm trong lòng chị, chị xem, chị một hơi đã có thể nói được một đống đặc điểm của cô
ta… có thể chính những đặc điểm này, mới khiến Thân Đồ mê mẩn cô ta đấy.
– Cô chủ, cô không phải suy nghĩ lung tung nữa, Lăng Tuyết chỉ là một con nhỏ lỗ mãng, có nhiều đặc điểm đến mấy thì cũng là vật thay thế, là đồ dỏm, bất luận cô ta cố gắng thế nào cũng không thể thay thế được
cô!- Tần Tuệ nịnh bợ nói.
Cung Thiên Long không nói thêm gì nữa, chỉ phất tay:
– Chị ra ngoài đi, để tự tôi tắm được rồi.
Tần Tuệ thấp thỏm, Cung Thiên Long không phải Lăng Tuyết, cô ấy là
chủ nhân thật sự của chị, đắc tội cô ấy không khác gì tự tìm đường chết. Chị lí nhí hỏi:
– Cô chủ, có phải cô giận tôi, tôi thật sự không có ý gì khác.
Cung Thiên Long mỉm cười nói:
– Chị nghĩ nhiều rồi, ra ngoài đi.
– Vâng!- Tần Tuệ không dám nói gì thêm, đành phải lui ra ngoài, vừa
đi vừa nghĩ trong lời nói của mình, cuối cũng có chỗ nào nói sai, đắc
tội Cung Thiên Long.
Cách thời gian cử hành hôn lễ ngày càng gần, người hầu, thợ trang
điểm, tài xế đến nhân viên của nhà họ Cung đều đã chuẩn bị thỏa đáng,
Tần Tuệ cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung, bắt đầu chỉ đạo họ
xếp đặt cho xong.
Đây là một buổi sáng đặc biệt bận rộn, toàn bộ người nhà họ Cung đều
bắt tay làm việc, mỗi một người tham dự, đều căng thẳng và khẩn trương
chuẩn bị mọi thứ.
Cung Thiên Long lặng lẽ nằm trong bồn tắm, nhíu mày, giữa mi mắt như chất chứa u sầu không xua đi được.
Bất tri bất giác, nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, Tần Tuệ chờ đợi đã
lâu không thấy Cung Thiên Long đi ra, bình thường khi Cung Thiên Long
tắm rửa luôn có người hầu kẻ hạ bên cạnh, lần này đặc biệt một mình ngâm trong bồn, thời gian lại lâu như vậy, chị không khỏi có chút lo lắng.
Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng xe.
Tần Tuệ thấy là Lãnh Thanh Mặc quay về, vì thế chạy nhanh đến:
– Anh Lãnh, anh về đúng lúc quá, cô Cung đang tắm, nhưng nửa tiếng
rồi chưa thấy ra, không biết là tâm trạng không tốt hay thế nào nữa.
Lãnh Thanh Mặc ra dấu tay, bảo chị không cần quan tâm, lập tức lên
lầu đi đến phòng ngủ chính, không gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa bước vào
trong.
Người nhà họ Cung không có bất kỳ nghi ngờ hay dị nghị gì với hành
động này, hết thảy đều tự nhiên như vậy, giống như điều cấm kỵ giữa nam
và nữ không thể xảy ra trên người của Lãnh Thanh Mặc và Cung Thiên Long.
Vậy cũng thường thôi, bởi vì từ nhỏ đến lớn, Lãnh Thanh Mặc vẫn luôn
trực tiếp ra vào phòng của Cung Thiên Long như thế, đồng thời, Cung
Thiên Long cũng ra vào phòng của Lãnh Thanh Mặc như vậy.
Hai người họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt.
Tần Tuệ tiếp tục chỉ huy mọi người làm việc, chị nghĩ, có lẽ Cung
Thiên Long sắp sửa kết hôn, đối với một cô gái chưa xuất giá mà nói, đây xem như là sự kiện trọng đại nhất trong đời, khẩn trương và lo lắng thì cũng bình thường, hiện tại Lãnh Thanh Mặc đã về rồi, để anh lo liệu,
mọi việc sẽ suôn sẻ thôi.
Cung Thiên Long nhắm hai mắt ngâm mình trong bồn tắm, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng lại rất có tiết
tấu, không khỏi mở mắt, khóe môi theo đó hơi cong lên…
Cô biết, Lãnh Thanh Mặc đã về!
Quả nhiên, núm cửa phòng tắm bị vặn ra nhẹ nhàng, gương mặt thanh tao của Lãnh Thanh Mặc cứ thế xuất hiện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thật lâu chưa dời đi.
Trong mắt họ là tình cảm bỏng cháy mà thâm sâu, không hề là ánh mắt dành cho anh em “phát hồ tình, chỉ hồ lễ”[1] như bình thường ở trước mặt người khác, tựa như những người yêu nhau
cách biệt được trùng phùng, im lặng lại hơn cả ngàn lời nói.
Cung Thiên Long chìa tay về phía Lãnh Thanh Mặc, cánh tay nuột nà không tì vết đầy bọt nước, tản ra thứ hương thơm mê người.
Lãnh Thanh Mặc chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, từ đầu
ngón tay, lòng bàn tay, cánh tay, rồi đến vai, cổ của cô, một đường nhen nhóm lên đốm lửa mãnh liệt…
Sự mềm mại giữa hai đôi môi hòa quyện, kịch liệt lại dữ dội, thời
gian như ngừng trôi, xung quanh yên ắng đến đáng sợ, chỉ có từng cơn thở dốc được tận lực kiềm nén.
Không phải đùa với lửa, mà là đánh lửa, châm ngòi nổ.
Ngón tay Cung Thiên Long uyển chuyển vụng về mở cúc áo của Lãnh Thanh Mặc, như con rắn kéo anh vào trong bồn tắm.
Cơ thể cả hai vừa bỡ ngỡ lại quen thuộc quấn quít lấy nhau, cùng với
cảm giác tê dại nơi môi nhau, phát tiết ẩn nhẫn nhiều năm “không có
được”…
Thời điểm tiến vào, ánh mắt Lãnh Thanh Mặc mơ màng mê mẩn ngắm nhìn Cung Thiên Long, thở dốc, dùng khẩu hình môi hỏi:
– Em có hối hận không?
– Nếu không phải anh, em mới hối hận…
Cung Thiên Long hôn anh nồng nàn, kéo cơ thể anh gần sát lại người mình…
Nước trong bồn tắm dập dờn lan ra một luồng đỏ tươi, hệt như mai hoa diễm lệ nở rộ trên nền tuyết trắng thuần khiết…
***Chú thích:
[1] Nguyên văn là phát hồ vu
tình chỉ hồ vu lễ [发乎于情止乎于礼]: lấy ý từ câu Phát hồ tình, chỉ hồ lễ
[发乎情止乎礼]. Đây là một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử. Truyền thuyết nói rằng trong “Kinh Thi” do đức Khổng Tử biên soạn, trích mục
“Quan Thư”, miêu tả một người nam nhân trẻ tuổi vì yêu thương nhung nhớ
một vị nữ tử mà mắc bệnh tương tư, ngày đêm ăn ngủ không yên. Học trò
của Khổng Tử, Tử Phục viết lại điều này ghi một lời răn bên dưới “Phát
hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa”, đó cũng chính là chủ trương của đức Khổng Tử
ngày xưa, “Nhạc nhi bất dâm”. Chữ “Hồ” ở đây là giới từ, nghĩa tương
đương với từ “Vu”.
“Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì
bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức
ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”
Ý tứ ở đây muốn nói rằng: Giữa người và người với nhau ái tình nảy
sinh là điều không thể cấm cản, nhưng ái tình đó không được vượt quá
giới hạn của lễ giáo cùng lề thói xã hội, chính là không được có quan hệ tằng tịu bất chính. Giới hạn ở đây không phải là ngăn chặn ái tình giữa hai bên, mà ý muốn nói những phạm vị cho phép của lễ giáo trong xã hội
đối với ái tình. Con người phải biết dừng lại trước những điều cấm kỵ
vượt quá giới hạn của lễ nghi đạo đức. Không được chỉ vì tình ái mà làm
ra những sự việc trái với luân thường đạo lý, đi quá những ràng buộc
giới hạn của đạo đức. Chung quy cả cụm có nghĩa là “Phát ra từ tình yêu, nhưng dừng lại ở lễ nghĩa”.